Chap 1. Phòng 103 , Đối Tượng Xem Mắt Của Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cha! Sao cha có thể làm vậy với con chứ?

- Park Jiyeon! Cha đã nói rồi! Con cũng đã 24 tuổi rồi! Ta cần người dạy dỗ con tử tế! Liệu con muốn làm bà già ngồi xem tivi với 12 con mèo ư?

- Con không muốn! Con muốn nói với mẹ!

- Yeonie! Cô ta rất được! Sao con chưa gặp lại nghĩ không ổn?

- Cụp!

Tắt máy! Nàng thật sự rất khó chịu. Sao cha không để nàng tự quyết định hôn nhân của mình? Nàng là không hề muốn 1 cuộc hôn nhân mà không hề có hạnh phúc chút nào. Bước vào xe, nàng nói với người ngồi lái:

- Lee Tun! Đưa tôi về nhà riêng! Tôi không muốn ở lại đây thêm 1 giây phút nào nữa!

Người nàng gọi là Lee Tun ngồi trên, nhận ra nàng hơi bực giọng, không thắc mắc gì, nhấn ga rời khỏi Park Gia. Ngồi trong xe, nàng cười lạnh. Nhìn nàng cười Lee Tun không khỏi khẽ rùng mình. Nàng như phát hiện ra 1 điều gì đó

  \\\" Để xem ai còn dám đặt hôn sự lên trước mặt tôi cản đường \\\"

* * *

Quán bar...

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người con gái ngồi ở quầy rượu. Nữ nhân này mặc chiếc váy đen tuyền bó sát tôn lên đường cong hoàn hảo. Làn da trắng nõn, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt đầy hơi sương, bờ môi đỏ mọng đầy mị hoặc khẽ. Nữ nhân đó không còn ai nữa chính là nàng. Nàng cũng chẳng bận tâm đến đám nam nhân đằng sau đang nhìn nàng nói cười. Nàng rót rượu, còn chưa kịp uống thì 1 bàn tay ngăn lại. Khẽ cau mày, nàng nhìn nam nhân kia. Nam nhân cười cười nói:

- Rượu đỏ với mỹ nhân rất hợp. Nhưng sao em không thử ly cocktail của tôi?

Nhìn ánh mắt hắn, dễ hiểu được rằng hắn đã bỏ gì vào ly. Nàng khẽ nhếch môi:

- Tôi có quen anh?

- Qua đêm nay sẽ quen thôi! - Nam nhân vẫn cười

- Cút!

- Gì vậy mỹ nhân? - Nam nhân cúi xuống. Khuôn mặt gần sát mặt nàng.

Nàng cười như không. Đưa người về phía trước. Khung cảnh lúc này rất mị hoặc. Đám nam nhân đằng sau cũng ồ lên một tiếng như đã nắm chắc phần thắng.

- Tôi nói anh CÚT!

Lúc này khuôn mặt nam nhân đó méo xệch. Đứng lên đi về đám nam nhân, không quên ném cái nhìn khinh bỉ cho nàng. Nữ nhân viên tiếp rượu liền ra nói với cô, lời lẽ chứa đầy khinh bỉ:

- Này gái! Anh ta không trả thì gái phải trả tiền đi!

Nàng cười lạnh, khẽ ngẩng đầu. Nữ nhân viên lúc này đây mới nhận ra nàng, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc:

- A!.. Park Tiểu thư.. tôi.. tôi không nhậ... nhận ra...

- Nhận ra chưa? Nhận được rồi thì xéo!

- A.. v..vâng!

Nữ nhân viên quay đi, cô ta biết, qua ngày mai nàng sẽ không sống nổi dưới tay của ngài Park, muốn giữ mạng tốt nhất nên nghe theo Park tiểu thư. Đây là quy luật của nhân viên trong quán bar và sòng bạc lớn ở thành phố A. Nàng bước ra khỏi quán bar. Nơi này thật sự ầm ĩ, hơn nữa cũng chẳng có ai làm nàng có thể vui được. Đi tới khách sạn Dongwon, nàng rút điện thoại, bấm dãy số quen thuộc, không lâu sau một giọng nói từ bên kia vang lên:

- Alô!

- IU ! Là mình!

- Nha đầu Jiyeon thối tha! Cậu đã ở đâu?

- Quán bar Sett!

- Á! Sao cậu có thể đến đó...

- Ừm!

- ... mà không có tớ!!

- Ờ ờ... IU! Mình hơi đau đầu! Khách sạn Dongwon

- Phòng bao nhiêu vậy?

- Phòng 301!

- Khi nào ổn thì gọi tớ nhé!

- Ừ! Tạm biệt!

Cúp máy, đầu nàng đang đau chết đi được. Sao nàng lại uống nhầm ly cocktail của tên nam nhân đáng chết kia chứ! 

Đứng trước cửa phòng:

- Đúng rồi!

Nàng bước vào phòng. Không hề hay biết cửa đã mở trước..

\\\" Cạch! \\\"

Tức thì nàng bị ép vào tường. Nàng khẽ ngẩng đầu. Tối quá, không có đèn, nàng không nhìn được gì. Nghe hơi thở nóng rực phả trên cổ nàng, bàn tay không yên phận mà rũ bỏ đồ của nàng đi.

- Nữ nhân này! Thực sự là bé nhỏ nha!

Nàng nếu như lúc này còn lý trí sẽ không ngại mà cho tên kia 1 cái bạt tai. Thân hình nàng nhỏ hơn hay lớn hơn tên kia thì sao chứ. Đáng tiếc nàng lại không thể, thuốc kích thích trong ly cocktail đó rất mạnh. Nàng chỉ có thể đáp lại hắn bằng tiếng thở đứt đoạn:

- Ah... Dừ..dừng.. Dừng lại!! Ta đau chết mất...

- Đau?

- Đúng! Đúng vậy!! Đau chết đi được...

Sau trận hoan lạc đó, nàng cũng khó mà chịu được liền thiếp đi. Trong bóng đêm, Cô ta khẽ cười lạnh, ngón tay nghịch nghịch tóc nàng, nói 1 câu mà chỉ Cô ta nghe thấy:

- Đau lắm không? Nếu như hôm nay em đi với thằng đó ở quán bar, tôi khó có thể giữ được em.. Yeonie à..

Ôi, nàng bây giờ rất mệt mỏi, toàn thân đau nhức a. Khẽ cựa mình, nàng chưa kịp mở mắt vội. Chẳng cần quan tâm đêm qua có gì, nàng bây giờ là muốn ngủ. Khẽ thở dài, một mùi hương hoàn toàn xa lạ xông vào mũi nàng

\" Cái gì vậy? Dongwon mới nâng cấp phòng nghỉ à? Không đúng! Đây là mùi của đàn ông!! ĐÀN ÔNG??? \"

Nàng mở mắt. Trước mắt là nữ  nhân hoàn toàn xa lạ đang ngủ cạnh nàng

1s
2s
3s

- Ááááá!!!!!!

cô ta khẽ cau mày. Cơ thể dâng lên 1 cỗ khó chịu, cô ta ghét nhất ai đánh thức cô ta dậy khi đang ngủ, đặc biệt là mấy nữ nhân tình 1 đêm của cô ta. Không thèm mở mắt, cô ta nói:

- Tiền ở trên bàn! Lấy nhanh rồi xéo!

- Bộp!!! - Nàng cầm gối, dùng lực thật mạnh, bao sức lực 24 năm qua nàng đã truyền vào chiếc gối đó đánh vào đầu cô ta

Nàng tuy đầu thấy hắn có vẻ cao lớn, có phần hơi sợ. Nhưng nàng là con gái của Park cha - người quyền thế có tiếng ở thành phố A, cô ta có là gì. Nhưng bây giờ, nàng hối hận rồi

- RẦM!!! - Hắn đem tay hất tung chiếc tủ bên giường

- Chết tiệt! Cô biết tôi là ai không?

- Không! - Nàng trả lời

Cô ta hơi ngạc nhiên rằng nàng lại dám trả lời, dường như nhận ra một điều. Xung quanh cô ta một cỗ lạnh lẽo cũng giảm đi vài phần, rồi mất hẳn

- Xin lỗi! Tôi quên mất đó là em.

- Tôi làm sao? - Quên gì? Nàng và cô ta gặp nhau rồi ư?

- Park tiểu thư! Em có thể thôi nhìn tôi được không? - cô ta có phần hơi khó chịu khi nàng cứ nhìn vào cô ta như sinh vật lạ

- Được! Tôi cần nhờ unni giúp! Unni đã cùng tôi qua đêm! unni không phiền nếu đi cùng tôi 1 chuyến gặp Park cha tôi không?

Cô ta như đã biết trước câu hỏi của nàng, cười lạnh. Cô ta nhìn nàng, nàng rất nhỏ, đến nỗi Cô ta có thể ôm trọn nàng, nhưng không vì thế mà giảm đi sức hút quyến rũ. Đôi chân thon dài, thẳng tắp. Tỉ lệ đường cong hoàn hảo khiến hắn phải động lòng. Khuôn mặt thì khỏi chê: đôi mắt to tròn, hàng lông mi cong dài, chóp mũi xinh xắn, đôi môi mọng đỏ. Cô ta trong tâm đã quyết định, đây là bảo bối tốt nhất chỉ nên dành riêng cho Cô ta, nếu còn ai cướp đoạt thì tất sẽ không giữ được mạng sống.

- E hèm! Unni gì đó! Unni có thể thôi nhìn tôi được không? Cái nhìn này không giống tôi nhìn unni lắm đâu!

- Thứ lỗi! Chỉ là em mê người quá! Thấy mỹ nhân mà không động lòng thì tôi không còn là thằng đàn ông nữa rồi! - Cô ta cười, đôi mắt chứa đầy ẩn ý

Nàng cũng cười, cúi xuống nhặt bộ đồ của mình. Nàng không nên tiếp tục nhìn vào mắt Cô ta, mắt cô ta rất sâu. Park mẹ đã nói với nàng rằng những người có ánh mắt như vậy rất dễ nhìn thấu được suy nghĩ của đối phương, mắt họ có sức hút rất lớn, đã nhìn là chỉ có thể tiếp tục nhìn, không thể thoát ra. Tốt nhất nên đổi chủ đề:

- Vậy unni tên ...?

- Eunjung ! Tôi là Ham Eunjung.

*******************************************************

Trên đường đến điểm hẹn, nàng đã kể cho Eunjung lý do nàng mời Eunjung đến

- Vậy ra đó là lý do em vào quán bar và yêu cầu tôi đến đây.

- Vâng! Chỉ vài câu thôi! Rồi unni có thể về! Phiền unni quá! - Thật sự, nàng cảm thấy rất nhẹ nhõm, rồi qua hôm nay, nàng sẽ không phải điên đầu vì đôi ba cái vụ gặp mặt của Park cha sắp xếp nữa.

- Không sao! Thật ra tôi cũng đến đây! - Eunjung đáp

- Thật ư?

Chưa kịp hỏi. Park cha đột nhiên chỉ về phía này lớn tiếng:

- Jiyeon! Eunjung! Hai con cùng đến? Cả hai quen biết nhau ư?

Nàng nhìn Eunjung đang đưa tay về Park cha, nở một nụ cười xã giao chuyên nghiệp

\" Gì đây? Là như thế nào? \"

Đợi đến khi Eunjung bắt đầu đi về phía ghế ngồi, nàng giật giật áo Eunjung:

- Nè! Vậy đối tượng xem mắt của tôi đâu?

Nàng đưa đôi mắt to tròn, ẩn chứa đầy sự khó hiểu nhìn Eunjung. Eunjung cứng người, ngay khắc lại đưa tay kéo ghế cho nàng ngồi. Nàng cảm ơn rồi Eunjung lại đi về ngồi ghế đối diện nàng.
Lúc này, người đàn ông ngồi đối diện với Park cha mới lên tiếng:

- Yeonie! Ta là Ham Teac. Cha của Eunjung. Chắc con đã nghe qua ta một lần!

Nàng nhìn Ông Ham, quả thật cô ta rất giống cha, cha hắn tuy đã ngoài 50 nhưng xem ra vẫn rất khỏe mạnh, nhìn tướng mạo vẫn rất có nhiều nữ nhân để ý.

- Jiyeon... - Bị Park cha cắt đứt suy nghĩ. Nàng cúi chào lịch sự:

- Ngài Ham! Nghe danh đã lâu!

Sau một hồi nói chuyện. Jiyeon vẫn giữ im lặng tuyệt đối. Chỉ có ai hỏi nàng mới nói. Cuối cùng nàng mới rút ra được nhận xét của mình: Ham Eunjung là đối tượng gặp mặt của nàng! Do nàng và cô ta qua đêm nên hai nhà quyết định sẽ đính hôn với nhau. Trong thời gian này, nàng phải về nhà cô ta ở, nếu hai bên nảy sinh tình cảm, lập tức sẽ làm đám cưới.

Tạm biệt hai vị trưởng bối, nàng mới quay sang Eunjung, làm bộ mặt hồn nhiên vô tội hết mức:

- Sao Unni dám làm vậy với tôi?

 Mn nhớ vote cko mình nha có dì thíu sót thì cứ cmt ns mình mình sẽ khắc phục kamsa

End Chap 1


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro