Chap 53.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Yeonie, về với Jung!

- Yeonie , mau về với Jung!

- Yeonie, em muốn hành hạ Jung đến bao lâu nữa?

- Yeonie...

Trong giấc mơ, giọng nói trầm ấm vang lên, liên tiếp gọi nàng...

Nàng cảm thấy, giọng nói đó..thực quen thuộc..

Jungieee?!

Jiyeon vội mở mắt, từng giọt mồ hôi thấm đẫm vai nàng.

Đối diện là người đàn ông mặc áo blouse trắng, người đàn ông này có lẽ thấy nàng tỉnh dậy, đưa tay đẩy gọng kính đen, mở miệng chậm rãi nói:

- Park tiểu thư, tôi được Shim tiên sinh gọi đến là để kiểm tra sức khỏe của cô.

- Kiểm tra sức khỏe?

- Phải! - Bác sĩ gật đầu.

Không đợi nàng mở miệng, bác sĩ đẩy máy chiếu ra, bắt đầu tiến hành gỡ bỏ mọi dây an toàn trên người nàng ra. Ông ta vừa làm vừa nói:

- Tim mạch của cô bình thường, hô hấp cũng không có vấn đề gì. Nhưng cô lại thiếu máu, cũng không nhiều nhưng thời gian này cô cần nghỉ ngơi, tránh hoạt động nhiều.

- Đã xong rồi sao?

- Xong rồi! - Bác sĩ tháo găng tay, không quay lại nhìn cô mà nói.

Lúc này, ChangMin mở cửa, ngay lập tức nở nụ cười tươi nói:

- Đã ổn rồi! Ta đi chứ?

Jiyeon còn chưa hiểu rõ tình hình đã bị lôi kéo đi, nàng đối với người đàn ông đằng trước mơ hồ hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Đêm qua anh đi qua phòng em để kiểm tra, phát hiện em có hiện tượng không tốt mới gọi bác sĩ.

ChangMin sau đó trầm mặc. Hắn nhớ lại đêm qua, gương mặt nàng trắng bệch, hơi thở yếu ớt, người nàng lúc lạnh băng, lúc lại nóng rực.

Nhưng hôm nay, bác sĩ chỉ kết luận câu nàng thiếu máu cùng sốt, làm hắn như không dám tin.

Nào có ai sốt lạ như vậy?

Bác sĩ đứng cùng hắn suốt bao lâu, cuối cùng để hắn xem kết quả kiểm tra hắn mới tin.

- Mấy giờ rồi?

- Đã gần 10 giờ rồi! - ChangMin cười gượng.

Nàng giật mình, 10 giờ. Nàng cứ như vậy hủy đi ngày cuối cùng của hắn và nàng.

- Thật xin lỗi!

- Không sao! Anh biết! - ChangMin cười buồn.

- Để anh đưa em về!

- Anh cũng có thể để sang ngày mai mà! Em cũng không có vấn đề gì đâu! - Jiyeon vội kéo lấy tay hắn nói.

Hắn chắc chắn rất mong chờ ngày hôm nay. Vậy mà nàng lại phá hủy. Điều đó, chắc chắn là nàng cũng sẽ rất buồn.

Lời nàng nói làm hắn khựng lại, mắt ngạc nhiên nhìn về phía cánh tay mình đang bị nàng nắm chặt.

Nàng từ trước đến giờ dù bỏ đi bài xích, nhưng chưa bao giờ đụng vào hắn.

- Ngày mai, anh sẽ đi Boston.

- Tại sao?

ChangMin trầm mặc.

Tại sao?

Tại vì nơi này chứa đựng kí ức đau buồn nhất của hắn.

Tại vì nơi này, có người con gái hắn yêu, nhưng không phải của hắn.

Tại vì nơi này, hắn sợ hãi phải nhìn người ta hạnh phúc, khi mình không có hạnh phúc.

Hắn ghét nơi này, càng ghét bản thân mình hơn.

Hắn sợ, không chịu được khi nhìn nàng như vậy hạnh phúc bên người đàn ông khác, hắn sẽ lại lần nữa điên rồ làm tổn thương nàng.

Khẽ lắc đầu, ChangMin xoa đầu nàng rồi vượt lên trước.

- Em cần về, nếu không, Ham EunJung sẽ tìm anh tính sổ mất.

- Khoan..

Jiyeon chưa kịp nói từ tiếp theo, một lực đạo lớn đập vào gáy nàng.

Nàng không kịp phản ứng, ngay lập tức ngã xuống, rơi vào vòng tay của ChangMin.

- Thật xin lỗi, Yeonie..

Ngoài cách này ra, không còn cách nào khác, để nàng tự nguyện về, nàng sẽ day dứt chuyện ngày hôm nay mà cự tuyệt ở lại mất.

ChangMin một tay đỡ nàng, ngửa cô lên trời than:

- Sẽ khó khi gặp Ham EunJung đây...

EunJung gục mặt trên bàn máy tính, sắc mặt mệt mỏi cực độ. Đã mấy chục tiếng cô không hề ngủ, ngay cả chợp mắt một chút cũng không.

Cô không dò được vị trí cụ thể của nàng, đành phải điều người đi tìm.

Khắp mọi nơi, từ thành phố A đến thành phố E, nơi đâu cũng có người của EunJung. Nàng không hề rời khỏi thành phố A, nhưng cô lại không tìm thấy, nàng như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này.

- Yeonie , mau quay về...

Tại lúc này, Hyomin đứng khuất sau tấm mành, mắt nhìn về phía chiếc xe đen dừng lại trước cổng, cô lập tức mở miệng nói lớn:

- Ta có khách quý! Là Shim ChangMin!

Trong nháy mắt, sắc mặt EunJung đanh lại:

- Nói cái gì?

- Shim ChangMin đến, hắn mang theo... Yeonie.

- Bố trí người tại tòa nhà phương Tây, đợi đến khi tôi lấy được cô ấy, lập tức nổ súng! - EunJung sắc mặt lạnh lùng, qua điện thoại ra lệnh cho Yuri và HeaJoon.

ChangMin bước vào khuôn viên rộng lớn, tay ôm Jiyeon nắm chặt lại. Hắn nhìn xung quanh, khẽ cười.

Nơi này xung quanh đều có người của Ham EunJung, chắc chắn giờ này có rất nhiều súng chĩa về phía hắn đây.

ChangMin rất nhanh nhìn được bóng đen đang tiến đến từ mái hiên ra, miệng tươi cười nói:

- Tôi không có hại cô ấy! Cô đừng quan trọng hóa như vậy!

Trong bóng tối, EunJung dừng lại cước bộ, cười lạnh lẽo:

- Cư nhiên cướp người phụ nữ của tôi giữa đường, giờ lại thân mật ôm người phụ nữ của tôi đem trả lại. Đời này có chuyện nào nực cười như vậy?

- Ham tiên sinh , cô không phải quá giả tạo đi? Ở trước mặt cô ấy luôn yêu thương, cưng chiều, giờ thì sao?

EunJung đứng khuất trong tối nghiến răng, từng khớp xương cô co lại thành nắm đấm.

- Cảm xúc của tôi, cô ấy hiểu. Giờ, buông cô ấy ra!

ChangMin cười, khuôn miệng tuấn tú mở rộng, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng vô độ. Hắn không buông nàng ra.

- Tôi có thể, giết ngay cô ấy ở đây.

"Cạch!"

Hai tiếng lên đạn đồng thanh, nhưng lại không phải cùng một người. Lúc này, EunJung đã bước ra, tay cầm khẩu súng bạc nhắm đúng mi tâm người đối diện. Mà ChangMin cũng không kém, hắn cầm khẩu súng dí ngay trán người trong lòng - điểm yếu duy nhất của Ham EunJung.

- Shim ChangMin, có phải mày vẫn chưa hết bệnh phải không? Muốn vào phòng giam nữa sao? - Mắt EunJung đầy tia máu, nhìn chằm chằm vào khẩu súng trên tay ChangMin.

Hai bên đôi co không ngừng. Người của EunJung núp xung quanh nhìn thấy cũng không thể nổ súng được, nếu họ chẳng may mất góc bắn đúng Park tiểu thư, khó bảo toàn mạng sống của nàng, lão đại sẽ cho bọn họ chết cũng không yên.

- Tôi không muốn gì cả! Chỉ đơn giản đem cô ấy về! - ChangMin đột ngột thu hồi súng.

EunJung nhíu chặt mày, hắn đang diễn trò gì đây?

ChangMin cúi thấp người, nhẹ nhàng đặt Jiyeon xuống thảm cỏ, rất nhanh lùi lại hai bước.

[Lão đại! Chúng ta..]

- Bỏ đi! - Lời còn chưa dứt, EunJung trả lời nhanh.

- Tôi biết, thế này thật đơn giản, có khi là khó tin, nhưng thực sự, người đã thua, cũng nên thua đẹp chút. - ChangMin nhìn Jiyeon đã nằm gọn trong tay EunJung, cười buồn.

CHangMin nhìn đồng hồ, xoay người nói:

- Có thể ra ngoài tôi sẽ bị một viên đạn vào đầu, nhưng tôi nói trước rằng, cô ấy hiện tại không khỏe.

Từ đầu tới cuối EunJung im lặng. Mắt cô khẽ nheo lại, nhìn bóng nam nhân mà mình thường cho là kẻ thù rời đi, quay người lại đối diện với tòa nhà phía Tây, làm ra hiệu chữ x.

HeaJoon cầm khẩu súng ngắm thở dài, kéo bộ đàm lên nói lớn:

- Lão đại hủy lệnh! Tất cả tập trung quay về!

Lúc Jiyeon tỉnh lại, đã là chuyện ngày trước...

Tình huống là như sau, EunJung ngồi bên giường, thấy nàng mở mắt vội đứng dậy, vội vàng hỏi thăm sức khỏe nàng.

Nhưng cái đó.. chỉ trong tiểu thuyết.

Thực tế chính là, Jiyeon mở mắt, phát hiện thân mình nặng trĩu, ngực bị một cánh tay rắn chắc đè lên, đùi bị chân người nào đó gác lên.

Hiển nhiên, người nào đó ở đây chính là Ham EunJung.

Nàng nhăn mặt, hy vọng có thể động đậy tay chân mỏi nhức một chút, nhưng có làm bao nhiêu sức thì vẫn không thể nhấc nổi cánh tay EunJung ra, đành bất mãn kêu:

- Đau...

- Tỉnh? - EunJung dù ngủ nhưng vẫn nhạy bén phát hiện nữ nhân bên cạnh cử động, điều đó cho cô biết nàng đã tỉnh.

- Hỏi thừa! - Jiyeon lầm bầm.

EunJung nhanh chóng làm ra bộ mặt lạnh lẽo, mắt EunJung nheo lại, cầm cổ tay kéo nàng lên:

- Nói!

- Ách! Gì? - Jiyeon bất chợt bị EunJung kéo lên, cơ tay không khỏi đau nhức.

- Jung đã nói gì với em? - EunJung tăng lực đạo bóp chặt cổ tay nàng, tay kia cũng siết chặt eo nàng.

- A.. Đau! Jungi... - Jiyeon bị đau, nước mắt lưng tròng tội nghiệp nhìn EunJung.

- Nói! - EunJung như một con sư tử bị bỏ đói lâu ngày, rống lên tức giận.

- Em.. không có! Đau!

EunJung thật lâu rồi không có đối với nàng lạnh lùng như vậy a!

- Nói em không được gác điện thoại, tại sao không nghe lời Jung? Tôi nói em quay về ngay, sao không nghe?

Mắt EunJung hằn lên tia máu đỏ. Lực đạo ở tay tăng thêm.

Sắp The End ròi nhe bà con cô bác dòng họ bên nội bên ngoại nhàu dô Vote xôm xôm tí lấy tinh thần coiiiii.

End Chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro