Chap 55.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe, Jiyeon mệt mỏi dựa đầu vào ngực EunJung , cánh môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên:

- Jungiee, bác sĩ nói em bị sao vậy?

EunJung ôm cơ thể nàng từ nóng rực chuyển sang lạnh ngắt, hướng nàng cười:

- Em chỉ bị sốt thôi.

Nàng bị sốt, nhưng là sốt.. không đơn giản.

Mới nửa tiếng trước, EunJung nhìn nàng đang tốt thì đột nhiên bị bệnh, cơ thể nóng lạnh không nhất quán, bác sĩ không thể làm gì khiến EunJung phải đưa nàng tới bệnh viện.

- Ngoan, đi ngủ đi! - EunJung nói, đồng thời kéo hai chân nàng nhấc ngồi lên đùi mình, tìm tư thế thoải mái nhất cho nàng.

- Lạnh, không thể ngủ.. - Jiyeon mệt mỏi nhắm mắt.

Tài xế lúc này phản xạ nhanh hơn EunJung, lần thứ ba mở lại máy sưởi lên.

- Được rồi, ngoan, ngủ đi..

ôm chặt nữ nhân đang ngủ ngoan ngoãn chôn sâu vào lòng mình, cố gắng sưởi ấm cho cơ thể lạnh băng của nàng.

- Ngài Ham, ta đến nơi rồi! - Tài xế đằng trước nhắc nhở.

- Được!

EunJung bế nàng lên, tìm cho nàng tư thế ngủ thoải mái nhất, quan sát một hồi mới yên tâm mở cửa xe.

HeaJoon từ xa nhìn thấy xe EunJung dừng lại trước cổng bệnh viện liền cấp tốc đi tới.

- Cô ấy bị sao vậy?

- Nếu tôi biết thì đã không cần ở nơi quỷ quái này. - EunJung nhìn hắn lãnh đạm.

Hyomin bên cạnh ngay lập tức quắc mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt nói: "Anh không suy nghĩ!"

HeaJoon cười cười, âm hiểm chỉ vào bụng nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ đe dọa.

Hyomin ngay lập tức hiểu ra, đưa tay ôm bụng mình, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Chết tiệt! Anh là biết điểm yếu của cô a!

- Cô ấy sao rồi? - EunJung nhìn vị bác sĩ mở cửa ra, đứng dậy nói.

Vốn là vị bác sĩ kia chiều cao chỉ tầm gần 1m80, nay cô đứng dậy, với chiều cao 1m90 kia không khỏi khủng bố tâm lý người khác.

- Cô ấy sau khi tiêm đã ổn rồi, qua ngày mai nghỉ ngơi có thể xuất viện.

- Được rồi, tôi vào thăm cô ấy! - EunJung đẩy vai vị bác sĩ.

- Khoan đã, tiên sinh, hiện tại cô ấy vẫn chưa tỉnh.

- Nói cái gì? - EunJung trừng mắt tức giận xoay người lại.

- Đi đi! - HeaJoon sau khi nhìn Hyomin đủ mới đứng dậy, vỗ vỗ vai vị bác sĩ đã thất kinh kia.

EunJung đứng trước cửa, đẩy "cạch" một cái bước vào. Ánh mắt lập tức dừng lại ở người con gái đang nằm trên giường bệnh.

Nàng lúc này làn da đã hồng lên một chút, dù ngủ nhưng vẫn nhận thấy nàng đang khó chịu, trở mình như muốn tìm kiếm gì đó.

EunJung khẽ nhếch môi cười mê hoặc, tới bên giường bệnh nàng, không bận tâm nàng đang ngủ, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen xinh đẹp.

- Ưm..

Jiyeon cười thỏa mãn, đưa tay ôm lấy cánh tay EunJung, cọ cọ hai má vào ống tay áo.

Hiển nhiên EunJung là người nàng đang tìm.

Xét cho cùng, cô vẫn là uất hận cái nhà trị bệnh màu trắng gọi là bệnh viện này!

Tình cảnh hiện tại, nhìn đi!

Tiểu mỹ nhân thoải mái ôm tay cô ngủ ngon lành trên giường bệnh. Cũng không bận tâm đến cô đang ngồi cạnh giường, hai mắt long sòng sọc nhìn cánh tay mình chôn sâu vào lòng cô gái nhỏ.

Muốn bức chết cô sao?

EunJung còn không thể trèo lên giường ôm nàng được, đó là giường quá nhỏ!!

EunJung đưa tay ôm trán, cố kìm nén dục vọng lầm bầm vài câu gì đó.

Cô lần sau đưa nàng đến đây, nhất định phải cho giường lớn hơn một chút! ="=

Khi EunJung đang ôm đầu đau khổ ngồi trong phòng bệnh, tình cảnh bên ngoài bệnh viện xảy ra hỗn chiến điên cuồng..

- Anh là cái thá gì mà tôi phải nghe theo? Tôi nói, đứa con này căn bản không phải của anh! - Hyomin tức giận chỉ mặt HeaJoon.

- Ngoài tôi ra, còn thằng đàn ông nào dám lại gần em? - HeaJoon khoanh tay trước ngực dựa vào mui xe.

- Còn! Đó là.. - Hyomin vừa mở miệng ngay lập tức lại im bặt, á khẩu nhìn người đàn ông trước mắt.

- Còn ai? - HeaJoon nghiến răng, giọng nói đi vào băng lãnh.

Hyomin hai tay chắp đằng sau, ngón tay mảnh khảnh vân vê vạt áo.

Quyết định á khẩu toàn diện!

Lần này thảm rồi! Cô lại không cẩn thận nhắc đến tên đó trước mặt hắn.

HeaJoon trợn mắt, đứng bật dậy đi đến nắm bả vai cô bóp mạnh.

- Là hắn ta? Em vẫn dây dưa với hắn?!

- Không! Daniel có bạn gái rồi! - Hyomin thân hình bị lắc mạnh, thành thật khai báo.

- Nói dối!

- Đúng! Là đúng! - Hyomin hoa đầu chóng mặt mơ hồ gật đầu.

- Nói thật, nếu không tôi liền nói tôi là cha đứa bé! - HeaJoon ấn mạnh vai nàng.

- Đê tiện! Anh bức người quá đáng! - Hyomin tức giận, vung tay.

"Chát!"

Trong vài giây im lặng, Hyomin đang vui vẻ cũng phải im bặt trở về sợ hãi.

Nhìn thành quả của mình trên khuôn mặt hắn, càng thêm sợ hãi thêm.

Xong! Lần này, cô thảm!

" Pốpppppppp"

HeaJoon cảm nhận khuôn mặt đau rát, má có vết xước dài ứa máu, tức giận rống to:

- Park Hyo Min, em dám đánh tôi?

End Chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro