[LONGFIC] I Have A Date With A Vampire [Chap 7], JeTi, S7, Cỏ | T

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7: Fabi

Jessica ở nhà một mình.

What!!?? Chuyện gì đã xảy ra? Couple Jeti chia tay? Tiffany buồn tình bỏ về nhà má, Jessica tự kỷ một mình đến suốt đời….

Đùa thôi!

= = = = = =

Krystal đang không vui. Gần đây vận đen toàn đến với con bé.

-Krystal!

-Vâng unnie?

-Em có chuyện gì buồn à? – Tiffany hỏi thăm trong khi vẫn đang lúi cúi cắt cỏ.

-À cũng không hẳn! – Krystal tay cằm bó cỏ nghĩ xa xăm.

-Em biết em có thể chia sẻ với Jessica hoặc unnie mà!

-Hai unnie không giúp được gì đâu (trừ khi hai người chia tay). Việc kinh doanh của em không thuận lợi lắm (hai người thì “lãng mạn” mà đọc giả khoái “lãng xẹt” cơ!!!). – Krystal thở dài tiếc rẻ.

Tiffany cảm thấy bối rối. Con bé còn nhỏ mà đã biết chăm lo kinh tế gia đình. Phận làm chị (dâu) như cô cảm thấy thật hổ thẹn.

-À sao em không đi đâu đó cùng Sulli! Thay đổi không khí tí sẽ tốt hơn đó. – Tiffany vui vẻ hiến kế mà nào biết đang chọt vào nỗi đau của ai kia.

-Sulli ở tại học viện một tháng để thi giữa học kì rồi unnie à! Nếu Sulli không đi thì (tờ báo của) em đâu có lận đận thế này. Cậu ấy là người nắm tất cả (chuyên mục thời trang) cho sự sống còn của (tờ báo của) em. - giọng Krystal ngày càng thống thiết hơn.

Tiffany cảm thấy tội lỗi vô cùng, cô không ngờ Sulli lại chiếm vị trí quan trọng trong tim Krystal như thế! Thật là tội nghiệp đôi trẻ, yêu nhau mà không thể bên nhau. Đâu phải ai cũng hạnh phúc như cô và Hung bạo chứ.

-Unnie. Cám ơn chị đã phụ em đi (cắt cỏ) kiếm thức ăn cho Tiểu Jung. – Krystal nở nụ cười biết ơn.

-Có gì đâu. Chị cũng không muốn phá hoại cả cánh đồng đẹp thế này.

= = = = = =

-Unnie à!

-Sao tiểu quỷ?

-Đi kiếm thức ăn cho Tiểu Jung với em.

-What???

-Đi kiếm thức ăn cho Tiểu Jung với em.

-Who???

-Con dê của Sulli.

-Why??? – Jessica nhướng mày, nhếch mép.

-Tiffany unnie, chị muốn xem hình Jessica unnie lúc nhỏ không? Cái thời còn “cởi chuồng” tắm mưa ý!

-Đi đi đi, unnie đi với em. 

Jessica phi nhanh ra nắm lấy con bé, còn Tiffany thì cười thích thú trước cái mặt đang đỏ lên của Jessica.

-Em cầm cái đó theo làm gì? – Jessica chỉ vào hai cái lưỡi hái trên tay Krystal.

-Chứ không cầm thì cắt bằng gì?

-Dùng năng lực xén hết chúng đi.

-Nhưng thế là phá hoại môi trường unnie à!

-Ôi dào, nếu em không chịu thì unnie không đi nữa! – Jessica hí hửng quay về chỗ cũ, bên cạnh Tiffany.

-Unnie đi với em.

-Ơ…

-Cậu. Ở nhà. Đó là lệnh.

= = = = = =

Tiffany mỉn cười nhớ lại cái gương mặt nũng nịu của Jessica khi đòi theo cô. Nếu để cô ấy theo, thấy cô làm cực thế này, dễ Hung bạo của cô sẽ cày nát chỗ này mất, tốt nhất là cho ở nhà với Polar.

-Krystal.

-Vâng?

-Cắt một bó về cho unnie của em nhé!

-Hả? Unnie, Jessica unnie đâu có ăn cái này. – Krystal tay cằm bó cỏ mà đổ mồ hôi hột. Không lẽ từ lúc yêu nhau Tiffany unnie không biết nấu ăn nên nuôi chị cô bằng cỏ luôn sao.

-À không! Ý chị là chỗ hoa đằng kia kìa. – Tiffany lắc lắc tay rồi chỉ về phía cánh đồng hoa gần đó và hai vầng trăng khuyết vẽ lên trên mắt cô.

-Dĩ nhiên là được rồi unnie. – Krystal thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ trở lại công việc.

-Chào hai tiểu thư!

Tiếng nói phát ra làm cả hai giật mình quay lại, ngừng mọi công việc, họ thấy sự hiện diện của một toán khoảng 4-5 tên vampire lạ mặt đang tiến đến gần họ.

-Không có việc của các người, đi chỗ khác. – Kyrstal bỏ hẳn lưỡi liềm xuống dưới chân mình, đứng chắn trước mắt Tiffany, linh cảm cho cô biết sẽ có chuyện chẳng lành.

-Jung tiểu thư xin hãy bình tĩnh! Chúng tôi chẳng qua chỉ muốn ra mắt Hwang tiểu thư đây thôi. Vampire “huyền thoại”. – tên đứng giữa giọng điệu mỉa mai, có vẻ như hắn là tên cầm đầu.

Krystal nhận ra hắn. Một trong số những Tiên phong dưới trướng của Hội đồng.

-Kang In, chúng ta đã quá rõ nhau rồi cần gì giới thiệu. Tốt nhất là ngươi nên rời khỏi đây. Người cũng biết Tiffany Hwang sắp thành người của nhà họ Jung rồi. Tay sai của Hội đồng mà dám đụng đến người của công chúa sao. – Krystal mỉa mai, làm tên kia giận tím tái và ai kia thì hạnh phúc đỏ mặt.

-Một con nhóc mà dám lớn tiếng ở đây à! Đừng tưởng là người nhà họ Jung thì bọn ta sẽ kiêng nể sao? Khôn hồn thì giao Tiffany ra đây.

-Bước qua xác ta đã.

Tên Kang In lùi về sao, đó cũng là mệnh lệnh cho những tên khác xông lên. Krystal nhanh chóng dùng gió đẩy Tiffany ra xa mình, sẵn sàng ứng chiến.

= = = = = =

Krystal không yếu nhưng cô cũng không phải Jessica.

Ở đây không nói về năng lực mà là kinh nghiệm ứng chiến.

Krystal dùng gió lập tường chắn bảo vệ Tiffany, vừa phải duy trì nó vừa phải ứng phó với năm tên dày dặn kinh nghiệm, điều đó làm thể lực của Krystal tụt một cách mau chóng. Nhận thấy dùng tay không chưa chắc hạ gục được Krystal, Kang In ra lệnh cho những tên đó hãy dùng vũ khí, đa phần là kiếm hoặc dao găm.

-Thật hèn hạ! – Kyrstal trừng mắt với bọn chúng.

Mỉm cười một cách nham nhở, tên Kang In liếm nhẹ lưỡi dao trên tay hắn.

-Jung nhị tiểu thư quá khen!

Krystal không tấn công nữa, cô lùi lại đứng chắn cho Tiffany và lấy lại sức. Krystal đang chờ.

= = = = = =

Siwon vừa kết thúc lượt bắn của mình, anh trở về ghế ngồi lấy khăn lao mồ hôi. Il Won bước tới ngay sau anh, có một vật bỗng rơi xuống trước mặt họ.

-Gì vậy Siwon?

-Chỉ là chiếc lá thôi.

Il Won ngồi xuống ghế, bất chợt anh bật dậy sau khi nhận chiếc lá từ tay Siwon.

-Krystal có chuyện rồi.

= = = = = =

Cả hai bên không ai động thủ. Cả hai chỉ chực chờ người kia sơ hở mà chớp lấy cơ hội.

Krystal đang hết sức kiên nhẫn, cô có thể “giết gà dọa khỉ” nhưng…cô không muốn chúng chạy mất. Cô muốn biết kẻ chủ mưu thật sự.

-Krystal, cẩn thận!!!

Một tên phá vỡ thế án binh lao vào tấn công phía sau Krystal, vì mãi suy nghĩ mà Krystal đã để lộ sơ hở.

-Unnie!!!

Tiffany đã đỡ một kiếm cho Krystal, cánh tay cô rách một đường dài. Krystal vội đỡ lấy Tiffany, khiến bọn kia xông tới.

-Krystal!!! 

Mọi ánh mắt đều hướng về bìa rừng một bóng người lao ra từ đó, Il Won lao về phía Krystal nhanh chóng dùng gió hất tung bộ bọn chúng lên, anh lo lắng đỡ lấy cả hai cô gái.

-Các em có sao không?

-Em…

-Cẩn thận!

Krystal nhìn qua vai Il Won thấy Siwon đang lao đến, những tên kia vẫn cầm kiếm chực tấn công, Siwon đã đưa tay về phía chúng.

-Oppa, đừng….

Trước khi Krystal kịp kết thúc câu nói, những tên xung quanh cô đã cháy thành tro, tất cả.

= = = = = =

Jessica đang đánh cờ với Polar, dạo này cô thích chơi cờ, một cách kì lạ.

Cô đang vào thế bí, Polar cười hả hê. Quái, ai dạy con gấu mập này chơi cờ cơ chứ?

Jessica cầm ly máu nhưng vì không chú ý cô vô tình đánh rơi nó. Đúng lúc đó thì tiếng cửa mở báo hiệu nấm của cô đã về.

= = = = = =

-Unnie, em xin lỗi! – Krystal cuối đầu, giá như cô không tính quá nhiều Tiffany đã không bị thương.

-Không sao Krystal. Em đã bảo vệ chị mà!

-Em…

-Về rồi à!? – Jessica (nhảy chân sáo) xuống cầu thang, giọng giả vờ giận dỗi.

Tiffany đứng nép vào Krystal giấu cánh tay bị thương sau lưng con bé. Krystal ngạc nhiên vì Jessica vẫn còn giả vờ giận dỗi được sao? Chị cô bị mất khứu giác rồi à?

-Unnie… - thú tội trước khi bị phát hiện sẽ được tha thứ.

-Yah! Sao cậu đứng gần tiểu quý thế!? Ra đây với tớ cơ! – Jessica vẫn hồn nhiên đẩy Krystal ra nắm lấy tay của Tiffany.

-Ouch!!! – Tiffany nhăn mặt vì đau đớn.

-Cái gì đây? - mặt Jessica tối sầm khi cánh tay bị thương của Tiffany hiện ra trước mặt cô.

-Tớ bất cẩn nên…

-Đừng nói dối! Chết tiệt thật! 

-Jung Soo Jung, cái gì đây? –Jessica mất kiên nhẫn, cô buông tay Tiffany ra nắm lấy cổ áo Krystal. Ly máu ban nãy làm lạc đi cảm giác của cô, thì ra mùi máu là của Tiffany.

-Bọn em bị tấn công. Những tên tai sai của Hội đồng. – Krystal cuối đầu, cô vừa tức giận vừa cảm thấy có lỗi.

-Hội đồng? Chúng muốn gì chứ? – Jessica càng siết chặt áo Krystal hơn.

-Jessi thôi nào! Em ấy cũng không biết đâu. Em ấy đã cố hết sức bảo vệ tớ rồi.

Tiffany gỡ tay Jessica ra, cô dịu dàng đặt tay lên má người đối diện, cô luôn biết cách làm cho Hung bạo của mình bình tĩnh lại.

Jessica buông tay khỏi Krystal, giờ cô mới để ý những vết bầm trên mặt em cô, nhóc ấy đã rất kiên trì.

-Cám ơn em, Krystal! – Jessica ôm lấy Krystal, xoa nhẹ lưng Krystal như lời xin lỗi vì hành động thô lỗ khi nãy. Tiffany cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

-Lên đây, chúng ta phải xử lý cái vết thương này đã. – Jessica buông Krystal ra, nắm tay Tiffany lôi lên lầu.

= = = = = =

-Jessi à. – Tiffany cố lấy sự chú ý từ Jessica, người vẫn đang chăm chú tìm kiếm hộp cứu thương.

-Jessi à.

-….

-Jessi à.

-…

-Hung bạo à.

-…

-…

-Jessica Jung.

-Your wish is my commands!

Jessica bực bội, cô không tìm được hộp cứu thương.

-Jessi à. – Tiffany dùng cánh tay còn lại nâng cằm Jessica lên, xoa nhẹ lên đôi má đang phồng ra đó.

-Tớ đang tìm…

-Cậu sẽ không tìm được đâu. Nhà cậu không có hộp cứu thương đâu, không gia đình vampire nào có cả, trừ Sunny.

-Vậy tớ sẽ…

-Quên cái ý định đi tìm Sunny đi. Cậu muốn thêm một cái tát nữa sao! – Tiffany vẽ đôi mắt cười như để trấn an đứa trẻ của cô. Cuối xuống hôn nhẹ vào đôi má phúng phính đó.

-Giờ thì lấy cho mình một cái khăn và một chậu nước nóng nào.

= = = = = =

Vết thương của Tiffany đã được lau sạch máu, làm cho vết kiếm càng hiện rõ ra hơn. Tiffany cũng có khả năng tự chữa lành như mọi vampire khác nhưng vì không hút máu, việc đó diễn ra chậm và vết thương cũng khá là sâu.

-Nó sẽ mau chóng lành lại thôi. – Tiffany để ý thấy Jessica chau mày nhìn chằm chằm vào cánh tay cô.

-Nó sâu quá!

-Ừ nhưng cũng sẽ….

Tiffany không hoàn thành câu nói được vì, Jessica đang liếm vào tay cô.

-Jessi, cậu làm gì vậy? - mặt Tiffany đỏ lựng, cô cố rút tay lại nhưng Jessica càng giữ chặt nó hơn.

-Yên nào!

Jessica nói nhưng vẫn không dừng lại. Càng ngày càng liếm lên cao, mặt Tiffany cũng đỏ theo tỉ lệ thuận.

-Jessi à, bây giờ không được…tớ đang bị thương mà…

Tiffany nói trong hơi thở đứt quãng. Jessica vẫn không có vẻ gì dừng lại cả, cô vẫn cứ chăm chú vào công việc của mình. Tiffany đành nhắm mắt lại, chờ sự ẩm ướt tiến lên cao hơn.

-Xong rồi. – Jessica buông tay Tiffany ra đứng thẳng dậy.

-Ơ…

-Cậu nghỉ đi. – Jessica nhẹ nhàng kéo chăn lên cho Tiffany và hôn vào trán cô chúc ngủ ngon rồi bước ra ngoài. Bỏ lại một người tưởng bở.

-Đồ…đồ ngốc…- Tiffany hậm hực ngồi bật dậy.

-Woa, tay mình lành rồi này !

= = = = = =

-Có biết ai đứng sau chuyện này không? – Jessica hỏi khi đang giúp Krystal thoa những vết bầm. Bông băng thuốc đỏ thì không có nhưng thuốc tan máu bầm lại có, cái gia đình này thật lạ lùng.

-Không unnie. Siwon oppa đã ra tay trước khi em kịp hỏi gì. – Krystal lắc đầu chán nản.

-Uh, cả hai không sao là được rồi! Nhưng sao em không báo cho unnie?

-Em đã gửi cầu cứu cho cả hai người.

-…

-Tiffany unnie…chị ấy ổn chứ?

-Ừm chị ấy không sao rồi! Em cũng đi nghỉ đi, em đã vất vả rồi.

Nhìn Krystal đi khuất Jessica mới bỏ về phòng mình, ngày mai cô phải đi tìm một người.

= = = = = =

TotoGod đang ngáp lên ngáp xuống, cả ngày ngồi đồng trong đền chả có ai đến cả nên nó quyết định đóng cửa sớm, vào vườn ngủ trưa cho sướng.

Nhưng đời đâu có đơn giản thế. Thần thành kiểu gì mà không biết hôm này sẽ có người đến thăm chứ!

Jessica đang ngồi thù lù trong sân vườn của TotoGod, đung đưa trên chiếc võng, mặt mày đăm chiêu.

-Lại chuyện gì nữa đây? – TotoGod lườm Jessica tới rách con mắt, phủi cánh làm cô lọt khỏi vòng và thoải mái nằm lên đó.

-Ai là người tấn công Tiffany?

-Không nói được.

-Vì sao họ tấn công cô ấy?

-Vì ngươi.

-Tại sao?

-Kẻ mạnh nhất không bao giờ nên tồn tại.

Những câu hỏi đã được trả lời, khoảng lặng diễn ra thật đáng sợ.

-Giúp tôi bảo vệ Tiffany!

-Không thích.

-Tôi sẽ dẫn cô ấy tới đây ở luôn.

TotoGod bật dậy trừng mắt nhìn Jessica, một tên Hung bạo thôi đã phiền rồi giờ lôi thêm cây nấm lùn nữa thì vườn địa đàng của TotoGod này sẽ thành địa ngục mất thôi.

-Ngươi…

-Hãy giúp tôi! Tôi không muốn có chuyện gì xảy ra với cô ấy! Nếu hủy được lời thề thì tốt biết mấy.

-Nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước. – TotoGod dường như cũng thấy động lòng.

-Vì vậy tôi mới cần giúp đỡ.

-….Thôi coi như ta phá lệ lần này. Nhưng chớ mà đi rêu rao khắp nơi là biết tay ta đấy!

-Vâng! – Jessica cười tít mắt, sống với Tiffany riết Jessica cũng gần tập được mắt cười.

= = = = = =

Jessica theo sau TotoGod đến một mảnh vườn khác, khung cảnh không thơ mộng như sân chính nhưng mang vẻ trong lành, thanh khiết đến lạ lùng. Và đập vào mắt cô là một cây cổ thụ to lớn, có lẽ là to nhất lần đầu tiên cô được thấy.

TotoGod ra hiệu cho cô dừng lại, bản thân mình thì bay thẳng về phía cái cây mất hút.

-Cái con cú mập đó không bỏ trốn đó chứ!? – Jessica nhìn ngờ vực.

-Mi nói ai mập đó?

-Ơ nhanh thế? Tôi có nói gì đâu. – Jessica cười trừ.

-Hừ! Ta chán nhìn thấy ngươi lắm rồi. Này cầm lấy.

-Cái gì đây?

-Há miệng ra.

-A…a…a

Nhanh chóng TotoGod thảy một hạt gì đó vào miệng Jessica.

-Cắn vỡ nó đi.

Jessica nhăn mặt lại, nó có vị đắng và mùi thật kì lạ.

-Nó là gì vậy? – Jessica hỏi sau khi nuốt nó.

-Hạt Fabi.

-Nó giúp gì được?

-Đưa nó cho Tiffany, để cô ấy nếm thử nó. Mùi của hạt này ngửi một lần cả đời sẽ không quên. Khi gặp chuyện gì nguy cấp Tiffany chỉ cần cắn vỡ một hạt thì người sẽ biết cô ấy đang ở đâu cho dù xa đến thế nào.

-Tôi hiểu rồi.

-Còn một việc nữa. Chỉ những người từng nếm qua hạt này mới cảm nhận được mùi hương của nó phát ra. Thế nên tốt nhất là đừng nói với ai, và cũng không được để ai khác nếm nó vì nếu bí mật này lộ ra nó sẽ trở thành chính cái bẫy để hại ngược lại ngươi.

Jessica không nói gì nữa, cô chỉ gật đầu chào rồi bỏ đi.

= = = = = =

Jessica về đến nhà thì trời cũng đã chập tối. Có bóng người thấp thoáng trước hiên nhà.

-Jessi!!!

-Sao cậu lại ở đây? Trời lạnh lắm! – Jessica ôm lấy Tiffany xoa nhẹ lưng cô để giữ ấm.

-Mình chờ cậu. – Tiffany chu mỏ khi Jessica đẩy cô ra.

-Há miệng ra đi. – Jessica vuốt nhẹ lên đôi má phúng phính, Tiffany ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Jessica nhẹ nhàng bỏ một hạt Fabi vào miệng cô. Tiffany nhăn mặt vì vị đắng, cô tính phun ra.

-Nhai đi nào, không được nhả ra đâu.

Tiffany nhăn nhó nhưng vẫn cắn ra, mùi vị kì lạ chiếm lấy toàn bộ vị giác của cô. Nhưng bất ngờ, một cảm giác mền mại làm cô quên hẳng vị đắng, môi Jessica đang chiếm lấy môi cô.

Jessica ôm lấy Tiffany, kéo dài nụ hôn nhẹ nhàng đó, chỉ là cái chạm môi nhưng với Tiffany cảm giác thật ngọt ngào. Jessica rời ra khi Tiffany xoa nhẹ má cô, đưa chiếc túi của TotoGod cho Tiffany, Jessica giữ cho ánh mắt của Tiffany nhìn thẳng vào mình.

-Fany hãy ghi nhớ mùi hương đó và giữ lấy những hạt này, khi gặp nguy hiểm hãy cắn vỡ một hạt và mình sẽ đến cứu cậu.

-Cậu sẽ đi đâu xa sao? - giọng Tiffany chùng xuống.

-Không ngốc à! Cái này để phòng khi cậu không ở bên cạnh mình thôi. Còn chuyện này nữa, tuyệt đối không được đưa nó cho ai nhé! Nhớ chưa?

-Tớ không được kể với ai sao? 

-Không ai cả.

-Kể cả Sunny?

-Kể cả Sunny.

Tiffany thoáng xụ mặt, cô thường muốn chia sẻ những phút ngọt ngào của cô với người chị em thân thiết của mình nhất. Mặc dù cô đâu biết nó làm Sunny nổi hết da gà mỗi khi ngồi nghe.

Jessica thở dài, người yêu của cô thật đáng yêu mà.

-Thôi nào, cậu sẽ được kể với Sunny. Nhưng chỉ Sunny thôi đó.

-Jessi, tớ yêu cậu!

Tiffany ôm lấy Jessica thật chặt, hôn vào đôi má phúng phính mà cô yêu nhất. Tối đó Jessica nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì cô đang được ở cạnh Tiffany, Tiffany thì vẫn mãi mê ngắm nhìn túi hạt Jessica đưa mình.

-Cậu thấy nó hấp dẫn hơn tớ à? – Jessica nói mắt vẫn nhắm nghiền.

-Không, ngốc à! – Tiffany đeo nó vào cổ và nằm xuống cạnh Jessica, vùi đầu vào lòng Jessica.

-Vậy sao cậu cứ ngắm nó mãi thế?

-Vì nó sẽ là một ràng buộc mới của chúng ta.

-Ừ. Có lẽ thế.

-Cậu nghĩ Fabi nghĩa là gì?

-Định mệnh ràng buộc.

= = = = = =

Ngoại truyện 1

Jessica đang ngồi chiễm chệ trên ghế sau vườn, chờ món trà hoa hồng yêu thích đang được làm bởi người cô yêu thích, Tiffany. Giờ yêu nhau rồi nên cô chẳng ngại nói cho ai kia biết cô ghét (sợ) cái mà-ai-cũng-biết-là-gì đó đến không muốn nhắc cả tên, thế nên từ nay cô không sợ Tiffany vào bếp pha nước nữa rồi. 

Jeti = anti cucumber.

-Unnie à, mặt chị thật đáng sợ! – Krystal liếc xéo Jessica, cô ghét cái mặt có hai chữ “hạnh phúc” to đùng trên ấy.

-Kệ chị, tiểu quỷ ! Mà sao em không đi thi với Sulli hả? Hai đứa học chung mà? –Jessica nhướng mày dò hỏi, gì gì thì gì cũng không được bỏ học đâu đấy.

Krystal chẳng buồn nhìn chị cô, tay vuốt ve Tiểu Jung ánh nhìn xa xăm.

-Em đã có điểm đủ cho cả một học kì này rồi unnie à!

= = = = = =

-Hey Sulli! – UEE vui vẻ quàng lấy vai cô gái nhỏ hơn mình, lần đầu tiên cô được làm thế.

-Hi unnie! – Sulli ngoan ngoãn chào lại, không thoải mái nhưng vì lịch sự vẫn không đẩy ra.

-Hiếm thấy em tới trường một mình, đồ quỷ nhỏ hay kè kè với em đâu rồi? Hay phá quá nên Jung gia cấm túc luôn rồi ? –UEE giọng trêu chọc.

-Krys cậu ấy, đang phải ở nhà để vực dậy việc kinh doanh (bán báo) và nuôi con (dê) của bọn em rồi. – Sulli hồn nhiên đáp với đôi mắt cười.

-Con…con…của bọn em…???

-Yeah, với lại cậu ấy đã đủ điểm cho cả học kì này rồi! Thôi em vào lớp đây, chào unnie!

Sulli, cô bé ngây thơ, dễ thương, ngơ ngác đã làm ai kia tan nát cõi lòng.

= = = = = =

Hiệu trưởng của học viện lớn nhất thế giới vampire, cả thế giới vampire chỉ có một học viện. Đang vui vẻ đón tiếp một cô gái nhỏ.

-Cô Lee, thật vô cùng biết ơn cô khi đã đồng ý tới giúp chúng tôi trong mùa thi cử này! – ông hiệu trưởng già cười tít cả mắt.

-Thầy đừng nói vậy, mẹ tôi cũng từng giảng dạy tại đây, nay có dịp giúp đỡ tôi rất sẵn lòng. - cả cái fic này mới có một người họ Lee nên mọi người chắc biết là ai rồi nhỉ.

-Cả năm chỉ có thời gian này là bận rộn vậy mà giảng viên Choi lại gặp chuyện, cũng may cô Lee chịu thay thế không thật trường sẽ gặp nhiều khó khăn lắm! –ông thở dài.

-Giảng viên Choi là bạn thân của tôi. Tôi cũng cảm thấy tiếc cho cậu ấy!

-Vậy cô Lee? Cô có yêu cầu cụ thể gì không? Về các lớp?

-À vâng, tôi muốn phụ trách lớp của em Krystal Jung. – Sunny rạng rỡ.

-Cô chắc chứ? - hiệu trưởng cau mày ngạc nhiên.

-Vâng.

-Cô và giảng viên Choi đúng là bạn thân. Từ khi có lớp (Krystal Jung) đó, các giảng viên của chúng tôi đều e ngại không dám nhận, chỉ có cô và giảng viên Choi là người xung phong vào lớp đó. Thật làm tôi quá đỗi ngạc nhiên!

-Well, cá nhân tôi nhận thấy em Jung sẽ là một tiềm năng lớn cho lợi ích của chúng ta (tôi) về sau này nên thầy cứ giao cho tôi.

-Vâng vậy nhờ cô!

= = = = = =

Krystal Jung, tiểu công chúa, cô không phải dạng lười học quậy phá, chẳng qua cô chỉ ham tiền hơn ham học thôi.

Cô được xếp vào dạng thiên tài, nhưng thiên tài mà không có điểm thi thì vẫn rớt. Trước giờ giảng viên đều sợ uy danh (tờ báo) của cô, cái tờ VR nguy hiểm ấy, tin về công chúa uy quyền nhất thị tộc còn dám đăng thử hỏi xem ai không sợ. Nên cô thường được đặt cách thi trước. 

Nhưng học kì trước, giảng viên Choi xuất hiện, Krystal tưởng chừng đời mình lên hoa nhưng chẳng may là hoa héo.

Choi Sooyoung, phóng viên của tờ báo => chả buồn sợ Krystal.

Choi Sooyoung, lấy quyền giảng viên => uy hiếp (bắt dẫn đi ăn) khi Krystal muốn cúp học đi viết báo.

Nói chung, là cuộc đời cô thê thảm vì chị vợ.

Nhưng mà, chủ biên không lẽ chịu thua phóng viên của mình.

= = = = = =

-Tiểu quỷ! – Jessica hét vào tai Krystal.

-Vâng unnie?

-Em đang nghĩ gì mà mặt gian thế hả?

-Không có gì.

-Này, hôm qua có người gửi hóa đơn này cho em. – Jessica ném một tờ giấy nhỏ nhưng dài cho Krystal.

-Thank unnie !

-Thuốc xổ và games. Em mua chi nhiều vậy? Em không khỏe à?

-Well, em mua để tặng thôi!

= = = = = =

Ngoại truyện 2

Krystal đang làm bánh với Tiffany.

Jessica đòi ăn bánh còn Krystal muốn đi thăm Sulli.

= = = = = =

-Krystal này.

-Vâng unnie?

-Jessi, chị em ấy, cậu ấy có…. – Tiffany cảm thấy ngượng ngùng.

-Chị ấy làm sao unnie?

-Cậu ấy có…có sở thích đặc biệt nào với máu không?

-Tất cả vampire đều thích máu unnie. – Krystal nhìn Tiffany vẻ khó hiểu.

-Không ý chị là, các vết thương ý.

-Em không hiểu lắm?

-Aish…chẳng là…

= = = = = =

-Ouch... – Tiffany nhăn mặt, cô vô tình cắt trúng tay khi đang học nấu bữa tối.

-Cậu lại cắt trúng tay nữa à? – Jessica bỗng dưng xuất hiện, nhanh chóng bỏ ngón tay bị thương của Tiffany vào miệng. Không cần biết hành động đó làm ai kia bất giác đỏ mặt.

-Cậu phải cẩn thận hơn đó. – Jessica nói rồi quay lưng bỏ đi, để lại Tiffany mặt mày đỏ lựng và ngơ ngác.

Một lần khác, Tiffany đang cắt tóc (lông) cho Polar.

-Ouch…

-Cậu lại cắt trúng tay à? – Jessica lại lù lù xuất hiện, cũng như lần trước cô mút lấy ngón tay bị thương của Tiffany.

-Jessica cậu…

-Nấm ngốc, phải cẩn thận hơn đó.

= = = = = =

-….và lần gần đây nhất là hôm chúng ta bị tấn công đó. Cậu ấy cũng làm thế. Cậu ấy…liếm vết thương của chị. – Tiffany cảm thấy cả người nóng hổi khi nhắc lại tối hôm đó. Mặc dù chẳng có gì “ba chấm” sau đó.

Krystal gật gù hiểu chuyện.

-Chị đã nghĩ chắc tại nước miếng của vampire có khả năng trị thương, nhưng chị đã thử rồi và đâu có tác dụng. Nên chị nghĩ có phải là cậu ấy…em biết đấy…phát cuồng vì những vết thương chẳng hạn.

-Unnie thật ra thì….

-Ouch… -cô Hwang hậu đậu lại cắt vào tay mình.

-Krystal em thử xem. – Tiffany đưa ngón tay bị thương ra trước mặt Krystal.

Tiểu công chúa chưa kịp phản ứng thì một cơn lốc kéo đến thổi bay cái bánh gần như hoàn thiện của cô xuống đất, nát bét. Jessica lại xuất hiện.

-Tớ đã nói bao nhiêu lần là cậu phải cẩn thận rồi mà! – Jessica giả vờ trách móc nhưng vẫn đưa tay Tiffany vào miệng.

Cả hai đứng như thế khá lâu, làm ô nhiễm đầu óc trẻ nhỏ. Tiffany ngượng ngùng rụt tay lại.

-Mình không sao mà. – Jessica thấy biểu hiện đáng yêu đó không kiềm chế được mà chồm đến hôn nhẹ vào má Tiffany.

-Phải cẩn thận hơn đó!

-Em thấy đó cậu ấy cứ thình lình xuất hiện như thế. Không biết có phải… -Tiffany thì thầm với Krystal khi Jessica đã ra khỏi bếp.

-Đúng là vậy đó unnie! Thật ra chị ấy bị biến thái đó! – Krystal nói khi vứt cái bánh hỏng vào sọt rác, rời khỏi bếp.

= = = = = =

Sự thật là, nước miếng của vampire không làm lành vết thương. Nhưng chỉ có của Jessica là có thể. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro