Chương 2-b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với địa thế vườn trường Lộc Hàm không quen, nhìn thấy phía trước có một rừng cây, lập tức hổn hiển liều mạng chạy về đó. Không biết chạy bao lâu, Lộc Hàm mơ hồ nghe thấy truyền đến tiếng bước chân đàn ông, thể lực sau khi bị hạ thuốc đã kém đi, hơn nữa còn mặc quần áo cồng kềnh thế này, nếu cứ ngu ngốc chạy lên khẳng định sẽ nhanh bị bắt. Không được mình phải nghĩ cách...

Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn cây cối cao lớn, nghĩ đến trước đây bị bắt đi tập đấu với anh họ, trong đầu đột nhiên lóe sáng. Anh họ cái này phải cảm tạ huấn luyện lúc trước của anh nha. Lộc Hàm cắn chặt răng bắt đầu bò lên cây. Trốn ở trong đống lá cây rậm rạp, Lộc Hàm không dám lơ là nín thở thật cẩn thận, quan sát chăm chú tình hình bên dưới. Không đến 5p kẻ bắt cóc quả nhiên đuổi tới tàng cây

"Ha...ha... đáng chết ! trốn đâu rồi?". Hắn ta chạy đại khái đã mệt tay vịn thân cây, thở phì phò. Nhận thấy nguy hiểm gần trong gang tấc, Lộc Hàm theo bản năng ngừng thở lui khỏi khe hở giữa đám cây, cố gắng nheo mắt nhìn xuống.

Rốt cuộc là ai làm trò hạ lưu vô sỉ như vậy?

Chính là kính khi chạy trốn đã bị vỡ, thị lực kém làm anh không nhìn thấy rõ tướng mạo của kẻ bắt cóc, chỉ mơ hồ ước chừng dáng người hắn còn đặc điểm hoàn toàn không nhận ra. Hắn nhìn kĩ xung quanh mình , thấy không có gì khả nghi thì tiếp tục đuổi lên phía trước. Lộc Hàm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm. Nhưng mà anh cũng không có hấp tấp, cứ ở trên đó không nhúc nhích hồi lâu, Lộc Hàm tay chân cứng ngắc run rẩy, hoàn toàn không điều khiển nổi mới giật khẽ, thế nhưng lại mất thăng bằng từ trên cây rơi bộp xuống.

"A..." Lộc Hàm hét lên kinh hãi ,căng thẳng trợn mắt lên.

Phịch!

Sự đau đớn dự liệu đã không tới, Lộc Hàm phát hiện không mất đi mảy lông nào, lại ngã vào một khuôn ngực rộng!

Chưa kịp hoàn hồn, giương mắt lên thấy một đôi mắt đen thẳm không đáy mê hoặc nhìn mình "Công chúa từ trên trời rơi xuống hoan nghênh trở lại trái đất" .Ánh trăng như nước bóng đêm động lòng người. Tình cảnh này , lãng mạn vượt qua mọi tưởng tượng của Lộc Hàm vốn chỉ biết vùi đầu nghiên cứu. Anh giống như bị thôi miên , đầu óc trống rỗng  chỉ biết ngơ ngẩn nhìn đôi mắt đen hút hồn kia. "Như thế nào lại không nói gì ? Công chúa của tôi có phải là đang sợ hãi hay không ?"

Thiếu niên tuấn mĩ có giọng nói vô cùng mê người làm cho Lộc Hàm nghe xong tim đập mạnh, thần hồn điên đảo căn bản không biết trả lời thế nào. "Đã trễ thế này em sao lại ở đây một mình ?"

"Có .. có người xấu đuổi theo tôi.."Lộc Hàm chầm chậm trả lời.

"Ha..ha.." Thiếu niên đột nhiên cười to. "Kịch bản này tuy là kiểu Đài Loan cũ rích, nhưng là thừa với tôi rồi, em quả thật khiến cho tôi chú ý đó !"

"Cậu nói cái gì ?"

"Tốt diễn tiếp đi ,như vậy vui hơn."

Thiếu niên vừa cười vừa bế anh vào trong rừng cây. "Cậu mang tôi đi đâu ?"

"Đi đến vườn địa đàng không ai biết".

"Vườn địa đàng?"

"Đúng, chính chỗ này". Thiếu niên giống như dùng ma thuật ,đột nhiên đẩy bụi cây ra, lộ ra một cái động. "Công chúa ,em chính là người đầu tiên tôi đưa đến đây đó."

Tôi là người đầu tiên... Lộc Hàm không biết vì sao trong lòng đột nhiên thấy ngọt ngào. Nhưng mà vì cái gì lại nói tôi là công chúa? Tôi là nam đó. Tự nhiên lại mặc cái đồ công chúa hoa hoét chẳng ra gì này...

" Kì thật tôi không phải..."

"Mời vào ,công chúa của tôi."

Thiếu niên cầm tay anh hôn nhẹ lên mu bàn tay. "A.." Lộc Hàm giống như bị điện giật mà cả người run rẩy.

"Chết tiệt, kêu lên mê người như vậy để làm gì chứ!" Thiếu niên thấp giọng ép mạnh người anh lên vách đá. Nụ hôn nóng bỏng không ngừng trên cái cổ trần của Lộc Hàm, khát vọng giờ mới xuất hiện làm anh không ngừng rên rỉ....

"Da của em vừa trắng lại nhẵn..không biết cởi toàn bộ sẽ như thế nào ?"

Cởi sạch toàn bộ? Lộc Hàm  giống như bị hắt nước mà bừng tỉnh, dùng sức đẩy ra!. Tôi không phải là con gái Lộc Hàm trong lòng kêu to, nhưng không có nói ra. Trái tim còn đang cực điên cuồng.. Vừa rồi hôn rất kích thích, cậu ta cho mình là con gái nên mới có thể hôn mình như vậy ư ?

Thiếu niên ít khi bị đẩy ra như thế, trên mặt lập tức lộ ra vẻ dỗi. "làm gì đó?"

"Tôi phải về ."

"Về ?" Không kiên nhẫn mà nhíu mày. "Sao thế , hiện giờ lại ưa kiểu chốn cự sao?"

"Tôi thật sự phải về ."Lộc Hàm tâm tư rối bời, hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào trước thiếu niên này, chỉ theo bản năng mà muốn chạy trốn.

"Ngô Thế Huân tôi ghét nhất là con gái giở trò này, tôi còn tưởng cô không giống người khác, hóa ra chả khác gì."Thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng không chút lưu luyến mà rồi đi. Lộc Hàm không nhúc nhích nhìn thiếu niên ngày càng xa. Ngô Thế Huân... Cậu ta là Ngô Thế Huân...Rất muốn..rất muốn gặp lại cậu ta một lần nữa.

Lọc Hàm từ nhỏ chưa từng có yêu ai, ở tuổi hai mươi bốn này rốt cuộc rơi vào lưới tình, không thể tự thoát ra....

Có người nói thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một đường kẻ. Có người nói tình yêu như bệnh sởi, ch đến muộn càng nguy hiểm. Lộc Hàm hoàn toàn dính vào hai điều này

Từ một năm trước gặp thiếu nên kia, Lộc Hàm tựa như bị ma làm. Anh điên cuồng thu thập tư liệu về Ngô Thế Huân mang hết tinh thần ra mà theo căn cứ khoa học điều tr hết sạch mười tám đời tổ tông nhà cậu ta. Ban ngày đã điên thế , ai ngờ hàng đêm anh còn rơi cả vào mộng xuân. Trong mộng chẳng những mình to gan lớn mật mà còn dâm đãng đến cực điểm!. Mỗi lần nửa đêm tỉnh lại từ trong mộng, Lộc Hàm cả  người như phát hỏa làm thế nào cũng không ngủ lại được. Cứ như vậy ngày này qua ngày khác, thể xác và tinh thần đều chịu đủ mọi tra tấn , cân nặng cũng sụt giảm. Ngay cả việc nghiên cứu  hóa học yêu dấu cũng không thể tiếp tục. Cảm thấy nếu mình mà không gặp lại thiếu niên kia sẽ buồn mà chết mất, Lộc Hàm rốt cuộc quyết định về nước.

"Thầy, em xong rồi thầy tắm đi"

Giọng cậu nhóc từ sau lưng truyền đến, phá vỡ hồi tưởng của Lọc Hàm "A, được ,tôi đi.." Chữ tắm còn chưa nói xong Lộc Hàm xoay một cái đột nhiên bị một cảnh tượng kinh hoàng làm cho nghẹt thở .Cậu nhóc thân hình trần trụi, bên dưới chỉ quấn mỗi một cái khăn nho nhỏ, mái tóc đen dày phủ trên trán, bọt nước chậm rãi trượt duyên dáng trên bờ vai cùng với các thơ ngực....

Đáng ghét, trí tưởng tượng phong phú như ngựa hoang đứt cương, thiếu chút nưa máu muic phun ra nên Lộc Hàm vội bịt mũi lại. "Thầy ,sao vậy?'Ngô Thế Huân khó hiểu nhìn anh.

"Hôi quá ,hôi muốn chết"Lộc Hàm vì che dấu suy nghĩ phóng đãng mà vội bịa chuyện.Nhìn người đàn ông che mũi làm bộ tanh tưởi khó ngửi, Ngô Thế Huân quả thực tức điên!

Có làm không ? Gã này đúng là đồ nhà quê mà, sữa tắm cậu dùng chính là của một người hâm mộ tặng, đặc biệt được chế tạo. Cái lão gàn dở chỉ biết đọc sách này thì biết cái gì chứ . Sớm đã quen việc có người ái mộ bao quanh ,tung hô nên Ngô Thế Huân sao chịu nổi loại sỉ nhục này, cậu ta trong lòng rất tức giận nhưng không bộc phát mà cười trêu chọc.

"A, thầy ,em thấy đây không hẳn là do sữa tắm, chắc  là em ko có rửa sạch mồ hôi trên người. Như vậy cũng tốt , em qua kí túc xá nữ mời các bạn kì hộ , con gái cẩn thận lắm ,chắc chắn sẽ tắm sạch thôi"

"Cái gì ?, Bạn nữ?"

Nghĩ đến cậu ta trơ trụi để con gái kì lưng cho , Lộc Hàm quả thật muốn điên lên, "Không được, nam nữ thụ thụ bất thân như thế nào lại có thể làm càn  được hả?"

"Nhưng thầy nói em hôi mà, làm sao giờ ? Thôi quên đi, em cũng không muốn làm thầy khó chịu ,em qua phòng bên ngủ."

Nghĩ tới cậu ta ngủ ngay phòng bên cạnh cùng người khác chung giường ,Lộc Hàm ghen lồng lộn. "Thế cũng không được ,kí túc xá có quy định riêng, mỗi phòng chỉ có thể hai người" Lộc Hàm làm bộ đứng đắn

"Này không được, Kia không được , Hay là....thầy giúp em kì lưng nhé!" Ngô Thế Huân bỡn cợt

"A?"

Đối mặt với ánh mắt khiêu khích của cậu ta Lộc Hàm thấy mình quả thật dê chui miệng cọp, tự chui đầu vào rọ



Ủng hộ mình đi nha . Thật sự là rất tâm huyết với nghề rồi đó \\\w///

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro