Chap 45. Chuyện Bé Xé Ra To

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HeaJoon nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu.

- Em mong anh ta ở lại đến vậy sao?

Hyomin giật mình, cúi thấp đầu. Thật vậy sao? Cô chỉ muốn băng lại vết thương thôi mà.

Ánh mắt HeaJoon trùng xuống, giống như có một kim đâm sâu vào lòng hắn, đau đớn.

- Ngay cả lừa dối, em cũng không lừa dối được sao?

- Không phải, tôi..

Khẽ cắn môi, ở tình cảnh này thật khó nói, cô không cách nào mở miệng nổi.

- Là như vậy sao? - HeaJoon cười khổ. Anh vẫn thua tên Daniel đó sao? Anh làm nhiều như vậy, cô vẫn không cảm thấy gì sao?

- Không! Anh hiểu lầm, tôi chỉ muốn...

- Không cần! Không quan trọng nữa! - HeaJoon ngắt lời, mệt mỏi nhắm mắt.

Hyomin cũng không nói gì, lúc trước và bây giờ hoàn toàn khác, cô đứng trước HeaJoon, một cảm xúc sợ hãi, rụt rè lại dâng lên. Cô hiện tại, nhát gan.

- Về nghỉ đi, tuần sau là lễ cưới của Yuri và Sica rồi! Tôi cũng đi đây, tuần sau gặp!

Dù tức giận, HeaJoon vẫn không quên dặn cô, nói xong rồi mới quay đầu, bước đi.

Nếu HeaJoon anh thua, nên thua đẹp chút!

Trong căn phòng rộng lớn, một thân ảnh ngồi thụp xuống, co người lại một góc khẽ nói:

- Ý em, không phải như vậy...

* * *

Jiyeon ngồi trong lòng EunJung nói:

- Jungie, Jung không nên đánh Daniel mạnh như vậy!

- Jung đâu chỉ có đánh anh ta, còn nhớ là có cả HeaJoon nữa!

Nàng vừa nhìn thấy HeaJoon đi xuống, khuôn mặt hiện lên một vẻ thất vọng rõ ràng, hơn nữa anh ấy cũng đều bị thương ngang nhau với Daniel.

- Nhưng...

- Không cần nhiều lời! Không phải em nói Jung can họ hay sao?Jung chính là can họ đấy thôi, không lẽ để họ đánh nhau đến chết?

EunJung nói lại lời nàng, đưa tay bỏ miếng khoai chiên vào miệng mình.

Jiyeon trừng EunJung một cái, quay lại tiếp tục theo dõi tạp chí.

- Jungie , em được đổi màu tóc sang màu này không?

Nàng giơ tờ báo chí lên, ở đó có chụp ảnh một cô người mẫu xinh đẹp với mái tóc màu nâu đỏ.

- Không! - EunJung không thèm liếc mắt qua tờ báo chí, đưa miếng khoai chiên bỏ vào miệng nàng.

- Nhưng Jung còn chưa nhìn! - Nàng tránh đi miếng khoai tây chiên từ tay EunJung, cố đưa quyển tạp chí đến gần mặt cô.

EunJung thở dài, có chút không vui nhìn nữ nhân bộ dạng xấu xí ở trong quyển tạp chí, rất nhanh liền trả lời như cũ:

- Không! Cô ta xấu kinh tởm, em muốn giống cô ta? - EunJung nhíu mày nhìn nàng.

- Cô ấy xinh mà! - Jiyeon hạ tờ báo xuống nhìn lại.

- Sao cũng được, nhưng Jung nói là không! Giờ ăn đi! - EunJung đưa miếng khoai chiên đến miệng nhỏ của nàng.

Như cũ, Jiyeon tránh đi, không ăn.

- Nếu Jung không đồng ý, em sẽ không ăn!

- Yeonie ! Jung chiều em quá, em hư mất rồi! - Chân mày EunJung nhíu chặt lại, cao giọng nói.

- Cái gì a! Nói có hay không, em vẫn sẽ đi đổi màu tóc! - Nàng vùng ra khỏi lòng EunJung, hùng hổ tuyên bố.

Đổi màu tóc? Mái tóc tuyệt đẹp như vậy, giờ nàng muốn đi đổi sang cái màu ghê người kia ư? EunJung cô tuyệt không cho phép!

- Jung không cho em đổi! - EunJung như cũ vẫn ngồi ở ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

Jiyeon gần đây lớn gan hơn, trời càng nóng, tâm trạng nàng cũng nóng theo, rất dễ tức giận.

- Xin hỏi, Jung là gì của em? Không có quyền!

Cả sảnh rơi vào im lặng. Từng ánh mắt chăm chú nhìn biểu hiện của EunJung.

Cái gì là gì? Không có quyền? Cô từ lâu luôn sủng yêu nàng, bây giờ nàng còn muốn phản nghịch?

- Jung là chồng em! Sao Jung không có quyền? - EunJung tức giận đập bàn đứng dậy.

- Cái gì mà chồng chứ? Jung tưởng Jung là ai hả? Tôi căn bản còn chưa có kết hôn gì với Jung hết! - Jiyeon không chịu thua, trừng mắt nhìn EunJung nói.

- Cô nói lại thử xem! - EunJung bây giờ thực sự tức giận. Khuôn mặt tuấn lãng đanh lại, ánh mắt lạnh lùng hằn lên tia máu, bàn tay siết chặt lại, cả người tỏa ra một cỗ hàn khí.

Nữ nhân đáng giận này, muốn chọc tức cô sao?

- Hai người này, thường ngày yêu thương nhau như vậy, sao chỉ vì việc này mà làm ầm lên chứ? - Jessica cười.

- Tránh ra một bên đi! Cũng chỉ vì cô ta quá ư là trẻ con! - EunJung tức giận chỉ vào Jiyeon.

Nàng từ trước đến nay luôn ghét bị nói là trẻ con, hơn nữa EunJung lại chỉ thẳng vào nàng mà nói. Lần này tức giận lên thẳng đại não, Jiyeon hét lớn không kém gì EunJung:

- Cái gì? Cô nói tôi trẻ con! Cô dám?

EunJung hừ lạnh. Xem ra hôm nay không dạy cho nha đầu đáng giận này một bài học thì cô không phải là Ham Eun Jung nữa rồi.

- Được! Tôi chẳng cần vòng vo với Jung, tôi tự tách mình ra, Jung căn bản không thể ngăn tôi!

Jiyeon lấy túi xách, đùng đùng đi ra bên ngoài.

- EunJunf, cậu không can sao?

- Kệ cô ấy! Sớm muộn cô ấy cũng sẽ quay về! - EunJunf nới lỏng cà vạt, ngồi phịch xuống ghế, hai tay xoa xoa mi tâm.

- Cô ta nghĩ mình là ai? Đừng nghĩ tôi ra ngoài là sẽ không thể sống thiếu cô - Nàng tùy tiện đá một viên sỏi trên đường, miệng lầm bầm nguyền rủa người nào đó.

- Taxi! - Vội vẫy một chiếc xe, nàng ngồi lên, đọc địa chỉ khu nhà EunJung.

Hiện tại nàng không hề muốn gặp EunJung, nhưng bất quá, rời đi vẫn phải mang theo đồ đạc.

Nhiều lần trước đều là nàng lén rời đi, lần này là quang minh chính đại trước mặt EunJung, cảm giác hả hê chưa đến đã thấy bực bội trong lòng.

- LeeJoon!

- Tiểu thư, có chuyện gì sao? - LeeJoon ngồi ở trước máy tính, đưa tay ấn nhẹ ở bộ đàm nói.

- LeeJoon, lát cậu đến đón tôi được không?

- Như vậy...

- Không sao! Lần nay tôi quang minh chính đại rời đi, cô ta cũng chẳng để tâm đâu! - Nàng nghịch đuôi tóc nói.

- Vậy được! Tôi sẽ đến đón tiểu thư!

Cúp máy. Jiyeon thở dài, dựa vào một bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

- Tiểu thư, cô đã về! - Quản gia Lee từ xa nhìn nàng xuống từ xe taxi khẽ nhíu mày. Tiểu thư của bọn họ sao có thể đi taxi?

- Ừm! Quản gia à, bà có bánh chanh không? - Nàng cư nhiên hôm nay rất muốn ăn đồ chua, lát nữa đi, tiện thể mang luôn bánh ăn nhẹ.

- Có! Nhưng.. tiểu thư làm gì? - Quản gia không hiểu lắm về lý do này.

- Không sao! Bà cứ gói tạm cho cháu thành hai túi, lát cháu sẽ xuống lấy!

Jiyeon xua tay cười rạng rỡ, một mạch bước lên lầu. Đồ của nàng sau khi trở về đều dọn hết vào phòng EunJung, hai người coi như ở chung phòng, vì vậy không khỏi khiến cho nàng khó xử. Vừa nãy, EunJung và nàng như vậy, bây giờ lại vào phòng cô ta...

- Thôi kệ!

LeeJoon ngồi trong xe Ferrari đỏ, nhìn qua gương chiếu hậu, ở đó có một nữ nhân xinh đẹp đang kéo va li đi, đằng sau là một đoàn người đang huyên náo, ồn ào hết sức.

- Tiểu thư, cho dù hai người có lớn tiếng, tiểu thư xin đừng chọn cách này mà bỏ đi! - Quản gia Lee là người lên tiếng đầu tiên. Nếu như nàng rời đi, cả cái Ham Gia này sẽ ngày ngày u ám, đáng sợ tột cùng, công lao đó tất nhiên là của chủ nhân họ - Ham EunJung.

- Không sao đâu! Cô ta biết tôi rời đi! Cô ta chẳng để tâm đâu! Để tôi đi, được không?

Aiz, mấy người này đâu phải ít việc. Cư nhiên hôm nay lại nhiều lời như vậy chứ?

- Để tôi đi đi!

Khẽ lắc đầu, LeeJoon thở dài một cái, mở cửa bước ra ngoài xe.

Nữ hầu thấy nam nhân dung mạo anh tuấn bước từ xe Ferrari ra, đi đến bên tiểu thư.

- Mọi người, tôi đón cô ấy! Cảm ơn đã tiễn!

LeeJoon nở nụ cười ôn hòa, đưa tay lấy va li từ tay của nàng rồi kéo người đi.

- Cảm ơn!

Ngồi trong xe, Jiyeon thở dài một tiếng, lập tức lười biếng dựa cả người vào ghế.

- Tiểu thư, hiện tại về căn hộ của cô?

- Ừm!

Nhìn chiếc Ferrari đỏ rời đi, nữ hầu vừa nãy ngỡ ngàng nói:

- Kia, có phải là do cô chủ chúng ta bên ngoài bao nuôi nữ nhân khác, cùng dung túng cho tiểu thư quá, khiến cô ấy buồn chán nên bỏ đi cùng nam nhân khác không?

- Tầm bậy! Mau đi làm việc, chuyện này để tiểu thư cùng cô chủ giải quyết.

- Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra vậy? - LeeJoon ngồi ở bên trên hỏi, phải nói rằng lần này nàng không có trầm tư như những lần trước.

- Kệ đi, tôi không muốn nói đến cô ta đâu!

Đúng vậy, nàng một chút cũng không muốn nói tới cô.

- EunJung , cậu không đi tìm Jiyeon sao? - Yuri ngồi xuống bên cạnh EunJung nói.

- Không!

Bảo bối bị cô cưng chiều quá, sau này sẽ thành hư mà tạo phản lại chính cô, không bằng bây giờ bắt đầu dạy dỗ, chính đáng cho nàng một bài học nhớ đời.

- Nhất quyết sao?

- Không! - EunJung trả lời rõ ràng, không nửa điểm luyến tiếc.

* * *

Xe dừng lại trước khu căn hộ cũ của, Jiyeon bước xuống, hít một hơi thật sâu.

Nàng thật lâu chưa có trở về nơi này, cảm giác vẫn quen thuộc như cũ.

- Tiểu thư, ta nên vào! - LeeJoon nhẹ giọng nhắc nhở, vẫn một mực muốn xách đồ cho nàng.

Nàng ở cùng với LeeJoon khá lâu, tính tình của LeeJoon cũng không hề lạ, vì vậy cứ để cậu ta cầm đồ cho mình, một thân đi vào nhà mở cửa.

Cửa mở, một lớp bụi dày đặc rơi xuống, nhắm thẳng vào nàng.

- Khụ khụ!- Jiyeon một tay phất qua lại, tay kia ôm lấy miệng mình, ho liên tục.

- Tiểu thư, cô ổn không? - LeeJoon đằng sau nhíu mày hỏi.

Đưa tay phẩy nhẹ, nàng tỏ ý không sao, vẫn tiếp tục đi vào, cố tìm công tắc đèn trong bóng tối.

- Thôi được rồi Joonie, cậu có thể về rồi, hiện tại tôi sẽ thu dọn chút! Rất xin lỗi, hiện tại không thể mời cậu ở lại uống trà. - Jiyeon cười dịu dàng nói.

- Không sao, nếu tiểu thư có chuyện gì cần tôi giúp thì liên lạc với tôi!

LeeJoon không cản trở việc của nàng, chào tạm biệt rồi rời đi.

- Aiz! Sẽ mệt đây! - Nàng tựa lưng vào cửa thở dài.

Sớm là nàng có thể dọn đi nơi khác, nhưng lại không nỡ xa khu căn hộ này, nó có mùi vị rất quen thuộc, khiến nàng không thể bỏ nó.

Lúc này, ở tòa nhà đối diện, một bóng đen từ cửa sổ đang đứng nhìn thân ảnh nhỏ bé đang bận rộn thu xếp lại đồ đạc, khóe mắt bỗng giật giật, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Yeoniee...

- Thế nào? - Một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu xám ngồi ở ghế, ở bên cạnh là một nữ nhân quyến rũ động lòng người, ả mặc bộ sườn xám cách tân khá ngắn, thỉnh thoảng bàn tay không yên phận, lần mò trong áo của người đàn ông kia.

ChangMin nhìn ả bằng một ánh nhìn khinh bỉ, nở nụ cười lạnh với người đàn ông kia:

- Không tệ! Giá trao đổi rất được! - Năm trăm Won đổi lấy một nữ nhân mà hắn muốn, không tệ.

- Vậy ông muốn lặp lại lịch sử huy hoàng nữa chứ gì? - ChangMin tựa vào cửa sổ, nhìn người đàn ông đối diện.

Người đàn ông không chả lời, chỉ kéo nữ nhân bên cạnh ngồi vào lòng mình cười.

- Vậy thì cảnh giác chút! Cô ấy không yếu đuối như anh nghĩ đâu!

ChangMin nhớ nàng đã một tay giết chết hàng chục người đàn ông cao lớn chỉ bằng một khẩu súng ngắm, điều này cho thấy, nàng cho dù lần đầu đụng tay vào súng cũng đã vượt xa hắn. Nữ nhân này cùng EunJung, như là có duyên phận với súng.

- Yên tâm! Tôi đã từng bắt chị của cô ta rồi phải không? Nghe nói đứa chị đó là tay thiện xạ không tồi đâu!

- Ông nói sao cũng được! Chỉ cần mang Jiyeon về cho tôi! Lúc đó tiền sẽ tự động xuất hiện, như ông muốn. - ChangMin cười nhạt, xoay người lại, tiếp tục đưa mắt nhìn vào ống nhòm.

Thân ảnh xinh đẹp ngay tức lại xuất hiện, nàng đang đứng ở ngoài, cẩn thận lau cửa sổ. Cho dù hắn không nhìn thấy khuôn mặt nàng, nhưng nhìn bóng lưng xinh đẹp, cho thấy nàng đang rất vui vẻ.

Tại sao? Năm đó hắn lại ngu ngốc như thế? Sao hắn có thể đồng ý cá cược để lừa dối nàng? Ngu ngốc đùa bỡn nàng, rồi lại hối hận nhìn nàng rời đi. Giờ thì sao, nàng hận hắn, nàng căm phẫn hắn. Trong thời gian hắn ở viện, nàng một chút cũng không đến thăm, hắn mỗi khi tỉnh, trong đầu chỉ có mỗi mình nàng, mà ở trước mặt lại là tên khốn Ham EunJung.

- Yeoniee, chờ anh. Có được hay không?

End Chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro