Chap 26: Sinh nhật của tôi, thế giới của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  -Này, đồ ngốc! Buông! -Giọng Jimin bình tĩnh từ từ lọt vào lỗ tai cậu.

-A. Tôi. . . . . . .

-Bạn cậu đã nhìn hơn 5 phút rồi đó.


Jungkook quay đầu nhìn lại. Quả nhiên. . . . . . , Lisa, Hyun Ah. Hai người nhìn rất thân thân mật mật, thật tốt, được xem phim không tốn tiền, mặt Lisa hiện rõ kìa, vận khí coi như tốt, lúc gặp chuyện ở chỗ cao nhất, bây giờ họ vừa đúng lúc di chuyển xuống. Thật tốt, nhưng cái đu quay này rất biết chọn chỗ nha, đúng là thị giác của Lisa tốt nhất.


Về đến nhà, Jungkook đã mệt mỏi giống con cún vậy, cậu cũng không muốn bữa tối hay quà tặng gì nữa, cậu chỉ có cảm giác muốn đi ngủ thôi, lần sinh nhật này trôi qua với cái vòng xoay chết tiệt đó thì không còn gì để nói nữa, cậu đẩy cửa phòng ra, nhất thời quá nhiều cảm xúc, ông nội thật sự rất giữ lời hứa, ông giúp cậu sửa lại mọi thứ, tất cả vật dụng đều được trang trí màu hồng phấn, toàn bộ căn phòng như thế giới màu hồng vậy, cậu thích nhất màu hồng phấn, 


-Uh! Rốt cục, rốt cục. . . . . . .


-Đồ ngốc, cậu giải thích cho tôi chuyện này là sao! -Jungkook nhớ hôm nay cả hai đều còn sống sót qua khỏi bánh xe cao chọc trời đó, như thế nào lại có cảm giác giọng Jimin như vọng từ Địa Ngục lên.

-Hắc hắc. . . . . . , này là. . . . . . , hắc hắc. . . . . . ."

-Không cần dùng tiếng cười ngây ngô để đánh lạc hướng, sao lại thế này! ?


-Là ông nội, là ông nội tặng quà sinh nhật cho tôi.

-Là cậu yêu cầu ông nội hả?.

Jungkook còn muốn dùng ông nội làm bình phong, Jimin thoạt nhìn rất buồn bực, cũng đúng thôi, phòng con trai mà màu hồng thì đúng là rất . . . , 

-Không phải! Là ông nội chủ động. . . .


-Jungkook ~~, ông nội rất đau lòng a! -Cậu đột nhiên giật mình, không biết ông nội chui từ đâu ra.

-Không phải, cái kia, con nói. . . . , cái kia, dạ. . . .

-Cậu kêu tôi làm sao mà ở? Cậu chẳng lẽ muốn tôi cùng cậu ở cái . . . chỗ màu hồng này sao?

-Jungkook, chỗ này có gì không tốt đâu, rất đáng yêu nha, con có thể thay đổi hoàn cảnh một chút, con người luôn phải chấp nhận cái mới mà, kỳ thật nhìn lâu thì phòng này cũng ấm áp hơn nhiều, ha ha. -Ông nội bắt đầu nói giúp.

-Đúng vậy, lời ông nội nói rất triết lý a. -Jungkook cũng phụ họa theo.

-Hai người. . . . Đồ ngốc, quà sinh nhật của cậu bị hủy bỏ!


Đây không phải là kết quả cậu muốn, Park Jimin đúng thật nhỏ mọn. Cậu không để ý tới anh, quay ngoắt đi. Park Jimin  cũng không cần tức giận như vậy, chỉ là thay đổi cách trang trí của căn phòng thôi mà. Năm nay đang thịnh hành màu hồng, vậy cũng không chịu. Cậu rất thích phòng này, nhưng nam chủ nhân của nó lại không muốn nó rồi, rất đáng thương mà!


Mệt mỏi quá a, cơm nước xong, tiễn ba mẹ về thì bản thân liền lên giường, chỉ một lát sau, cơn buồn ngủ liền kéo đến. Như thế nào lại có cảm giác bị cái gì liếm hai má mình vậy! Jungkook bị ngứa liền tỉnh, cậu mở mắt ra, phát hiện một đám lông nhung nhung gì đó, cậu ngồi dậy, nhìn thấy trên giường có một con chó nhỏ, 


-Bé là ai vậy? -Jungkook ôm lấy chú cún, cậu trước giờ đều thích động vật nhỏ.


-Thích không? -Tiếp theo cậu nhìn thấy Jimin ngồi bên cạnh mình.

-Đây là. . . . . . .

-Quà sinh nhật.
-Cám ơn! -Jungkook thật không ngờ Jimin lại tặng cậu cái này, cậu thật sự rất thích, rất thích.

-Sinh nhật vui vẻ, Jungkook.

-Đây là chó gì vậy? -Bộ dáng có chút ngốc ngốc, lông không dài lắm, nhưng sờ lên rất thoải mái.

-Là St. Bernard.

-Thật là đáng yêu.- Hiện tại Jungkook hoàn toàn bị tiểu gia hỏa đáng yêu này mê hoặc rồi, không ngờ tới sau này nó lớn lên lại chiếm mất căn phòng của mình, bắt cậu ở trong ổ chó . . . . 

-Không ngờ tới anh cũng thích cún con, đúng rồi, Jimin trước kia anh có nuôi qua chó chưa?


-Trước kia nuôi qua một con chó Nhật. -Jimin giống như rất hoài niệm con cún trước đây, nhìn bộ dạng anh ấy nói chuyện cậu liền biết, 

-Nó đã 7 tuổi.


-Sau đó thì sao?

-Sau đó nó. . . , sau đó tôi. . . , sau đó nó đã chết. Tôi mang nó đi ra ngoài tản bộ, lúc qua đường, có chiếc xe xông tới, vốn nó có thể chạy, nhưng khi đó tôi không kìm lòng kêu tên nó, nó dừng lại quay đầu xem tôi, liền. . . .

-Thật tội nghiệp, chắc anh rất buồn. . . . . . .! -Jimin cho tới bây giờ cũng chưa từng giống như hôm nay kể chuyện cho cậu nghe, cậu mặc dù buồn thay cho con cún, 

-Bất quá, tôi rất vui khi chính miệng anh kể chuyện này cho tôi nghe. Đúng rồi, này tặng anh!


-Đừng nói chó nữa, bây giờ chúng ta làm sao đây?

-Chúng ta làm sao?

-Nhờ ý kiến hay ho của cậu, vốn trong phòng này có một ghế sô pha cho tôi qua đêm, hiện tại trừ bỏ cái giường này, không có vật khác để ngủ. -Trò ma quỷ này là do ông nội mà ra đây mà.

-Ê, đồ ngốc, giúp tôi trải nệm trên đất coi.

-Dù sao giường cũng rất lớn, thêm anh vô cũng không nhỏ đi, chúng ta ngủ chung đi!

- . . . . . .

-Tôi nhớ anh nói anh sẽ không chọn hàng cấp thấp mà. -Hai người cùng nằm chung một giường, nhưng cảm giác có chút khang khác, lại không biết là khác chỗ nào, cậu nghe được tiếng tim mình đập, Jimin cũng không bắt cậu phải đem mặt xoay qua chỗ khác. Jungkook cuối cùng vẫn không nhịn được xem thử coi Jimin ngủ chưa, thực khéo anh ấy cũng đang nhìn cậu, vì thế bốn mắt nhìn nhau. Cảm giác thật sự rất quái lạ, cậu từng đọc qua trong một cuốn sách, nếu một nam sinh cùng một nữ sinh thường xuyên nhìn nhau, là yêu đương! Yêu đương!


Không đúng, vừa rồi giống như Jimin gọi tên cậu, không phải kêu cậu là đồ ngốc, mà gọi là Jungkook, 


-Jimin, anh vừa rồi chúc tôi sinh nhật vui vẻ đó, hình như gọi tôi là Jungkook thì phải.


-. . . . . , nghe lầm.

-Không phải, tôi thật sự nghe được anh nói nha!

-Ngủ! Bằng không giết cả nhà cậu!


Mùa đông ở đây bất tri bất giác trở lại, nếu không phải dự báo thời tiết nói rằng tối thứ hai sẽ có tuyết rơi, Jungkook còn không biết thời gian trôi qua nhanh như vậy. Ngày chủ nhật, cậu cảm thấy chú cún Coco có chút cảm mạo nhẹ, vì thế cậu và Jimin quyết định mang chú cún đi bác sỹ thú y, nhưng Jimin lại đột nhiên nói có việc muốn ra ngoài, cho nên cậu phải ra ngoài với một vệ sĩ. Sau sự kiện mạo hiểm lần trước, khi cậu ra ngoài đều có vệ sĩ đi theo, cho dù có Jimin tới đón cậu tan học cũng như vậy, bất quá Jimin nói..., bọn họ sẽ không theo sát lắm, nhưng cảm giác có vệ sĩ thì rất phong cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro