Chap 26. Ham Ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên bàn làm việc, tâm tình nàng hôm nay rất sảng khoái, tối qua nàng ngủ rất ngon. Nhớ lại vết bầm tím trên tay EunJung sáng nay, khẽ bật cười. Bàn làm việc của nàng được đặt trong văn phòng của EunJung từ khi nàng chuyển đến làm. Công việc của nàng cũng khá nhàn rỗi, chỉ cần đi copy tư liệu cần thiết hoặc duyệt qua vài bản báo cáo, ký tên, pha cà phê cho EunJung . EunJung thì nhàn rỗi hơn, vì vậy thường công ty không có EunJung đến làm vẫn không sao. Nhưng một khi công ty có vài chuyện trục trặc, đích thân EunJung xử lý thì mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy, thậm chí còn tiến bộ hơn. Nàng xét lại, EunJung là tổng giám đốc tập đoàn lớn vậy mà rất nhàn rỗi, thỉnh thoảng trục trặc mới tham gia. EunJung lúc trước phải đổ nhiều công sức cho tập đoàn này thì mới nắm vững được chức danh vua của giới danh nhân mà! Rất tài giỏi tất nhiên thuê mướn nhân viên cũng tài giỏi rồi!

Nàng cười, đưa tay lên nhấp một ngụm trà. Nhất thời không để ý người ngồi ở bàn tổng giám đốc kia vẫn đăm đăm nhìn nàng, sắc mặt có phần đen lại. Khẽ nhíu mày, cánh tay của cô có phần đau nhức. Chẳng là đêm qua Yeonie của Cô làm sao tâm tình lại tốt. Từ Dino ngoan ngoan biến thành người có dáng ngủ độc nhất. Một cước đem bàn chân nhỏ bé đá cô xuống giường những ba lần liền, hại cho cô cả đêm không ngủ được, lại còn thêm mấy vết bầm ở cánh tay nữa. Xem ra lần tới này nàng còn ngủ với tư thế như vậy nữa, cô thề sẽ đem nàng nhốt vào nhà đệm, cho nàng tha hồ đạp mà vẫn rất êm. (\\"o_O\\"!)

- Yoenie !

- Vâng? - Nàng tay rời bàn phím, cố nhịn cười nhìn EunJung

- Em là đang cười Jung ? - EunJung khẽ nhíu mày.

- ..... - Nàng im lặng.

- Thôi! Lấy cho Jung cốc cà phê! - EunJung thở dài. Chẳng thể trách nha đầu ngốc này được!

Nàng rời khỏi phòng, pha cho EunJung ly cà phê đen. Vừa đi đến cửa thì bị một nữ nhân bặc bộ đồ xám huých mạnh vào người nàng.

- A.. - Nàng đi giày cao gót, lực đạo huých của người kia thật lớn. Căn bản không đứng vững, nàng ngã xuống sàn, cốc cà phê theo đó đổ hết lên người nàng.

- Park tiểu thư! - Vài người trong phòng chạy ra đỡ lấy cô.

Có nữ nhân viên còn lườm huýt với nữ nhân kia nói:

- Lee JiHyo ! Cô chẳng đã nghỉ việc sao? Dù gì đến đây thì cũng phải có phép tắc một chút chứ? Cô không biết cô ấy là ai sao?

Jiyeon nghe tên Jihyo vội ngẩng đầu lên nhìn cô ta. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn kỹ dung mạo cô ta. Mái tóc màu hạt dẻ tự nhiên, đôi mắt màu đen thâm thúy, cay nghiệt nhìn nàng. Nàng không thể đoán được cô ta đã đánh bao nhiêu lớp phấn trên mặt, nhìn rõ màu da ở khuôn mặt với cánh tay hoàn toàn khác nhau.

- Cô là Park Jiyeon ?

- Vâng? - Nàng đứng dậy, nhìn cô ta bình thản đáp.

- Chát!! - Thứ nàng nhận được là một cái tát đau điếng người.

- Cô nghĩ cô là ai mà xen vào cuộc tình của chúng tôi? Cô là kẻ thứ ba đáng ghét! Cô chỉ là một con bé đáng đứng đường thôi! Tôi nói cho cô biết! Cô ấy chẳng qua chỉ vớt đại cô thôi! Vài ngày sau cô ấy sẽ lại bỏ cô để quay lại với tôi! Cô có tư cách gì chứ? - Lee Jihyo như bị kích động, đứng đó liên tục buông ra những câu chửi thậm tệ.

Khẽ đưa tay quệt môi. Một dòng máu đỏ tươi dính trên tay nàng. Nàng nhìn Lee JiHyo, giọng có chút thều thào:

- Tôi...

Chưa nói hết, một giọng nói đằng sau nàng vang lên:

- Cô ấy có tư cách!

- Jungie? - Lee JiHyo thấy EunJung, hai mắt sáng rực lên.

- Jungie! Tốt quá! mau đuổi cô ta đi! - Nàng dựa vào EunJung nũng nịu nói.

Cảnh này, ai trong phòng cũng thấy chướng mắt, ghê tởm, kể cả cô và Jiyeon. EunJung không chút lưu tình, thô bạo đẩy cô ta ra nói:

- Lee tiểu thư! Đây là Ham thị, phiền cô đừng đến đây làm cản trở công việc của chúng tôi!

- Jungie ? Em đã làm gì? Chính cô ta đã xen vào giữa chúng ta! Cô ta có tư cách gì?

- Chát!!!!! - Lee JiHyo ráng một cái tát từ EunJung , lực đạo thâm sâu khiến cô ngã xuống dưới sàn.

- Cô ấy là vị hôn thê của tôi! - Ánh mắt EunJung lạnh lùng, chứa đầy khinh bỉ nhìn cô. Từng câu chữ phát ra như chủ nhân của nó khẳng định đó là sự thật.

EunJung không để cô ta nói tiếp, bế Jiyeon đi vào phòng nghỉ trong phòng mình. Đặt nàng xuống giường, EunJung lau vết máu trên khóe miệng nàng, xót xa hỏi:

- Đau lắm không?

Mắt nàng có biểu hiện ướt át. Nhưng vẫn lắc đầu. EunJung nhìn nàng nói:

- Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ! Em không thích hợp bây giờ đâu!

Bôi thuốc cho nàng xong. Đợi nàng ngủ thiếp đi, EunJung mới an tâm đôi chút. Cô yêu người phụ nữ này nhiều lắm, nhưng liệu là nàng có biết? Để nàng đau đớn như vậy, thà tự lấy dao đâm vào tim mình còn hơn.

Trong căn phòng chỉ còn tiếng thở đều đều của nàng, ánh mắt EunJung từ dịu dàng ôn nhu chuyển sang lạnh lùng âm ngàn độ. Nắm chặt tay, EunJung bước ra khỏi phòng nghỉ. Bước sang một căn phòng khác, cánh cửa phòng này được trang trí giống y hệt họa tiết tường. Người khác nhìn vào sẽ không nghĩ đó là cánh cửa, nơi này Jiyeon chưa từng đặt chân đến.

EunJung bước vào, căn phòng vốn lạnh giá bây giờ thêm lạnh lẽo, âm u hơn. Nhìn nữ nhân bị trói đối diện, EunJung cười mỉa:

- Lee tiểu thư, tôi và cô từ khi nào đã thành quan hệ đó?

Lee JiHyo dù không bị bịt miệng nhưng vẫn im bặt, ánh mắt sợ sệt nhìn EunJung . EunJung như hiểu được ý hỏi của nàng, khẽ cười, thanh âm rùng rợn hơn cả quỷ cười:

- Nghe đây! Khi tôi ở ngoài thương trường, tôi là Ham EunJung - vua giới doanh nghiệp. Đứng đầu tiên trong bảng xếp hạng tỉ phú chuyên ngành MBA. Còn khi tôi ở thế giới này, tôi là Ham ca..

Lee JiHyo sắc mặt tái nhợt hơn hết. Cô đã từng nghe tới Ham ca nhưng chưa được gặp bao gìơ , chỉ là không nghĩ cô ta lại là Ham ca. Cô một lần vô tình nghe chuyện của mấy tên cớm, chúng nói Ham ca là người rất nguy hiểm, một khi đã mở cuộc tàn sát thì không ai có thể sống sót, là người giết người với nụ cười trên môi, lãnh khốc, vô tình, coi mạng người như cỏ rác.

- Đã hiểu chứ? - EunJung khẽ lên tiếng.

Lee JiHyo giật mình, cô ngước lên nhìn người trước mắt . Không thấy khuôn mặt cô ta đâu, chỉ thấy họng súng đen ngòm chĩa về phía cô.

- Nếu cô có kiếp sau thì nhớ kỹ một điều...

- Cạch! - Tiếng lên đạn.

Xung quanh âm thanh trở nên lu mờ, cô chỉ nghe được duy nhất câu nói của EunJung văng vẳng bên tai:

- Đừng bao giờ làm tổn thương người phụ nữ của tôi - Park JiYeon.

- Đoàng!!! - Trong căn phòng băng giá, một tiếng nổ lớn vang lên. Nhưng EunJung vẫn bình thản, chắc một điều rằng tiểu thỏ bên phòng kia đã ngủ ngon, hơn nữa căn phòng này có cách âm rất tốt.

- Đem đi! - HeaJoon đứng bên cạnh, lệnh cho đám vệ sĩ. Cảnh tượng máu me này, anh đã quá quen thuộc với EunJung.

Chưa đầy vài giây sau, cái xác của Lee JiHyo đã biến mất, không giọt máu, không mùi tanh, trả lại vị trí nguyên vẹn cho căn phòng lúc trước. EunJung khẽ thở dài, mệt mỏi nhắm mắt.

Phía bên kia phòng, nàng ngồi dậy, vô thức đi đến bên cửa sổ lớn. Ánh mắt vô hồn, nàng đưa tay gạt khóa cửa mở ra. Cơn gió lạnh lẽo chợt ùa vào, cúi đầu nhìn xuống. Đây là tầng 80, cơ hồ nhìn xuống cũng chỉ thấy vài chấm nhỏ li ti đang di chuyển. Nhưng lúc này, nàng căn bản một chút ý thức cũng không có. Đôi tay nhỏ bé khẽ đặt lên thành cửa lạnh lẽo...

End Chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro