Chap 48.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Két!!!"

Trên đường lớn, mọi người kinh hoàng nhìn xa Ferrari lướt qua với tốc độ đáng sợ, vượt lên trước xe Bugatti phanh gấp lại.

- Youngie, em ngồi đây! Tôi sẽ trở lại nhanh thôi! - SangWon cười, ôn nhu vuốt tóc cô.

Mà SooYoung cũng chính vì hành động này của hắn mà rợn tóc gáy, khẽ rùng mình. Cô cùng lắm chỉ là một viên thư ký nhỏ, như thế nào tổng tài mới từ nước ngoài trở về. Vừa gặp cô đã muốn cô lên làm thư ký riêng cho hắn.

- Có chuyện gì sao? - SangWon bước ra ngoài, đóng cửa xe lại, như thế Sooyoung ở bên trong sẽ không nghe được đối thoại của họ.

- Sang tiên sinh, đã lâu không gặp! - Suho không ngờ lại gặp lại đối thủ cũ, cười khinh miệt.

SangWon này thời còn đi học đã luôn cố gắng chiếm mọi thứ của Suho anh. Từ thành tích học tập, em gái anh, bất quá nó lại không thành công.

Mà bây giờ lại cả gan đi chiếm nữ nhân của Suho đây, hắn sẽ không đồng ý!

- Park tiên sinh, lâu không gặp! - SangWon cười, đưa tay tỏ vẻ chào đón.

Suho khinh miệt, không liếc qua hắn, xoay người đứng trước xe Bugatti.

- SooYoungie! Tôi cho em 3 giây, lập tức ra ngoài! - Suho dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cô.

- Ách! Anh muốn nói gì sao? - SooYoung căn bản ngồi trong xe không hiểu chuyện, lại càng không nghe thấy, bên ngoài cùng lắm chỉ thấy hành động của bọn họ.

Bọn họ mới vừa bắt tay a! Quen nhau sao?

Hơn nữa, Suho cũng không cần phải dừng xe trước xe của Sang tổng chỉ để bắt tay thôi nha!

Cô gặp anh mới một lần, căn bản hắn sẽ không tìm cô. Cô càng không thể tự nhận được.

Suho thật sự tức giận. Cô tại sao không ra? Còn nhìn SangWon?!

- Được! Em không ra! Tôi sẽ làm!

- Này! Park tiên sinh, anh không nên như vậy! Youngie là người của tôi! - SangWon bắt được tay Suho, cười rạng rỡ.

Bất quá, nhìn nụ cười này, anh càng tức mắt.

"Rầm!"

SangWon bất ngờ bị Suho cho một quyền, không kịp tránh, ngã nhào xuống đất, khóe miệng ứa máu.

Người hai bên đường xúm lại, tò mò nhìn hai nam nhân điển trai đang tranh đấu. ( sang ra tí đê, kh thấy ngta óanh lộn dì gái a dì, bộ chuỵên lạ lắm a dề )

- Chuyện gì?! San.. - Sooyoung vội vàng mở cửa xe, nhìn Sang tổng ngồi dưới đất, liền đi đến gọi.

Suho thấy được hành động của cô, hung hăng đưa tay kéo cô lại, không để cô nói tiếp liền mở giọng lạnh lùng:

- Sang tiên sinh, anh không có quền gọi cô ấy là Youngie, càng không thể nói cô ấy là người của anh!

Sooyoung tuy không biết sự việc ra sao, nhưng nghe lời Suho nói, hiểu được vài phần.

Cô cái gì là người phụ nữ của Anh ?!

- Sang tổng?!

- Youngie ! Mau lại đây! - SangWon đứng lên, đưa tay về phía nàng.

- Sooyoungie! Em thử xem! - Suho hung hăng nhìn cô, bàn tay nắm cổ tay cô tăng thêm vài phần lực đạo.

- Đau... Tôi là mới gặp anh một lần.. Hơn nữa.. Anh ấy là tổng giám đốc của tôi... - Sooyoung khẽ nhíu mày, khổ sở nói.

- Youngie, lại đây! - SangWon nhắc.

- Được! Tôi cho em quyền lựa chọn. Một là tôi, hai là hắn. Nếu em bỏ đi, em là của tôi! Em ở lại, là của hắn! - Suhothả tay cô ra, cười trào phúng. Anh biết, ở trường hợp này, nữ nhân nào cũng sẽ không chịu đựng được mà bỏ chạy.

Sooyoung không có lực chống đỡ, ngã xuống.

Như vậy là sao? Một bên là người mới gặp một lần. Một bên lại là tổng giám đốc của mình.

Thế nhưng hai người họ tại sao lại bắt cô lựa chọn?!

- Youngie..

- Sooyoungie , em còn 5 giây! - Suho cao ngạo đứng ở đó, ánh mắt nhìn cô đầy lửa nóng.

Tay nắm chặt váy, cô cắn răng. Rốt cuộc không nhịn được nữa.

- Sooyoungie, trả lời tôi!

- Youngie..

- Mẹ nó! ( Ó ò ) Các người im miệng hết đi! Tôi không phải đồ chơi cho các người mà tùy tiện sai khiến! Ai tôi cũng không chọn! - Sooyoung vứt bỏ hết hình tượng thục nữ, đứng lên phủi lớp bụi ở váy, hung hăng trừng mắt với hai người đàn ông.

- Mẹ nó! Các người rốt cuộc nghĩ mình là ai? Đều không phải cái gì thân thích của tôi cả!

- Youngie?!

- Im! Đừng có gọi tôi Youngie! - Cô chỉ tay về SangWon.

Suho đứng một bên cười. Cuối cùng, cuối cùng nàng cũng mở miệng ra chửi người được rồi.

Sooyoung ở giữa hung tợn nhìn Anh. Cười cái gì? Cũng không phải là tận thế, anh cười cái gì?!

- Anh cười cái gì? Thật điên quá đi! - Cô xoay người, hoàn toàn quên mất lời Suho, tiêu sái bỏ đi.

Đám người đứng bên đường nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp đi đến, bất quá lại mang bộ mặt tức giận, không phản ứng, vẫn đứng đó nhìn cô.

Quái, sao đám người này đứng đó nhìn cái gì?

- Mau tránh ra! Hôm nay rảnh quá à?! - Sooyoung hét lớn, mặc kệ đám đông, chen vào xô dịch không thôi.

Mà đám người cũng vì lời cô nói mà thẹn thùng, đành phải rời đi.

- Sang tiên sinh, sau này anh nên biết ý! Tránh đụng tới nữ nhân của tôi!

- Nữ nhân của anh? Chẳng phải đây là lần đầu tiên anh gặp sao? - SangWon cười mỉa.

- Vậy thì tối nay, cô ấy bắt đầu sẽ là người phụ nữ của tôi! - Suho lạnh lùng nhìn hắn, ung dung ngồi lại vào xe Ferrari.

- Park Suho ! Anh định làm gì? Tôi tuyệt không cho phép anh làm vậy! - SangWon đứng tại chỗ nói lớn, nhìn bóng xe màu đen đã rời đi.

"Rầm!"

Park Suho định làm gì với Sooyoung?

Cho dù là gì, hắn tuyệt không đồng ý!

- Đáng chết! Bọn các người đáng chết! - Sooyoung tùy tiện đá một viên sỏi trên đường.

"Két!"

Bỗng nhiên một chiếc xe Ferrari dừng lại trước mặt cô, làm cô nhất thời bị hoảng sợ, lui lại phía sau vài bước.

Suho trong xe bước ra, đưa tay ôm cô vào lòng.

- Này! Làm gì?! Ưm..

Không đợi nàng nói hết câu, anh cúi người, hung hăng chèn ép môi mềm mại của cô.

Sooyoung kinh hãi, vội vùng vẫy, hi vọng có thể thoát khỏi chèn ép này.

Môi lưỡi dây dưa, Suho hung hăng từng chút một, kéo đi hô hấp của cô.

- Ô.. ô..! Ừm..

Không được! Nàng không thở được! Suho hắn muốn giết chết cô sao?

Trước mắt một mảnh tối sầm. Sooyoung không chịu được. Nhất thời mất đi hô hấp, bất tỉnh trong lòng hắn.

Mà Suho Từ cũng không vội. Tiếp tục cùng cô dây dưa không dứt, trả lại hô hấp cho cô.

Rất lâu sau mới dừng lại, nhìn thiên hạ trong lòng bất tỉnh, khóe miệng dâng lên nụ cười mãn nguyện. Bế vào trong xe, cẩn thận đặt cô ngồi xuống, cài dây an toàn. Rồi mới vòng qua ghế lái, vào xe, nhấn ga rời đi.

* * *

"Cạch!"

Cửa mở, một lớp bụi dày đặc rơi xuống, phủ lên hai bên bả vai Jiyeon .

- Khụ! Khụ!

Nàng đưa tay che miệng, cố gắng ho nhẹ. Dù gì nàng đột nhập vào nhà người ta, không nên để bị phát hiện.

Lúc nàng vào đây, nơi này âm u đáng sợ, cả tòa nhà cổ không lấy một bóng người. Tâm nàng cũng theo đó hoảng sợ, nhưng trời sinh tính hiếu kỳ cho nàng, nàng tất nhiên không thể không vào.

Ánh mắt xinh đẹp đảo qua một vòng căn phòng. Căn phòng nhỏ không có gì đặc sắc, chỉ có vài chiếc ghế và bàn, vài chiếc máy ánh. Hoàn toàn không có giường, cửa sổ sát đất được kéo rèm lại cẩn thận.

Có một bức tường lớn, ở đó cơ man nào là ảnh, nhưng điều làm nàng sợ, chính là người trong ảnh, chính là nàng.

End Chap.

Vote đê.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro