Chap 21. Đáng Hay Không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại lúc này, trong khuôn viên được đặt cách ở New York...

Jiyeon đứng đó, nhìn tấm bảng có hình vòng tròn đồng tâm kia. Người mặc áo đen đi đến bên nàng, kéo tấm vải trắng ra. Trên khay có rất nhiều súng. Hắn nói:

- Park tiểu thư! Xin cô hãy chọn súng!

Đằng sau, Jessica bất an hỏi HeaJoon:

- Nè! Dù là bắn thử nhưng ở cổ tay sẽ phải dùng lực. Cô ấy không sao chứ?

- Không sao đâu! Hơn nữa con dao nó chỉ đi qua thôi! - HeaJoon khoanh tay nhìn nàng.

Jiyeon nhìn một lượt trên khay. Ngẩng đầu lên nói với tên áo đen:

- Tôi lấy khẩu của anh!

Lúc này, mấy đàn em của EunJung đằng sau nhìn nàng với ánh mắt đầy khinh thường, coi rẻ. Họ thì thầm:

- Cô ta mà đòi làm người đứng thứ 2 trong tổ chức của chúng ta?

- Nhìn cô ả đó kìa! Quá ẻo lả! Tôi thích Sophie hơn!

- Đúng vậy!

Đám người khinh rẻ nhìn nàng. Sẽ đoán chắc nàng vừa cầm súng lên sẽ khóc lóc ngay thôi. Ngay từ đầu gặp họ đã ác cảm về nàng rồi.

Tên áo đen giật mình, cười như không với nàng:

- Park tiểu thư! Xin cô hãy chọn súng!

- Tôi đã chọn! Và tôi lấy khẩu súng của anh!

- Gì?

- Khẩu DE! Tôi chọn nó! - Nàng nhìn hắn.

EunJung ngồi đằng sau bỗng nhíu mày, nói với tên áo đen:

- Cô ấy muốn! Cứ đưa cho cô ấy!

Tên áo đen sững sờ. Rút khẩu súng ra đưa cho nàng. Hắn không biết nàng có thể đoán được hắn mang súng gì.

Nàng đeo găng tay, cầm súng. Từ động tác đeo găng đến cầm súng đều chuyên nghiệp. Đám đàn em của EunJung đứng sau phải trợn mắt há mồm nhìn nàng.

- Đoàng!! Đoàng!! Đoàng!! - Ba phát súng vang lên. Tiểu Bo cùng Tiểu Suli vẫn nằm im không động. Chúng đã quá quen với tổ chức của EunJung, bây giờ nghe tiếng súng cũng không hề kinh hãi. Phải nói rằng, Tiểu Bo và Tiểu Suli đều có tố chất của chó nghiệp vụ chuyên nghiệp khi được EunJung huấn luyện rồi.

Yuri trừng mắt nhìn nàng bóp cò, không hề bị giật. Hắn đi đến tấm bảng, ba phát đạn xuyên qua vòng tâm màu đỏ kia. Hắn đổ mồ hôi quay ra với EunJung nói:

- 3/5 phát. Chuẩn xác!

EunJung nghe vậy, khuôn mặt có giãn ra đôi chút. Còn đám người đằng sau lại một phen to nhỏ:

- Tôi nghĩ lại rồi! Cô ấy hẳn đã từng cầm súng!

- Đúng vậy! Phong thái rất bình tĩnh! Cô ấy còn giỏi hơn Sophie nữa!


- Tôi là thích cô ấy!

Nghe đám đàn em thay đổi 180 độ kia. Nàng thở dài, họ còn hơn cả đàn bà về buôn nữa. Ném súng lại cho tên áo đen, nàng cởi bao tay ra. Hyomin đi đến bên nàng cười:

- Em thật giỏi đấy!

- Ừ! Cảm ơn chị..

Yuri đứng cùng EunJung. Anh nói với EunJung:

- Aiz! Jiyeon đang điều tra về Victoria.

- Vậy sao? Tớ nhớ không nhầm đã đuổi việc cô ta.

- Ừm! Nhưng cô ấy vẫn giữ mảnh cốc có chữ JV đấy!

- Vậy à.. - EunJung khẽ nhướn mày, nhìn nàng đang cho tay vào túi áo lấy ra một mảnh sứ và nhiều thứ đồ khác, lục tìm tờ giấy đưa cho Hyomin.

------------

Nàng ngồi trên bàn ăn, ánh mắt vẫn đăm đăm vào chiếc laptop. HeaJoon từ trong bếp đi ra, bê một khay bánh đặt trước mặt nàng nói:

- Jiyeon! Hyomin có nhắc em mang mấy đĩa bánh này lên cho đám Yuri và EunJung. Tiện thể gọi họ xuống dùng cơm luôn!

- Vâng! - Nàng đứng dậy, bưng khay bánh bước lên lầu. Từ lúc nào căn hộ của nàng đã là nơi cho bọn họ ở chứ?

Đưa đĩa bánh cho Sica và Yuri. Nàng đi đến cửa phòng EunJung, nàng khẽ gọi tên hắn:

- EunJung! Là em đây!

- Vào đi!

Mở cửa bước vào, EunJung đang ngồi trên bàn làm việc. Nàng không định cản trở EunJung, vội đặt đĩa bánh lên bàn nói:

- Xin lỗi đã làm phiền Jung! Hyomin có nói đem đĩa bánh lên cho anh, có nhắc anh xuống dùng cơm!

Thấy nàng định quay đi. EunJung nhíu mày, đứng dậy đi về phía nàng.

- Jung có nói em làm phiền?

- Gì.. - Nàng thấy EunJung gần sát mình, bất giác lùi lại.

- Sao lại trốn Jung? - Hành động của nàng làm lửa giận trong lòng EunJung đột nhiên xuất hiện.

- Em... Không phải..

- Em biết không...

EunJung cúi người xuống, khuôn mặt gần sát mặt nàng, lời nói đầy dụ hoặc:

- Gần đây em rất khác!

Nàng tái mặt. Tốc độ di chuyển tăng dần.

Không thể qua được con mắt của EunJung. Thuận đà EunJung kéo nàng xuống giường, một tay khóa chặt hai tay nàng nói:

- Nói đi!

- ...

- Em có điều gì cần nói với Jung? - EunJung kiên nhẫn nhìn nàng.

- Tại sao?

- Gì?

- Về Victoria... Tại sao Jung không đuổi việc cô ấy?

EunJung biết trước nàng sẽ nói gì. Lôi mảnh sứ trắng trong túi áo nàng ra. Mỉm cười:

- Là em đang ghen sao?

Nàng đỏ mặt, vội phủ nhận:

- Em không có!

- Ngốc! Jung đã đuổi việc cô ấy từ lâu rồi! - EunJung hôn lên trán nhẵn nhụi của nàng, ân cần giải thích.

- Em đang cố gắng thay đổi phải không?

- Em... - Nàng cúi đầu, không dám nhìn EunJung.

- Em còn yêu Jung không?

Gật gật.

- Vậy thì đừng thay đổi vì Jung nữa! Jung không thích em thay đổi!

- Nhưng em muốn thử như Hyomin...

EunJung phì cười. Cốc một cái thật đau vào đầu nàng nói:

- Bé ngốc! Việc em thử súng Jung không phải không thích. Hơn nữa em cũng phải xứng làm vợ của EunJung ở tổ chức này nữa chứ!

- Vâng EunJung.. - Nàng vẫn cúi đầu.

EunJung cuối cùng cũng lôi được cái bản tính trẻ con mà EunJung yêu quay trở về với nàng. Nhưng nghe nàng nói vẫn không đáng. Cúi sát xuống hõm cổ trắng ngần của nàng:

- Từ khi nào đã không còn gọi Jung là Jungie?

Hơi thở phả vào hõm cổ mẫn cảm của nàng. Khiến nàng run nhẹ, khẽ nghe theo lời EunJung gọi:

- Jungie..

EunJung cười đầy thỏa mãn. Chuẩn bị làm chuyện gì gì đó chỉ EunJung mới biết. Bỗng nàng kêu lên:

- Á!!! Đau quá à...

EunJung nhăn mặt, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Giọng nói có chút khàn khàn vang lên:

- Sao vậy?

Nàng dưng dưng nước mắt. Tỏ vẻ ủy khuất nhìn EunJung:

- Jungie đè lên tay em..

EunJung sực nhớ nàng vẫn bị bệnh, bàn tay lập tức nới lỏng ra. Nàng thấy thế lập tức chồm dậy, chạy nhanh đến bàn lấy đĩa bánh rồi dùng tốc độ hết sức đi ra khỏi phòng. Không quên nói với EunJung:

- Ý! Em sẽ lấy lại đĩa bánh! Jungie nhớ xuống dùng bữa! Em bị bệnh nên Jungie không thể làm gì được em đâu!

EunJung ngồi trong phòng, nhu nhu huyệt thái dương. Lấy vợ trẻ con là khổ thế đấy. Dễ dỗ dành nhưng lại khó khăn trong việc này đây. EunJung đang cao hứng sao nàng lại nỡ làm vậy với EunJung chứ?

- Dám bỏ chạy ư? Để xem tôi bắt được em thì sẽ như thế nào..

Nói xong, EunJung đem mảnh sứ trắng kia bỏ vào lọ được đậy kín mít. Rồi đóng cửa phòng ra ngoài.

Bên trong phòng, mảnh sứ trắng kia bị dung dịch ăn mòn dần. Chẳng mấy phút rồi biến mất... (Biết dung dịch gì rồi chứ? ^^)

End Chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro