Chap 39: Tôi muốn nói tôi thích anh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  -Cậu cũng không bị tổn thất gì, cớ sao không làm? -Hyun Ah nói lời này là có nguyên nhân, mọi người đều biết cô ấy bị Kim Yugyeom. . . .

-Jungkook! Cậu biết không? Kim Yugyeom và Park Jimin từng đính hôn! -Lisa đột nhiên thực thần bí nói với Jungkook.

-Tớ biết rồi.

-Park Jimin từng đính hôn với Kim Yugyeom! Cậu nghe rõ ràng không? -Lisa vẻ mặt hoài nghi, muốn xác nhận thêm lần nữa.

-Cậu nói gì ~? -Vốn là Jimin đang chơi bóng đột nhiên xuất hiện trước mặt Jungkook, 

-Đười ươi, cô vừa mới nói gì với vợ tôi hả? -Rồi hất mặt sang Lisa nói một câu.


-Đười, đười. . ., đười ươi! Tên nhóc chết tiệt này cư nhiên mắng tôi là đười, đười ươi! -Cả đời Lisa luôn đặt biệt danh cho người ta, rốt cục cũng có ngày tên La Lisa được thay bằng một biệt danh khác, nhất thời tức giận đến dậm chân.

-Cô ở trước mặt vợ tôi nói bậy bạ gì đó? -Vẻ mặt chán ghét này của Jimin giống như Lisa đang nói nhảm vậy.

-Vợ cậu sớm biết rồi, cậu ấy vừa xác định đó, cả địa cầu cũng biết Kim Yugyeom từng là . . . .

-Đó là do sự cố ! -Jungkook vội vàng ngăn lời Lisa, cái giọng vừa lớn vừa chói của cô ấy giống như là sợ không ai nghe thấy, tất cả mọi người đều hướng về chỗ họ, tiếp tục như vậy Jimin chắc chắn sẽ không biết làm thế nào, 

-Lisa, tớ biết nhiều hơn cậu, đừng nói nữa.


-Đười ươi cô nhớ kỹ cho tôi, sau này nếu cô còn dám nhắc tới chuyện này tôi nhất định giết cả nhà cô!

-Jimin, được rồi, mọi người chờ anh chơi bóng kìa, đi thôi! -Hai người kia đều thích đánh nhau, nói không chừng một lát lại đánh.


-Ê, đồ ngốc! Cái tên ẻo lả. . . . . . .


-Tôi biết hai người không có bất kỳ liên quan, được chưa? -Cuối cùng cũng mời được đại tiên đi, người ở lại mới khó thu phục, 


-Lisa, cậu cũng đừng nói nữa, tớ xin cậu đó!


-Chậc chậc, hoạn nạn mới thấy chân tình. -Lisa cuối cùng buông tha, 


-Đúng không, Hyun Ah?


-Đúng vậy, cậu coi đi, lúc Park Jimin thấy Jungkook biết chuyện kia rất khẩn trương nha, nhìn lại Jungkook của chúng ta coi, bảo vệ Park Jimin quá trời luôn, các cậu ở trước mặt tụi này thật là rất. . ., không biết nói sao nữa. Đúng rồi, trong lễ Giáng Sinh các cậu. . .! -Là họa thì tránh không khỏi, quả nhiên đến rồi. . .


-Cây đinh đó làm gì? -Lisa có chút khó tin, 


-Nhất định tên đó có âm mưu trước, nhất định vậy!


-Âm mưu gì? -Jungkook nói hết mọi chuyện trong đêm đó cho mấy người bạn này kể cả nụ hôn kia, 

-Lisa, trước kia cậu quen Jimin sao?


-Tớ cũng quên rồi, khi đó mới 7 tuổi, ngay cả chị mình tớ cũng quên gần hết, còn có thể nhớ rõ cậu ta sao. Bất quá xem ra cậu ấy rất thích cậu nha, Jungkook.

-Không nên nói bậy! -Jungkook cúi đầu, ngượng đỏ mặt, cũng không dám nhìn Jimin đang chơi bóng.


-Thừa nhận đi, cậu cũng rất thích cậu ta. -Hyun Ah nhìn Jimin, lại mỉm cười nhìn cậu, 


-Thật là làm cho người ta hâm mộ ~~!


-Đúng vậy, Park Jimin người này hình như chưa bao giờ dụng tâm qua với một đứa con trai nào ngoại trừ cậu. -Lisa cười nói, 


-Nhưng tớ nghĩ, cậu nhất định chưa từng nói với Jimin, cậu thích cậu ta phải không?


-Sao cậu biết ???

-Aiz ~~, không cần suy nghĩ cũng biết, tớ làm bạn với cậu suốt 3 năm rồi, cậu tính cả đời cũng không nói sao?


-Tớ. . . .! -Jungkook ngập ngừng, quả thật cậu chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ nói với anh ta.


-Cậu nhìn cậu ta làm nhiều việc cho cậu như vậy, cậu cũng phải có chút báo đáp nha, cũng không phải bắt cậu làm chuyện gì khó khắn. Chọn ngày không bằng trùng ngày, liền hôm nay đi, hôm nay nói.


-Hả??? Hôm nay?


-Bằng không cậu nghĩ sao, vào quan tài mới nói cho cậu ấy biết à? Cậu tự coi đi, tự hỏi bản thân thích Jimin như thế nào?


-Nhưng. . .! -Jungkook thích Jimin, nhưng cậu vẫn do dự vì cậu sợ,...cậu sợ Jimin sẽ từ chối

-Không cần nhưng nữa, tớ và Lisa sẽ giúp cậu, đến đây đi.



Kế hoạch thổ lộ của Jungkook: viết thư tình.


Lisa nói qua, kỳ thật thổ lộ không nhất định phải trực tiếp nói với người kia, có thể áp dụng một loại phương thức uyển chuyển hơn: dùng thư tình đến thể hiện tình cảm của mình, Jungkook không có tài văn chương gì nên Hyun Ah đề nghị trực tiếp đi thẳng vào đề tài. Tay cậu không ngừng run rẩy, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo không ra gì, Jungkook nhíu mày nhìn vào tờ giấy, nét mặt có vẻ quyết tâm, rồi lại tiếp tuc viết.



-Lisa, cậu lấy sao? -Jungkook hỏi.


-Tên này, trong bàn đều là thư tình, toàn bộ bị tớ ném, bây giờ chỉ còn của cậu, yên tâm đi.



Nghe Lisa nói xong..., cậu rất hồi hộp, lúc ngồi cạnh Jimin, cậu cũng không dám nhìn anh ấy chỉ dám dùng khóe mắt vụng trộm ngắm thôi, anh ấy chỉ cau mày nhìn vào lá thư mà cậu vừa đưa.


Lisa thấy vẻ mặt anh ta không bình thường, liền hỏi: 



-Sao vậy? Hồi hộp đến vậy à?


-Có người viết thư đe dọa. . . .! -Jimin đem thư ném lên bàn, trong khi đó cậu lại ngây ngốc nhìn...



Thư nặc danh được cắt từ những mảnh giấy báo, không lớn không nhỏ ghép thành một câu: 



-Tôi để ý anh rất lâu rồi. . . .


-Tên ngốc này! -Lisa và Hyun Ah kéo cậu ra ngoài, 


-Kêu cậu viết thư tình, không phải thư đe dọa, cậu cắt giấy báo làm gì?


-Nhưng nếu tớ viết......., Jimin sẽ phát hiện nha.

-Cậu không muốn cậu ấy biết vậy cậu nói cũng vô ích thôi! A a, mẹ ơi! -Lisa ngửa mặt lên trời thở dài.



Kế hoạch thổ lộ của Jungkook lần thứ hai: phi tiêu gửi gắm tình cảm.


Lisa nói, cổ đại dùng bồ câu đưa tin, dùng tên (cung tên) để gửi thư cho đối phương, kỳ thật đây có thể tham khảo. Hyun Ah tự tay viết một bức thư vừa đẹp vừa trữ tình, thời nay không có cung tên, hay dùng phi tiêu. Jungkook thấy Jimin đang đọc sách, cố định mục tiêu, cậu phóng thư vào cột, "Vù!" một tiếng bay qua, kỳ lạ trên tay cậu còn tờ giấy, nhìn rất quen mắt nha, giống như là thư tình. . .



-A! -Một tiếng thét chói tai, Jungkook nhìn đến chỗ Jimin liền thấy thầy chủ nhiệm không biết từ lúc nào đứng bên cạnh anh nữa! ! ! ! Lại không thấy tóc giả của thầy! ! ! Cái đầu bóng lượn lóe sáng giữa trời.  Trên tường lại có một vết màu đen . . . . . ., là tóc giả của thầy chủ nhiệm.



Vừa rồi cậu phóng bay tóc giả của thầy chủ nhiệm! Vẻ mặt Jimin xấu hổ ngồi đó, Jungkook quay đầu chạy nhanh tìm Hyun Ah và Lisa, 



-Cái kia, cái kia. . . . . . .


-Jeon Jungkook! Lại là em? Em muốn làm gì? -Thầy chủ nhiệm tức giận muốn ngất đi.

-Thầy, em vô ý mà! -Cậu xua tay, lắc đầu nguậy nguậy, bày ra vẻ mặt của một đứa vô tội. Vậy là kế hoạch hai đã thất bại.
Kế hoạch thổ lộ của Jungkook lần thứ ba: thích cứ nói thẳng.



Lisa nói bây giờ chỉ có một con đường thôi, chính là trực tiếp nói với anh ta, Hyun Ah chỉ Jungkook nói cậu thích anh là được rồi, vì thế cậu lấy dũng khí, nói với Jimin: 



-Tôi có lời muốn nói.


-Nói đi.

-Jimin, cái kia, cái kia, tôi. . ., tôi, một, . . một, một.

-Cái gì? -Jimin buông sách, nhìn chằm chằm Jungkook, làm cậu càng khẩn trương hơn.

-Một, Một. . . . - Cậu nói không ra rồi, 

-Có một trăm đồng không . . . .! -Thật sự vô dụng. . .

----------------------------------------------------


-Cậu ngốc àh! ! ! -Lisa nhìn tờ 100 của Jungkook, ủ rũ bước tới, 

-Tự nhiên kêu cậu tôi đưa tiền làm gì! Cậu ngốc àh! ! !


-Jungkook, xem ra cậu rất thích Park Jimin nha, bằng không cậu cũng không ấp a ấp úng như vậy. -Lời Hyun Ah nói thật sự không sai, cậu rất thích Jimin, đó chính là lí do làm cậu ngượng ngùng không dám nói. Bây giờ cậu cũng rất bối rối, không biết nên làm gì. Vừa rửa ly, vừa nghĩ mình hôm nay bỏ công vô ích rồi, thật là phiền muốn chết! Chợt cậu nghe thấy âm thanh kì lạ, trong nhà vệ sinh có mỗi mình cậu mà lại có tiếng khóc, không lẽ là ma...quỷ...



Xuất phát từ lòng hiếu kỳ Jungkook run rẩy liếc mắt nhìn chỗ phát ra âm thanh, có một bóng ẩn hiện đang khóc, cậu có cảm giác người không phải là quỷ.



-Nè, bạn. . . . . . .



Nghe thấy cậu hỏi,  cậu ta hết hồn giống như con thỏ con bị hù vậy, sợ hãi nhìn mà không đáp.



-Bạn không sao chứ, bạn sao vậy? -Thật đáng thương, một mình trốn ở đây khóc, có lẽ đã gặp phải chuyện gì đó không ổn, 

-Có thể nói cho mình biết xảy ra chuyện gì không? Có lẽ mình giúp được gì. -Jungkook một lần nữa đề nghị.


-Cậu rớt ở trong rồi à, rửa cái ly mà lâu như vậy. -Lisa đi vào nhà vệ sinh thúc giục, mà cậu đang nói chuyện với cô bé kia, 

-Sao vậy?


-Bạn ấy bị bạn học khi dễ, cho nên trốn ở đây. -Đây là Jungkook vừa mới hỏi được, cậu ta trốn trong này khóc mấy hôm trước vừa mới chuyển qua Bang Tan, không biết vì sao bị các học sinh xa lánh rồi khi dễ.


-Ồ. -Lisa luôn luôn rất chính nghĩa mà lần này lại không tỏ vẻ gì hết.


-Đúng rồi, mình là Jeon Jungkook, về sau lúc bị khi dễ bạn cứ nói là bạn của mình, bọn họ nhất định sẽ không đánh bạn nữa, biết không?


-Cám ơn. . . . . . .


-Cái kia, bạn tên là gì? -cậu ấy thật sự rất đáng thương .


-Mình là Taehyung. . . . . . .! -cậu ta nói với tông giọng trầm. Thì ra cậu ấy là người Nhật Bản, trách không được bạn học không thích.


-Hắc! Cậu là Taehyung? Vậy anh bạn có phải là Lee Minho không? -Lisa đột nhiên hỏi như vậy.


- . . . . . A, cái kia không phải, mình không có anh. -Taehyung nhìn bộ mặt hung dữ của Lisa có vẻ rất sợ.


-Tớ nghĩ cũng đúng, Lee Taehyung đáng yêu hơn cậu.


-Lisa! -Jungkook gắt, ý muốn Lisa thôi chuyện.


-Đồ ngốc! -Jimin cũng đi tới, 


-Vào lớp, đi thôi.


-Taehyung này, lần sau nói tiếp. -Vì thế, Lisa, cậu và Jimin cùng nhau rời đi, Taehyung gật đầu nhìn họ lập tức chạy ra.


-Lisa, cậu vừa rồi sao lại dữ như vậy? Câu không thấy bạn ấy rất đáng thương sao?


-Đáng thương? Tớ cảm thấy vẻ mặt cậu ta không chút tốt lành gì, tóm lại tớ cảm thấy rất ghét. -Thật sự không hiểu nổi cô ấy, có lẽ gần đây cô ấy có nhiều chuyện buồn phiền, cảm xúc không tốt lắm.


-Jungkook, tốn thời gian lo chuyện người khác không bằng nghĩ cho mình đi.



Ngẫm lại cũng đúng, chuyện cậu còn chưa lo xong, Chắc phải đến khi vào quan tài mới thổ lộ được.


Trên dường trở về, Jungkook nhìn Jimin chính là không dám nói, 


-Jimin....



-Rốt cuộc hôm nay cậu bị sao vậy, ấp a ấp úng cũng không nói gì.


-. . ., tôi. . . .! -Cậu chính là nói không nên lời, nói không nên lời. . .  Đúng rồi! Cậu vừa nghĩ ra một ý. Jungkook cố lấy dũng khí, kéo tay Jimin, run run vẽ hình trái tim vào lòng bàn tay anh ấy, cậu nắm chặt tay Jimin cúi đầu nhìn đường, dùng giọng run run hỏi: 

-Anh. . ., Jimin. . ., anh, anh hiểu ý.... ý tôi không ? Ý tôi đó?


Jimin không hề động, anh ấy nhìn cậu, buổi chiều ánh mắt anh ấy chăm chú nhìn cậu tựa hồ có một chút ánh sáng không tầm thường. Một lát sau, anh ấy rút tay về, từ trong cặp lấy ra một gói bánh Oreo cho cậu . . . Không phải chứ, hình khi nãy cậu vẽ giống bánh quy lắm sao? Nhưng cậu vẫn nhận lấy và bắt đầu cắn và chưa lúc nào cậu thấy ghét bánh quy như lúc này.


-Tôi cũng vậy. . . ." -Jungkook bất động, quay sang hỏi:


-Anh cái gì?


-Tôi nói tôi cũng vậy. -Jimin không nhìn cậu, mà nói, cuối cùng anh ấy kéo tay Jungkook, 


-Cái kia tôi biết không phải là bánh quy. . ., cho nên tôi nói, tôi cũng giống như vậy, rốt cuộc cậu hiểu không, đồ ngốc!"


-Tôi biết! ! ! -Jungkook rốt cuộc biết rồi, cậu lập tức trở nên thật vui vẻ, Jimin có chút thẹn thùng thật sự rất rất đáng yêu, 

-Nhưng sao anh lại đưa bánh quy cho tôi vậy?


-Bởi vì. . ., Đười ươi vừa nhìn lén. 

-Bây giờ cậu ấy đi chưa?. -Cậu liếc liếc xung quanh.



Jungkook nghĩ đó là một vĩnh hằng, nhưng lại ngắn ngủi như thế. Cậu nghĩ đó là kim cương, nhưng lại là thủy tinh dễ vỡ.


——— —————— —————— ———————


-Ba ba có biết anh chuyển trường không? -Jungkook hỏi Jimin, hỏi như vậy là có nguyên nhân bởi vì hôm này ba ba gọi tới kêu về sớm.


-Tôi ở học ở đâu thì ông ấy cũng không liên quan.

-Nhưng. . . .! -Jimin như thế nào là lạ, giống như có chút gì là lạ. 

-Ai gọi cho anh, ông nội?



Jimin đột nhiên lấy điện thoại ra, 


-Không phải, kỳ quái như thế nào không có người nghe?


-Ai vậy?

-Mấy huynh đệ của tôi.

-1. 88 a, sao lại gọi cho bọn họ?

-Đi! Đi mau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro