Chap 2: Kết hôn? Có lầm không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Chờ một chút. -Jungkook lấy hết cam đảm đi tới trước mặt lão đại xã hội đen cũng chính là cha của Jimin.

-Chú àh, con không biết chú nghĩ như thế nào, nhưng con bây giờ rất lúng túng, sao con lại phải kết hôn với anh ta vậy?- Cậu chỉ chỉ Jimin đứng bên cạnh.

Bộ dạng Jimin lúc này như ăn phải thuốc nổ, còn Jungkook bây giờ cực kỳ loạn, tay cứ sờ tóc , không biết tại sao lại bị bắt tới đây kết hôn.

- Các con đã hôn môi.

-A! Chú không cần nói lớn như vậy a! -Nội tâm cậu gào thét " Ai da, những lời này mà chú ấy lại nói ra giống như tuyên bố đoạt giải huy chương vàng Olympic vậy, không những trịnh trọng mà còn rất lớn tiếng. Làm ơn! Loại chuyện này làm sao có thể cố gắng hét lên như vậy". Jungkook vụng trộm liếc về phía ba mẹ, hai chiếc răng thỏ cứ cắn chặt lấy môi, biết là chết chắc rồi. Mặt bà từ trắng chuyển thành xanh,  đưa quả đấm hướng Jungkook cảnh cáo hôm nay chắc chắn bị ăn đòn. Ba cậu thì như lá cây trong gió, không ngừng run rẩy. Cậu nghĩ "Ba ba, ngài mà còn run tiếp thì sẽ hư ghế đó, ghế ngồi ở đây rất mắc ah".

-Con... con cái gì... con... khi nào thì... cái kia... cái kia với anh ta. -Jungkook phủ nhận tới cùng, cho dù cậu đúng là thiếu bạn trai như sa mạc Sa¬hara thiếu nước, nhưng cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với xã hội đen. 

Đột nhiên, ông chú lão đại mỉm cười với Jungkook. Theo như con mắt của cậu, ông chú lão đại cũng rất cao, rất có mị lục đàn ông. Chú ấy cũng lớn cỡ ba cậu, bất quá chú ấy với ba Jungkook đúng là một trời một vực. Rồi đem một đống ảnh chụp đặt xuống trước mặt cậu.Jungkook cầm lên lần lượt xem từng tấm một,  ảnh chụp cũng không tệ lắm, chụp cực kỳ đúng chỗ, hai người con trai một người to lớn ,người kia nhỏ nhắn thật đúng là một đôi tuyệt cú mèo. Nhưng cậu trai nhỏ đó nhìn quen quen.

-Hả? cậu gái này hình như gặp qua ở đâu?

-A! Tại sao lại là con!

-Là cái tên khốn nào chụp mấy tấm này!

-Làm sao có thể như vậy! Ô ~~~! Trả lại cuộc đời tươi đẹp cho tôi!

-Chú àh, con thật không phải là cố ý, con chỉ là, con chỉ là, con. . . . . . Làm sao bây giờ ~~~

-Con hôn Jimin, cho nên con phải lấy nó. Con không cần sợ, chỉ cần ngoan ngoãn kết hôn là được rồi, chẳng lẽ con không muốn gả cho Jimin sao? Hở? -Ông chú lão đại từ từ nói, có chút đe dọa.

-Chú. . . . . . , vì con với cậu ta ...cái kia..., cho nên phải kết hôn sao? -Trong lòng Jungkook thực sự lo lắng, sợ hãi đến phát run người đàn ông khủng bố đứng trước mặt.

-Chú không cần khách khí như thế, con không cần Jimin phụ trách đâu. - Người đàn ông này thật sự quá khách khí, chỉ là hôn một cái thôi mà. Cậu đã sớm khóc không thành tiếng.

-Đây không phải là phụ trách! -Người đàn ông đứng dậy: -Đây quy định của gia tộc chúng ta! Bất kể là ai, đã trao nụ hôn đầu của mình cho người nào thì phải cưới người đó. Đây là gia quy.

-Cái gì!Sao có quy định như thế!Thì ra là vì vậy, chỉ vì nụ hôn đầu, chúng con, chúng con, chẳng lẽ thật sự phải kết hôn sao? - Jungkook đúng là không nghĩ tới là do chính mình tìm phiền toái, sớm biết đến cái chuyện lạ đời này, cậu có bị tên khốn khiếp đánh đến chết, cũng sẽ không hôn Jimin.

-Vậy cậu cho là chúng ta bây giờ đang làm cái gì đó, đứa ngốc. -Jimin nãy giờ không lên tiếng lại trừng mắt nhìn Jungkook.

-Tôi cũng không biết sẽ như vậy, sao anh không nói sớm.?

-Tôi như thế nào không nói sớm? Cậu tự nhiên xông lại hôn tôi có cho tôi thời gian nói chuyện sao? Không biết đụng phải tà gì nữa.- Jimin tức giân đáp lại.

-Tôi chỉ muốn cứu bạn thôi mà, hơn nữa. . . hơn nữa đây cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi, anh cũng không chịu thiệt. Ai biết anh cũng là lần đầu tiên hôn người khác chứ. -Jungkook lầm bầm.

-Cậu nói lại lần nữa coi! Đứa ngốc kia, cậu nói lại lần nữa thử coi, tôi nhất định sẽ giết cả nhà cậu!

Jimin đúng là phần tử khủng bố, Jungkook ủy khuất, nhìn chung quanh một chút. Trừ bỏ một nhà cậu còn lại đều là xã hội đen, nếu thật sự làm không tốt bọn họ chắc sẽ giết cả nhà cậu.

-Nhưng... nhưng chúng ta đều là học sinh trung học a, theo pháp luật, tôi còn chưa tới tuổi kết hôn đâu.

-Chuyện này con không cần lo lắng, tất cả đều chuẩn bị tốt rồi.- Ông chú lão đại tràn đầy tự tin nhìn Jungkook, lão đại không hổ là lão đại, loại chuyện này cũng có thể dàn xếp. Ngay lúc hồn phách cậu chưa kịp quay lại, lại có đi một người tiến vào, ông ấy mặc áo Thần Phụ* (cha chúa), xem ra đến chủ trì hôn lễ của cậu và Jimin. Làm sao ông ta lại tìm một Thần Phụ bất lương tới vậy! Jungkook vô lực liếc mắt nhìn người chủ trì hôn lễ một cái, một cái đầu gà màu đỏ , hơn nữa thêm một cái kính mát màu đò cực kỳ khoa trương, nhìn từ xa giống như là một con ruồi mắt đỏ bay tới, người này giả vờ giả vịt tiêu sái đi đến bục làm lễ. Có lẽ là lúc cậu biết phải đính hôn với Jimin. Park Jimin lại kéo cánh tay Jungkook, lững thững bước tới bàn chủ lễ, đến gần mới biết, bên má trái của cái đầu con ruồi mắt đỏ có một vết sẹo hình chữ thập, vẻ mặt đúng dạng người xấu. -

-Park Jimin, anh có nguyện ý cưới Jeon JungKook làm vợ, hơn nữa mặc kệ trong tương lai cậu ấy sẽ mập giống heo mẹ, còn có một ngày đột nhiên da dẻ bị tróc ra hết, đầu mọc sừng, anh cũng sẽ không quăng cậu ấy sao?

Jungkook cười ra nước mắt, thầm nghĩ "Lời thề kiểu gì vậy? Đúng là mang đậm chất xã hội đen!"

-Tôi, nguyện, ý. -Jimin hình như là nghiến răng nghiến lợi mới tuyên thệ. 

-Jeon JungKook, cậu có nguyện ý gả cho Park Jimin, hơn nữa bất kể là xã hội đen đổ máu, hoặc là bị đao chém như chém dưa hấu, hay là đối mặt với súng bắn bom đạn đều sống chung với anh ta sao? - Nghĩ đi nghĩ lại cậu vẫn thấy choáng váng với mấy lời tuyên thệ, khủng bố hơn cả cái trước. Ngay lúc Jungkook còn suy nghĩ miên man, đột nhiên một cái đầu đỏ chói bay tới trước mặt.

- Cậu rốt cuộc có nguyện ý hay không! -Ruồi mắt đỏ mở hết âm lượng hét thẳng mặt cậu, làm cho cậu chấn động đến mắt nổ đom đóm.

-Tôi, tôi, tôi.- Jungkook mở miệng một cách khó khăn, theo bản năng nhìn về phía ba mẹ, bà cũng khẩn trương nhìn cậu, dùng ánh mắt nói cho cậu biết: Nguyện ý đi, con trai ngoan, bằng không cả nhà đều phải chết. Thời điểm mấu chốt này mà ba cậu,... ông ấy cư nhiên bị dọa ngất rồi. Nếu hiện tại có thể choáng váng, cậu cũng muốn ngất luôn cũng được. Liếc nhìn các "bạn bè" hắc đạo xung quanh, mười mấy người còn dẫn theo hơn 20 tên tiểu tốt.

-Tôi, tôi, tôi nguyện ý.

Bây giờ trao đổi nhẫn. Mặt Jimin không chút thay đổi nắm lấy tay Jungkook, đeo lên một chiếc nhẫn vàng trắng đính kim cương, một chiếc nhẫn rất đẹp, kiểu dáng đơn giản nhưng rất đẹp. Jungkook nhìn nhẫn kim cương thiếu chút nữa chảy nước miếng, Jimin nhét mạnh chiếc nhẫn nam vào tay cậu. Đúng rồi, cậu còn chưa mang cho anh ta. Tay Jimin rất thon nhưng hơi ngắn, rất đáng yêu. Cậu rất hồi hợp, tay run không ngừng, rồi chợt nhận ra mình không còn cách nào để đeo nhẫn cho người đang đứng đối diện.

-Cậu làm gì với ngón tay cái của tôi thế, đứa ngốc kia!

-Ah, thực xin lỗi, tôi nhìn lầm rồi.- Cậu làm sao có thể phạm sai lầm này chứ.

-Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu . -Đây là lần thứ hai trong ngày Jungkook hôn Park Jimin, cậu cũng không có đường đột như lần đầu tiên, quả thật hồi hợp, cũng không dám mở mắt, nhưng mà cậu chờ rất lâu, cũng không có cảm giác được Jimin hôn, cẩn thận mở mắt ra, lúc này Jimin chỉ cách cậu khoảng cách 0,0000001 mil¬limet.

Lúc nhìn gần càng đẹp trai hơn, cuối cùng anh ta chỉ chuồn chuồn lướt đụng nhẹ môi Jungkook, sau đó liền quay đầu, không hề nhìn cậu một lần. Cậu nghĩ hôn lễ chỉ là dùng một bữa cơm là xong rồi, nhưng không ngờ tập tục lễ đính hôn của nhà họ Park lại phức tạp hơn, bữa tiệc theo kiểu Âu Tây. Jungkook và ba mẹ lại bị đưa đến nhà của họ Park. Mẹ cậu bắt đầu chấp nhận sự thật, không thể phủ nhận được lúc đầu biết cậu bước vào gia tộc hắc đạo còn hoảng sợ, dù sao mẹ cậu cũng trải qua cả đời một cách sóng yên biển lặng, may mà năng lực thích ứng của bà ngay cả con gián cũng cảm thấy không bằng. Trên đường đi đến nhà họ Park, bà rõ ràng rất hưng phấn, giống như gả cho Park Jimin không là cậu, mà là bà ấy. 

Jungkook thấp thỏm không yên, nắm tay Jimin vào nhà họ Park, kết hôn cũng thật sự là một chuyện kỳ diệu, cậu hiện tại giống như có một chút cảm giác kết hôn rồi, bất quá cảm giác của Jimin không tốt lắm, khuôn mặt anh tuấn kia không hề có nét vui mừng. Cậu vốn nghĩ rằng nhà họ Park nhất định ở trong khu nhà cao cấp. Ngoài dự đoán của Jungkook, nó không lớn, mà là vô cùng, vô cùng lớn. Nhà họ Park cũng không phải xây dựng theo kiến trúc hiện đại, mà ngược lại nó mang đậm phong cách cổ điển, tất cả đều mang lại cảm giác hoài cổ, không có bất kì trang trí khác lạ , phải hình dung như thế nào đây, chỉ có thể nói phòng ở cũng đặc biệt giống như chiếc di động của tôi. Đến gần đại sảnh, đập thẳng vào mắt cậu là một ông lão, ông ngồi ở giữa, ông vừa thấy cậu liền nở nụ cười, tuy rằng ông cười rộ, vẻ mặt hơi giống con cá mập trong vai phản diện, bất quá cậu cũng mỉm cười lấy lễ. Nhìn dáng vẻ của ông ấy hình như là một nhân vật lớn nào đó.

Jimin dẫn Jungkook đi đến trước mặt ông ấy nói :

-Ông nội, đây là vợ cháu, Jeon JungKook.

-Tốt, tốt. Jungkook à, về sau Jimin sẽ giao cho cháu.

Ông hiền lành nói với Jungkook: -Đây là lì xì cho cháu.

-Cám ơn, ông nội.- Cậu cảm động muốn khóc, ông nội thật tốt, trong gia đình khủng bố này cuối cùng cũng có một người tốt. Lì xì của cậu chưa cầm nóng tay, đã có người giật lấy. Tầm mắt lưu luyến nhìn theo bóng dáng bao lì xì.

-Kính trà cho lão gia đi. -Một giọng quái lạ vang lên bên cạnh khiến da gà cậu dựng đứng hết. Một bà lão đi đến trước mặt, ý bà ấy bảo cậu cầm ly trà bên cạnh kính ông nội. Sau đó, Jungkook mới biết được bà lão này làm quản gia từ lúc bà nội Jimin còn sống. Cầm ly trà muốn đưa cho ông nội, âm thanh lạnh lùng kia lại mở miệng: 

 -Thiếu phu nhân, ngay cả việc dâng trà cho trưởng bối cũng không biết sao? -Jungkook bị bà làm giật mình, thiếu chút nữa đổ hết trà lên đầu ông nội của lão đại rồi, vốn ly trà chuẩn bị trượt ra khỏi tay, nhưng Jimin lập tức tiếp được, động tác nhanh đến nỗi không thấy rõ, hơn nữa nước trà cũng không có bắn ra ngoài.

-Uh. -Cậu bất lực nhìn về phía mama cầu cứu, bà nhẹ nhàng nói một tiếng

-Quỳ xuống. -Jungkook mới bắt đầu phát huy tất cả trí tuệ, nhớ lại cách kính trà trong phim cổ trang. Cậu sợ muốn chết, chỉ mong việc này có thể trôi qua thật nhanh.

-Kookie, ba mẹ phải đi. -Bà nắm tay cậu, cũng không phải bi thương, ngược lại rất vui vẻ. Trong tình cảnh như vậy hai mẹ con mặt đầy nước mắt, lưu luyến không muốn chia lìa thì mới phải, nhưng vì sao mẹ cậu giống như rất vui vẻ.

-Ba mẹ, đừng đi ~~~!

-Con đúng là đứa ngốc, cũng đã là người có chồng rồi, đương nhiên phải ở cùng với chồng. Bình thường nhìn con hồ đồ, không ngờ con lại tìm được một con rể tốt như vậy cho chúng ta, yêu con quá tiểu Kookie.

- Mama, anh ta tốt lắm sao, nhà họ là xã hội đen. Mẹ có hồ đồ hay không, xã hội đen đó! Giống như trong phim cầm dao, cầm mã tấu, sau đó giết tới giết lui , còn có. . . . . . .

-Ai da, con có sợ cũng đừng nghĩ như vậy, con xem như cậu ta là máy in tiền thì được rồi.Ma-ma nhẹ nhàng nói, "Nhớ kỹ, con sau này phải ăn nhiều, mua nhiều, lấy nhiều, nhớ kỹ đó?"

-Mama!- Jungkook không còn tin vào mắt mình, mẹ có thật là người mẹ ruột của cậu không, hay là ngày hôm qua có người ngoài hành tinh bắt mẹ đi rồi, bây giờ tìm người giả mạo thành, sao mẹ lại là thương tổn nội tâm thiếu nữ nhỏ bé của cậu. Bà hiển nhiên không biết Jungkook nghĩ gì, bằng không bà nhất định sẽ nhảy dựng lên dùng đầu đập bể đầu cậu, đây chính là phương pháp quen thuộc mỗi khi bà muốn dạy dỗ.

-Con không cần lo, con làm con dâu không phiền phức như mẹ trước đây, chỉ cần giả ngu là được rồi. Mẹ đây không phải chưa từng xem qua các phim Hollywood, mẹ thấy lão đại đều có rất nhiều vợ bé, con chỉ cần làm bộ không biết gì là được rồi. Chính là cố gắng giả ngu hiểu không?

-Mẹ nó à, bà không cần lo cho tiểu Kookie đâu. Bà xem con mình vốn là không thông minh, đều không cần giả bộ, cũng rất giống rồi.

-Đúng vậy! ông nói thật sự đúng! - Trước sự tình này, Jungkook không biết ba mẹ có còn là ba mẹ của cậu không nữa, sao lại có thể để con mình ở lại nơi gần đất xa trời này.

-Kookie của mẹ cố lên! Mẹ hôm nay thật sự rất vui, mẹ đang lo lắng con không thể gả ra ngoài, bây giờ mẹ không cần lo rồi, nha ha ha ha ha a ~~~~. - Thực sự không thể tin được, cuối cùng bà ấy cũng đã nói ra như thể chưa bao giờ được nói, cộng thêm nụ cười đáng sợ, rộ lên giống con gấu trắng Reiko.

n6sP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro