Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 12

"Đi thôi, Yoongi!"

Jin và Hoseok trở lại chỗ của Yoongi đứng đợi, nét mặt của cả hai vẫn hiện hữu sự lạnh lùng. Jin chậm rãi bước đến chỗ cậu, nói nhỏ rồi nắm tay cậu kéo đi, còn cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai con người kia và đang diễn ra trước mắt mình. Cậu ngoảnh lại nhìn Hoseok khi tay đang bị Jin nắm chặt, Hoseok không phản ứng gì nhiều, hắn chỉ nhìn theo cậu một hồi rồi quay lưng bỏ đi.

"Jin, hai người..."

Yoongi lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng ngột ngạt, cậu vẫn đang bị Jin lôi đi như lôi thú, cậu không thích điều này, anh bây giờ gần giống như là đang cư xử như những kẻ bạo lực. Jin không quay đầu lại, nhưng cậu biết khuôn mặt điển trai kia đang không vui, cũng như những thắc mắc lẩn quẩn trong đầu cậu bây giờ không phải lúc đi tìm lời giải đáp. Yoongi yên lặng, lẽo đẽo bị Jin dắt đi, đi đâu thì không biết. À, hình như là sân vận động của trường, ở xa xa kia kìa, một khoảng sân bao rộng phía sau tấm lưới sắt lớn và cao. Không nhờ anh dắt đến đây thì cậu cũng không biết nơi đây có một chỗ thiên đường như thế này. Sân bóng rổ cực kỳ rộng, những cây rổ thì được đóng chắc chắn và cao lêu nghêu, phía trên còn có những dãy ghế dài dành cho khán giả. Quá tuyệt!

Yoongi như đứa trẻ lần đầu đi xem hội, cậu phấn khích tới nỗi không cần Jin dắt nữa mà một phát bay thẳng đến lãnh địa, à ờ, ở đây là tấm lưới sắt cao gấp đôi cậu, bám vào đó như đỉa bám, dán mặt vào "bức tường thành" ngăn cách, trầm trồ:

"Thần linh ơi!!!! Cuối cùng thì con cũng đã thấy!!!!!"

"Yoongi thích nó lắm hả?". Jin hỏi nhỏ từ đằng sau, khuôn miệng đã lấy lại nụ cười.

"Ngôi trường trước kia tôi học không có được sân bóng rổ to như thế này!!"

"Vậy thì vào thôi!"

"Vào đâu!?"

Yoongi tròn mắt, chưa kịp nói tiếp thì bị Jin lôi đi lần nữa. Anh đưa cậu vào trong, dẫn cậu đến với một đám nam sinh viên cao to lực lưỡng, mặt mày ai nấy đều mang nét trưởng thành, chứ không hề nghệch ngạc như cậu lúc này. Jin thì không sao, cái chiều cao lý tưởng của anh luôn làm anh nổi bật trước đám đông, còn như cậu thì...

Yoongi nuốt nước bọt, cậu lật đật núp sau người Jin, e ngại nhìn đám người "hung tợn" cũng đang chăm chăm vào mình. Thể loại gì đây? Đánh nhau tập thể hả!? Min Yoongi này chả sợ các người đâu! À ờm...đương nhiên là khi có Jin ở đây.
Cơ mà trông họ quen quen, gặp ở đâu rồi thì phải...

Jin bật cười nhẹ, đứng lên phía trước, lên tiếng giới thiệu:

"Mọi người, đây là hậu vệ mới của team,.."

"Min Yoongi! Rất hân hạnh!"

"Ôi!! Tôi đã mong được nắm tay cậu..."

"Hyung! Em rất ngưỡng mộ hyung!!"

Bọn người kia chưa để Jin kịp nói hết câu đã đá đít anh ra khỏi khu vực của thần tượng, ở đây không ai khác chính là tên nhóc tóc hồng (bỏ cái vụ nâu đỏ đi nha =]]]) đang ra sức kêu la í ới cầu cứu khi đột nhiên bị nhiều người vây kín. Họ bay tới vồ lấy tay cậu rồi bắt lấy bắt để, tay khoác vai làm như thân nhau lắm, cười cười rồi khen cậu đủ kiểu, nhưng toàn mấy kiểu làm cậu phải cắn môi phồng má, ví như:

"Hyung! Hyung lùn hơn cả em mà sao hyung chơi được bóng rổ tài thế!!?". Thằng nhóc tóc vàng trầm trồ, tay vỗ bộp bộp với bộ mặt ngây ngô.

"Hãy chỉ tôi bí quyết trải nắng nhiều mà vẫn có làn da trắng bóc như cậu đi!!". Thanh niên có nước da ngăm ngăm nhảy nhảy.

"Mắt em nhỏ thế này mà thấy bóng để giành thì đúng là tài tình rồi!!!". Ông anh cao chừng 1m9 nhìn chằm chằm vào mắt cậu, rồi đưa lên ngón tay cái.

".....". Và những lời nhận xét "đầy ý nghĩa" khác nữa.

Yoongi trấn tĩnh lại đầu óc đang bị làm cho sôi lên ùng ục. Những người này biết cậu ư? Hay nói chính xác hơn là biết rất rõ trình bóng rổ của cậu? Cậu chưa từng chơi cho họ xem bao giờ mà...
À không. Hình như là đã từng chơi với nhau, theo cái trí nhớ không nên hồn của cậu thì....

"Các anh thuộc đội tuyển Seoul năm ngoái hả!?"

"Ya!!!! Đến giờ cậu mới nhớ ra đối thủ hả!!?". Cả bọn đồng thanh.

Yoongi gật đầu tỉnh bơ, xong dùng hai tay thản nhiên dạt đám người trước mặt qua một bên, chạy đến chỗ Jin, tròn mắt:

"Tôi phải cùng đội với họ hả!?". Chỉ chỉ.

"Đây chỉ là một vài phần tử trong đội Seoul cũ. Số còn lại Hobi đã chiếm hết rồi". Jin giải thích.

"Nhưng bọn họ đã nắm hết nhược điểm của nhau, và tôi cũng nắm rõ ưu nhược điểm của họ....". Dựa vào cái trí nhớ không nên hồn của cậu.

"Đó là lí do tôi muốn cậu về team JJJ, Yoongi!"

-------------

Hôm nay gió khô, nhưng chỉ vào ban trưa, thời tiết vào mùa này thường sẽ trở nên xấu đi khi đêm bắt đầu xuống. Hoseok không mặc áo khoác, mặc kệ cho những làn gió lạnh rùng mình đùa cợt qua lớp áo thun mỏng, khẽ phấp phới trong không trung. Càng lên cao, gió càng trở rét, đương nhiên không khí không phải ấm áp gì, đặc biệt là ở sân thượng của khu Nhà Điều Hành chính, cách mặt đất 5 dãy lầu, tuy rằng cho là không đủ cao đi chăng nữa, nhưng cũng đủ làm cho con người sởn tóc gáy hoặc lạnh sống lưng.

Hoseok ngồi trên nền gạch hoa, tựa người vào một trong những cái bục thềm được trang trí ở đó. Đôi mắt không nhắm cũng chẳng mở, cặp mi dài chỉ hờ hững giữa không trung, lưng chừng cách nhau vài milimet. Tìm đến cái không khí tĩnh lặng này, người ta chỉ có thể muốn tìm cảm xúc riêng, Hoseok cũng vậy. Làm sao để giải vây cái mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, khi mà lí trí đang dần bị chi phối?

...

"Đối với cậu, nhà là gì?"

...

Nhà là gì? Một mái ấm gia đình chăng? Nơi mà chỉ có thể tìm thấy ở đó là niềm vui, nỗi buồn, tiếng cười, tiếng khóc, niềm yêu thương, sự cãi vã, lắm lúc vất vả, khổ đau, nhưng suy cho cùng là hạnh phúc.

Nhưng sự thật thì...

...

"Nhà? Chẳng là cái gì cả?"

"Hobi, ông ấy chưa bao giờ vui với con đường mà cậu chọn..."

"____"

"Nếu cậu còn cố chấp..."

"Đừng nói với tôi những điều nhảm nhí đó nữa! Ông ta sẽ không bảo anh gặp tôi chỉ để nói những thứ đó..."

"Hoặc về nhà! Hoặc ở lại... Và cũng đừng hối hận!"

"Anh thực chất không muốn tôi trở về..."

"Không sai! Tôi không muốn vì cậu, mà thêm bất cứ điều đáng tiếc nào xảy ra trong cái nhà vốn đã từng hạnh phúc đó nữa!"

"_____"

"Kẻ phá hoại như cậu, không đáng..."

"Rất tốt! Anh yên tâm! Tôi sẽ không bao giờ trở về nơi đó nữa! Tất cả chỉ là nỗi đau khổ đè lên đôi vai của tôi và bà ấy! Kim SeokJin! Tốt nhất thì anh nên biết làm thế nào để ông ta ngưng làm phiền tôi đi! Bấy nhiêu đó đã là quá đủ!!"

"Được!!"

Dứt lời, Jin lập tức quay đi, nhưng chỉ bước được một bước, đã nghe thấy tiếng nói lạnh ngắt từ đằng sau làm anh chợt khựng lại:

"Min Yoongi...Đừng làm hại anh ấy!"

"Vì thằng nhóc đó mà van xin tôi!?"

"Không phải van xin... Mà là cảnh cáo!"

Jin nhún vai:

"Jung Hoseok, còn xem ở khả năng của cậu!"

...

Hoseok thở hắt ra, cậu ghét cảm giác này, cái cảm giác phải lo lắng cho một người. Và còn ghét hơn, sự ràng buộc!

Ông ta không có tư cách quyết định tương lai của cậu, đáng lẽ cậu nên nhận ra khi ông ta cố muốn mang cậu và bà ta về. Để rồi, cậu phải đối mặt với sự khinh bỉ mà tất cả mọi người đều ra sức đổ dồn cho cậu. Cậu chỉ là một đứa con rơi. Vâng, như người đời nghiệt sẵn, một đứa vô dụng đẻ ra từ một con mụ giựt chồng người khác, không hơn không kém. Một kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình, bước chân vào nhà người ta rồi gây ra sóng gió đau khổ. Tệ hại đến nỗi ngay cả chính người đàn bà sinh ra mình cũng căm ghét, xua đuổi.
Quá khứ của cậu là một chuỗi dài sự mắng nhiếc, phỉ báng, khinh thường từ chính những người mà sách giáo khoa dạy cậu phải coi trọng. Cậu đã từng tôn vinh người đàn ông tưởng chừng như đã cứu vớt cuộc đời mình, trân quý người anh mà cậu đã từng cho rằng mình phải may mắn nhất thế gian mới có được. Tất cả chỉ là một phần quá khứ đẹp trong cái quá trình hình thành chuỗi đời miên man dài bất tận đó.

Họ đã thay đổi. Đến kinh ngạc, đến không ngờ...

Hay phải chăng là cậu mới chính là người đã đổi thay? Học cách vô tình đối với những thứ đã vô tình với bản thân thì có gì là sai?

Đối với Jin, cậu chưa bao giờ trách anh, chỉ trách chính mình không chiếm đủ niềm tin trong lòng người anh trai đáng kính. Sự hiểu lầm quá lớn đã làm thay đổi ánh mắt mà Jin dành cho cậu, không cần biết nó thay đổi như thế nào, chỉ là nó không còn một chút nào gọi là ấm áp nữa.
Mọi lời giải thích cũng chỉ biến thành những lời biện hộ vô nghĩa khi con người ở trong trạng thái phẫn nộ nhất. Ai đúng, ai sai thực chất không còn quan trọng khi cả hai đều là nạn nhân của sự việc. Cậu chỉ còn biết im lặng và chờ đợi. Nhưng cái gì cũng có mức giới hạn của nó. Trong thân tâm lúc bấy giờ, từ bỏ tất cả là cách tốt nhất!

Hoseok sụt sịt mũi vì lạnh, cậu loay hoay lấy ra trong balo chiếc nón len màu đen, thứ duy nhất mà cậu được tặng từ chính đôi bàn tay và cảm tình của người làm ra nó, mẹ Min. Cậu quý bà hơn bất cứ ai, người phụ nữ lạ mặt đã sẵn sàng săn sóc cho cậu ngay từ những ngày đầu cậu quyết định tự thân chật vật nơi bể đời. Tại sao bà lại đối xử tốt với một thằng nhóc phá hoại bị người ta coi khinh, ngay cả khi con người đứt ruột sinh ra cậu lại tàn nhẫn chà đạp cậu? Sự ấm áp lẫn niềm hạnh phúc mà lần đầu tiên thực sự được cảm nhận, nó quá thật để cậu nghi ngờ rằng đó chỉ là giấc mơ, rằng bản thân đã quá mỏi mệt để mơ đến những điều không tưởng. Để khi chợt nhận ra mình vốn rất tỉnh giấc thì mối lo về tương lai lại nảy sinh trong đầu: Liệu cậu có thực sự xứng đáng với cuộc sống hiện tại?

Nước mắt nhiễu nặng giọt trên từng sợi len nhỏ được đan chặt chẽ. Cậu đã phải đối mặt rất nhiều với sự cô đơn quanh quẩn, cho dù mẹ Min có quan tâm cậu nhiều chừng nào, điều đó vẫn không đủ thắp lên cho cậu một tia sáng nhỏ trong con đường dài rải màu đen tối kia.

Cho đến khi Min Yoongi xuất hiện, nụ cười của anh có thể làm lay động trái tim vốn được cậu sử dụng không phải để trao hay nhận tình cảm, mà chỉ đập để sống qua ngày. Có những cảm giác lạ lẫm mà cậu chưa từng nếm trải, và nhất định cậu phải nếm đủ hết mùi vị của nó.

Có lẽ cậu nên tìm lại bản thân mình, trước khi bị người khác điều khiển. Mà người có khả năng giúp cậu thay đổi, chỉ có thể là... Min Yoongi.

Nhưng cuộc chiến lần này sẽ gay gắt đây. Cậu có thể thấy được trong ánh mắt của Jin khi nghĩ về Min Yoongi, tất cả chỉ bao trùm sự chiếm hữu. Có lẽ Jin đã giống cậu, bắng chứng là anh rất nghiêm túc trong việc cướp đoạt lấy những thứ mà cậu để mắt tới.

Nhưng lần này, cậu nhất định sẽ không nhường anh nữa!

--------

"Classic's House!!?"

Jimin tròn mắt nhìn cậu bạn chung lớp, sau khi nghe về địa điểm làm thêm của Yoongi.

"Ờm! Thì sao?". Yoongi gật đầu.

"Quoa!!! Đường Đường giỏi thật nha!! Đó là một quán ăn rất nổi tiếng và rất khó để được tuyển vào đó!!". Jimin vỗ tay tán thưởng.

"Đường? Cái gì? Ở đó có bán đường hả?"

*Cốc!*

"Cậu đang giả ngu, giả ngơ hay giả ngốc thế!!? Đường Đường là biệt danh mà Jin vặn não nghĩ ra để ban tặng cho cậu đấy!!! Biết chưa hả!!"

"Nhảm nhí! Đường với chả Đường...". Yoongi bĩu môi, nhưng miệng nhoẻn cười trong vô thức.

"Nhưng chẳng phải cậu đã bảo rằng Umma Min của cậu không cho làm thêm à!?"

"Làm lén thôi. Ít ra cũng vớt vát phần nào gánh nặng tài chính..."

"Cũng đúng! Mà hôm qua cậu và Jin ca hẹn nhau đúng không? Đi đâu á!?". Jimin gật gù, xong xoay chuyện như chong chóng.

"Đến sân bóng rổ thôi. Cậu đừng có mà nghĩ bậy..."

"Ơ kìa kìa, mặt đỏ lên rồi kìa..."

"Không có!". Yoongi vội ôm mặt, cảm thấy có một chút nóng nóng. Bấy nhiêu đó cũng đủ để Jimin lấn tới:

"Khai thật đi! Cậu đang có tình yêu đúng không!? Chẳng phải lần trước tớ hỏi cậu lúc đấy đang nhớ về ai, cậu đã bảo Jin ca còn gì!"

"Tớ..."

End Chap 12

Au thật sự rất buồn khi các các bạn không góp ý cho Au. Vì vậy mà Au không có nhiều động lực để viết...
Hơn nữa là sắp vào năm học rồi, chương trình 11 khó nhất trong phổ thông mà. Au sợ không có nhiều thời gian ra chap, mà cứ thế này thì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro