[Part 1] Những Bức Tường Bị Phá Vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì tôi cũng đã đặt chân tới đây, ngôi trường mà bao nhiêu người hằng mong ước được vào. Đây là một học viện tư thục khá nổi tiếng từ rất lâu trước đây cho tới nay. Lý do thứ nhất mà tôi quyết tâm phải thi đậu vào trường này là vì tương lai sau này của tôi. Appa tôi bảo Thủ Tướng của nước tôi đã học ở đây từ hồi mẫu giáo cho tới lúc tốt nghiệp cấp III. Và đương nhiên, ông ấy hết lòng ca ngợi trường học của mình. Lý do thứ hai là vì bề dày lịch sử của gia đình tôi. Từ thời ông cố tôi, mọi thành viên trong gia đình đều theo học trường này, và sau đó, họ đều sống rất tốt đẹp trong suốt quãng đời còn lại. Trừ appa và umma tôi, cứ cho là họ ngoại lệ. Không hiểu thế nào mà appa tôi chỉ là một quản lý nhỏ trong một công ty điện máy, còn umma tôi chỉ là chủ của một shop thời trang. Umma tôi rất thích ngành thiết kế. Tôi cũng yêu những thứ mà umma làm ra, chỉ có mọi người là không, cho nên cuộc sống của gia đình tôi cũng chỉ vừa đủ, ý tôi là cả hai người đó thu nhập không nhiều nhưng phải trả số tiền học phí cao ngất ngưỡng trên mây cho tôi vào đây.

Không nói tới chuyện kinh tế gia đình nữa, bây giờ tất cả những gì tôi cần phải làm là cố gắng hết sức lấy học bổng để tiết kiệm cho cả nhà. Học bổng...hai từ này mới nghe đã rất khó khăn, và vớ được nó thì còn khó hơn nhiều, nhiều lắm. Mặc dù khi tôi nói là tôi muốn thi đậu học bổng, mấy đứa anh em họ của tôi cười lăn lộn, nhưng có ai cấm được tôi mơ mộng đâu. Và tôi biết, nếu tôi cố gắng, một ngày nào đó, giấc mơ của tôi sẽ thành sự thật.

- Còn đứng đó làm gì nữa? Vào nhanh đi!

Tôi ngước lên, ông anh họ học lớp 11 đang đứng cạnh tôi. Tôi biết anh ấy không vui vì phải đi tới trường chung với tôi. Mấy người họ hàng của tôi, không một ai nghĩ tôi là đứa thông minh hết, cho nên họ cũng cho rằng tôi sẽ không bao giờ làm nên cái gì ra trò trong ngôi trường này hết.

- Tao đi trước! À, lúc về thì mày tự về đi!

Rồi oppa ấy quay mặt đi. Tôi biết, nếu không tại appa tôi nhờ vả dữ quá thì đời nào oppa ấy chịu xuống nước đi kế bên tôi. Nói sao thì tôi cũng là một con vịt xấu xí đeo hai cái đít chai, y như lời của Dani , cô em họ tôi nói. Tôi bước vào trường. Tất cả khung cảnh chung quanh làm mồm tôi ngoác rộng. Ngôi trường này lớn và đẹp hơn trí tưởng tượng của tôi nhiều. So với ngôi trường trước kia mà tôi từng học...tôi không muốn nghĩ tới. Tôi không muốn so sánh trường cũ của mình với trường mới. Tôi yêu trường cũ của tôi. Tôi yêu tất cả mọi người.

- Đề nghị học sinh cấp II tập trung theo lớp! Nếu các em chưa biết mình thuộc lớp nào, hãy đến xem bảng phân lớp ngay. Các em có 20 phút để tập họp.

Tiếng ai đó từ loa phóng thanh vang lên. Tôi nhìn quanh quất và cuối cùng cũng nhìn thấy một đám đông đang vây quanh một cái bảng to treo trên tường. Tôi đóan đó là bảng phân lớp. Tôi cố nhón chân lên để có thể nhìn qua mấy cái đầu trước mặt tìm kiếm tên mình. Nhưng với chiều cao 1m55 như tôi thì hơi quá khiêm tốn. Khiêm tốn dành cho một học sinh lớp 8.

- Bạn cần giúp đỡ không?

Tôi quay lại, một cô gái rất xinh đẹp mỉm cười với tôi. Tôi ngẩn ngơ. Chưa bao giờ trong đời tôi thấy ai đẹp như vậy.

- Bạn đang tìm lớp à? Tên bạn là gì?

- Ơ...tôi là Park Hyomin.

Cô gái lại cười :

- Cái tên nghe rất hay. 

Song, cô gái bước qua mặt tôi, cất giọng nói :

- Xin phiền các bạn một chút.

Không hiểu sao tất cả mọi người đều tránh ra một bên, nhường đường cho cô gái. Cô gái nhìn lên cao, dò tìm một hồi rồi quay sang tôi :

- Bạn sẽ học lớp 8A.

Lớp 8A...đây sẽ là một lớp như thế nào nhỉ?

- Tôi là Jiyeon.

Jiyeon chìa bàn tay ra, tôi rụt rè đặt tay mình vào. Tay bạn ấy thật mềm mại.

- Bạn biết lớp mình nằm đâu không?

Tôi nhìn quanh ngơ ngác, rồi lắc đầu. Jiyeon chỉ tay về phía bên kia :

- Là ờ đó. Bạn hãy mau quay về đó đi.

Tôi chạy vội về lớp. Tới chừng nhớ ra mình chưa nói lời cảm ơn, tôi đã không còn thấy Jiyeon nữa.

Thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi là một người còn khá trẻ. Tôi đoán thầy chừng 25 hay 26 gì thôi. Thầy lại còn rất bảnh trai, cho nên ngay từ ngày đầu tiên, tôi đã nghe các cô gái chung quanh mình bàn tán về thầy. 

- Chào mừng đến với học viện tư thục CCM.

Tiếng nói của cô hiệu trưởng đã lôi mọi người quay về với buổi lễ khai giảng.

- Như các em đã biết, đây là một ngôi trường có kỉ luật nghiêm ngặt nhằm huấn luyện chúng ta trở thành những người hữu ích trong tương lai. Học Viện CCM có 3 khu vực dành cho các cấp I, II và III được ngăn cách với nhau bởi những bức tường. Một phần trong những điều cấm kỵ từ xưa tới nay trong nội quy là các em không được phép leo qua các bức tường đó. Về phần còn lại, thầy cô chủ nhiệm sẽ sinh hoạt với các em ở lớp. Bây giờ xin mời đại diện của học sinh, em Park Jiyeon lên phát biểu cho ngày đầu năm.

Mọi người im lặng chờ đợi. Tôi cúi xuống buột lại dây giày.

- Chào mừng sự trở lại của các bạn học sinh cũ và hoan nghênh tất cả các học sinh mới tới CCM.

Tôi ngóc đầu dậy. Giọng nói đó rất quen thuộc.

- Vậy là kì nghỉ đã qua, chúng ta lại bắt đầu một năm học mới, một cuộc chiến mới. Hy vọng tất cả các bạn trong năm nay sẽ gặt hái được nhiều thành công, xứng đáng với sự nổ lực của bản thân. Đồng thời tôi xin gởi lời chúc đến các anh chị khối 9. Cầu mong các anh chị có thể thuận lợi vượt qua kì thi tốt nghiệp với số điểm cao nhất. Đại diện học sinh, tôi là Park Jiyeon lớp 8A.

Tôi lặng người. Cô gái đã giúp tôi tìm lớp đang đại diện phát biểu. Tiếng vỗ tay vang lên nồng nhiệt. Cô gái mỉm cười. Một bắt đầu bình thường và tốt đẹp, cho tới bây giờ.

Đối với tôi, ngôi trường này quá mới mẻ. Mặc dù tôi đã biết đến nó từ rất lâu, nhưng những gì tôi biết cũng chỉ là tên trường, địa điểm và thành tích. Những thứ còn lại, tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi tự hỏi phải mất bao lâu thì tôi mới rành hết mọi ngóc nghách trong trướng này. À không, không phải trong trường, mà chỉ nói riêng đến khu vực cấp II này thôi. Dù sao thì chúng tôi cũng không được phép vượt qua những bức tường kia.

Tôi khẽ buông một tiếng thở dài. Như vậy cũng tốt. Ít ra tôi cũng không phải nhìn thấy ông anh họ học lớp 11 bên khu cấp III và cô em họ học lớp 3 bên khu cấp I. Tôi không muốn nhìn thấy họ, vì thế nào tôi cũng sẽ bị chế nhạo. Mặc dù là họ hàng với nhau nhưng chúng tôi nhìn khác một trời một vực. Khác ở chỗ họ giàu có, và họ xinh đẹp nổi bật. Tôi cũng nổi bật, về một phương diện khác - phương diện xấu xí và vụng về, chuyên làm mất mặt họ.

- Vậy tại sao chúng ta lại không được phép đi qua những khu khác? 

Tôi nhìn về phía bên kia, một câu hỏi vừa được đặt ra mà chính tôi cũng đang thắc mắc. Có lẽ người hỏi là một học sinh mới thì phải.

- Thầy không có câu trả lời cho vấn đề này. Còn em nào muốn hỏi gì nữa không?

Không hiểu vì sao cả thầy giáo cũng từ chối một câu hỏi như thế nhỉ? Liệu ngôi trường này có một bí mật gì không?

- Em không muốn ngồi chỗ này!

Tôi lại nhìn sang bên cạnh mình, cô bạn ngồi chung nhăn mặt khó chịu không thích ngồi đây.

- Em cũng thế.

Lại nữa rồi. Tôi thấy mặt mình cũng đâu giống như ma, sao người ta lại ngại ngồi chung với tôi nhỉ? Một bàn có 3 chỗ ngồi, vậy là hai người đã dời đi.

Thầy gật gù :

- Được...vậy có em nào muốn đổi chỗ với hai bạn này không?

Tôi thấy Jiyeon đứng lên. Cô bạn bên cạnh bạn ấy cũng vậy.

- Vậy thì tụi em sẽ ngồi với bạn ấy.

Sự im lặng bao trùm cả lớp cho tới khi Jiyeon và cô bạn kia ngồi xuống. Jiyeon cười dịu dàng với tôi :

- Chúng ta lại gặp nhau rồi. Eunjung à, đây là Hyomin mà tôi đã kể với bạn.

Người có cái tên Eunjung nhìn tôi, không nói gì, nhưng cũng không tỏ vẻ khó chịu.

Từ đó trở đi, chúng tôi chơi thân với nhau. Tôi được dịp biết thêm về ngôi trường này qua Jiyeon và Eunjung. Hai bạn ấy học ở đây từ lớp 1 tới giờ. Cũng từ những người xung quanh, tôi biết mình đang có hai người bạn hết sức nổi tiếng. Nghe nói Jiyeon là học sinh xuất sắc nhất của cấp II trong mọi lĩnh vực, còn Eunjung là người vừa mang về cho trường giải nhất toàn quốc môn Judo. 

Hai bạn ấy là người tốt. Tôi lúc nào cũng nghĩ như vậy. Jiyeon luôn hiền lành dịu dàng, và Eunjung thì mạnh mẽ đầy cá tính. Tuy bạn ấy hơi lạnh lùng một chút, nhưng cũng nhờ sự giúp đỡ của bạn ấy mà tôi mới thoát khỏi mấy cái chuyện rắc rối ở lớp. Mọi người không thích tôi đi bên cạnh hai bạn ấy.

- Con nhỏ Chung Vô Diệm...

Đó là Nickname mới của tôi ở trường.

- Mày đi bên cạnh Jiyeon và Eunjung chỉ để làm nền thôi. Người ta nói phải có một cọng rơm xấu xí bên cạnh thì người ta mới biết bông hoa hồng kia xinh đẹp tới mức nào mà, đúng không?

Những lúc như vậy, tôi chỉ im lặng không nói gì. Không phải tôi đã chai lỳ trước những câu đó, mà tại vì tôi không muốn mọi người nhìn thấy tôi khóc. Tuy nhiên, tôi vẫn có điểm nổi bật của riêng tôi. Đã 3 tháng liên tiếp kể từ lúc nhập học, tôi luôn đứng thứ nhì trong lớp, chỉ sau Jiyeon. Có người bảo tôi copy bài của Jiyeon. Tôi không ngại. Vì Jiyeon đã có lần đứng lên, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người :

- Nếu như các bạn đã nói như thế, vậy các bạn có gì làm bằng chứng không? Nếu không thì xin đừng tùy tiện làm tổn thương người khác bằng những lời vô căn cứ. Chỉ những người không chịu thừa nhận tài năng của người khác mới đáng xấu hổ thôi. 

Và từ đó về sau, tôi không còn nghe bất cứ ai nói tới việc đó nữa. Jiyeon giống như một nữ hoàng. Bạn ấy có khả năng ra lệnh cho người khác. Nhưng Jiyeon chưa bao giờ ra lệnh với tôi. Đã nhiều lần tôi cám ơn Thượng Đế đã mang đến cho tôi hai người bạn như thế này. Tôi cảm thấy mình may mắn.

- Wow...cao lên được 1,65cm à? Hyomin tài ghê!

Đó là kết quả đo chiều cao giờ thể dục hôm nay. Tôi cũng không dám tin là mình cao nhanh như vậy. Nhưng...so với Jiyeon <1m68> và Eunjung <1m7> thì tôi chẳng là gì hết. Cũng nhờ Eunjung, tôi rất muốn nói như thế với bạn ấy. Trong giờ thể dục, lúc nào Eunjung cũng là người la hét bắt tôi phải chạy ngang hàng với bạn ấy <Còn Jiyeon thì sao? Bạn ấy ở sau đuôi tôi mà> nhờ vậy mà tôi mới cao lên được một chút.

- Để chúc mừng chuyện này, bạn có muốn tới dự một bữa tiệc ở nhà tôi không?

Tôi giật mình :

- Hả??? Cao 1m65 đâu cần phải đãi tiệc.

Eunjung gõ vào đầu tôi :

- Ngốc! Đương nhiên không phải tôn vinh cái chân ngắn ngủn của cô rồi. Tuần sau sẽ là sinh nhật của Jiyeon.

Tôi mở to cả mắt và mồm. Eunjung nheo mắt :

- Cô bạn à, ngạc nhiên cũng không nên làm bộ mặt khó coi như vậy chứ.

Tôi ngậm miệng lại liền. Jiyeon nói tiếp :

- Bạn sẽ đến chứ? Đừng lo, tôi cũng đã mời tất cả các bạn ở lớp rồi. Bạn không cần ngại đâu.

Tôi đỏ mặt. Jiyeon thật dễ thương. Bạn ấy rất biết cách quan tâm tới người khác.

- Uh!

- Hay quá! Vậy 6 giờ tối ngày thứ bảy tuần sau nha.

Tôi gật đầu. 

Gió mang theo cái lạnh của mùa Xuân cuối cùng cũng xuất hiện trong suốt những ngày còn lại. Không khí này thật dễ chịu. Tôi ngã người ra sau thư giãn một chút. Tôi thích trốn trong này những lúc rãnh rỗi.

- Thầy đang nói gì vậy? Em không hiểu.

Tôi nép người đằng sau cái bàn học trong phòng vật lý. Sao tình trạng bây giờ y như tôi đang là một tên trộm nghe lén chuyện của người khác vậy ta? Nhưng đó chẳng phải là Jiyeon và thầy giáo sao?

- Em còn định vờ ngây thơ tới chừng nào đây? 

Hai người này đang nói về cái gì thế nhỉ?

- Em chỉ làm những chuyện mà em muốn làm. Không phải oppa định xen vào chứ?

Cách xưng hô của Jiyeon với thầy giáo đã thay đổi. Quan hệ của hai người này...

- Đừng tiếp tục làm hại người khác nữa. Tha cho Hyomin đi.

Tôi giật mình. Chuyện này có liên quan tới tôi?

- Những chuyện em làm, không cần oppa quan tâm. Nếu như có giỏi...

Jiyeon tiến lại sát bên thầy. Bạn ấy vẫn cười như mọi khi, nhưng lần này, không còn là một Jiyeon dịu hiền mà tôi quen nữa :

- Thì hãy thử ngăn em đi.

Môi Jiyeon và thầy chạm vào nhau. Thầy giáo không có vẻ gì phản đối chuyện này. Họ đã hôn nhau say đắm. Thầy giáo vòng tay ôm lấy cô bạn thân của tôi. Tôi chết lặng sau cái bàn thí nghiệm. Chuyện này là sao? 

Từ sau phát hiện đáng ngờ đó, tôi hay để ý đến Jiyeon. Thỉnh thoảng, tôi lại quay sang nhìn bạn ấy để xem hôm nay bạn ấy có gì thay đổi so với mọi hôm hay không. Tôi cũng không biết mình đang mong đợi được nhìn thấy gì từ người con gái xinh đẹp này. Có lẽ là vẻ mặt hết sức bất bình thường như hôm rồi trong phòng vật lý.

- Bạn đang nghĩ gì vậy, Hyomin?

- Phòng vật lý.

- Gì cơ?

Tôi giật mình. Trong một lúc vô ý, tôi đã trả lời với Jiyeon như vậy. Tôi vội quay đi.

- À, ý tôi là...không biết khi nào mình mới được vào học ở phòng vật lý.

Jiyeon phì cười :

- Bạn không sao chứ? Lúc nãy cô có nói là ngày mai chúng ta sẽ xuống đó rồi mà. Còn nữa, bây giờ đang là giờ toán, không phải giờ lý.

Tôi quay lại nhìn thẳng vào mắt Jiyeon. Cảm giác có một chút khó chịu. Có phải vì tôi đã biết bạn ấy không phải lúc nào cũng như thế này, và đây không phải là con người thật của Jiyeon?

- Jiyeon!

- Gì?

- Ờ...không gì. Tôi nghĩ là tôi không thể đi dự sinh hhật của bạn được.

Jiyeon sững người, rồi tự nhiên những giọt nước mắt rơi xuống. Tôi trở nên lúng túng :

- Jiyeon...đừng khóc...

Thầy dạy toàn, oái oăm thay lại chính là thầy chủ nhiệm của chúng tôi, đã có mặt ngay lúc đó.

- Chuyện gì vậy?

Tôi băn khoăn không biết phải giải thích như thế nào thì Eunjung đã lên tiếng :

- Jiyeon bị đau mắt. Thầy cho phép tui em đưa bạn ấy xuống phòng y tế được không?

Sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt thầy, nó làm tôi nhớ đến cảnh hai người hôn nhau hôm đó. Tôi nhìn đi chỗ khác.

- Được...các em cứ đi.

Nhờ vậy mà tôi và Eunjung mới có cớ đi ra ngoài với Jiyeon. Vừa khuất sau dãy lớp học, Eunjung đã quay sang hỏi tôi :

- Chuyện gì vậy?

- Tôi... - Tôi nói không nên lời. Chẳng lẽ đây là lỗi của tôi sao?

Bất ngờ, Jiyeon ôm chầm lấy tôi :

- Mình xin lỗi...nếu như Jiyeon đã làm gì để bạn giận thì Jiyeon xin lỗi. Làm ơn...đừng ghét tôi.

Eunjung hình như đã hiểu ra vấn đề, cho nên để cho hai chúng tôi nói chuyện với nhau.

- Vậy hai người cứ ở đây đi. Tôi đi mua nước!

Eunjung đi rồi, tôi mới lấy hết can đảm để nói ra mọi chuyện :

- Jiyeon nè. 

- Gì?

Nhưng nếu tim tôi cứ tiếp tục nhảy rock trong lồng ngực như vầy thì tới chừng nào tôi mới nói xong đây.

- Bạn có thể buông mình ra được không?

Jiyeon năn nỉ :

- Không...trừ khi bạn chịu tới dự sinh nhật của tôi thì thôi.

Tôi ghét cảm giác này. Tôi ghét nhìn thấy một Jiyeon giả dối. Tôi đã từng rất tin tưởng bạn ấy, và xem bạn ấy như một người bạn tốt nhất trên đời.

- Bạn còn định vờ ngây thơ tới chừng nào đây?

Trong một chốc, tôi bất chợt nhận ra là mình đã hỏi y như thầy giáo hôm đó trong phòng lý. Và Jiyeon sẽ trả lời tôi như thế nào đây?

Jiyeon rời khỏi người tôi, những giọt nước mắt đã ngừng rơi. Tôi hỏi tiếp :

- Tôi là cái gì trong trò chơi này?

- Bạn đang nói gì vậy?

- Tôi đang nói chuyện với một Jiyeon khác. Tôi đang nói chuyện với con người thật của bạn. Xin lỗi, nhưng những gì xãy ra trong phòng vật lý giữa bạn và thầy giáo, tôi đã nhìn thấy hết.

Mặc kệ cho những rắc rối sẽ xãy ra với tôi. Tôi nói ra chỉ vì tôi đã từng tin bạn ấy. Và tôi xem bạn ấy như một người bạn thật sự.

- Bạn là bạn, không là trò chơi gì hết.

Đó có phải là một câu trả lời mà tôi kỳ vọng hay không?

- Ngoại trừ mối quan hệ giữa tôi và thầy giáo, còn lại những gì mà chúng ta đã có với nhau trong suốt khoảng thời gian qua là thật. 

Liệu tôi có nên tin bạn ấy hay không?

- Tôi muốn chúng ta mãi như thế này, ở cạnh bên nhau.

Lúc tôi định thần lại thì gương mặt Jiyeon đã ở sát bên tôi. Đôi mắt bạn ấy như có một sức hút rất mãnh liệt lôi tuột tôi vào đó.

- Đừng nhớ đến những gì xãy ra hôm đó nữa. Hãy xem đó như một giấc mơ và quên nó đi.

Chỉ như vậy thôi. Jiyeon chỉ nói như vậy thôi nhưng tôi đã cho qua tất cả những chuyện đó. Mãi tới sau này, khi ngãm nghĩ lại, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm như thế. Tôi cũng có một chút hối tiếc vì đã không làm gì đó để ngăn Jiyeon lại.

Và bây giờ thì tôi đang đứng trên một chiếc du thuyền. Có ai tin được là sinh nhật của một cô gái 14 tuổi lại được tổ chức trên du thuyền chứ? Nếu biết thế, ngay từ đầu tôi đã không đi dự sinh nhật bạn ấy. So với những người khác, tôi ăn mặc thật buồn cười. Ai đời lại mặc jeans tới đây chứ?

- Hyomin!

Tôi lần theo tiếng gọi để thấy Jiyeon và Eunjung. Hai người họ y như những người lớn. Eunjung lắc đầu :

- Sao lại mặc như thế này?

Trong khi Jiyeon mỉm cười :

- Dễ thương lắm. Bạn đi với tôi một chút được không?

Tôi đi với Jiyeon. Chúng tôi xuống khoang dưới. Bạn ấy đẩy tôi vào một căn phòng, khóa chặt cửa. Tôi cảm thấy sợ hãi. Có khi nào Jiyeon thay đổi ý định...nhớ hình như trong mấy bộ phim Tàu hay có cảnh này lắm. Cách duy nhất để giữ bí mật chính là người biết nên chết đi. Vậy thì...

- Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện với nhau.

Hôm bữa nói chuyện với Jiyeon, tôi đã hy vọng bạn ấy dùng giọng điệu này với tôi. Nhưng không phải hôm nay. Nhất là tôi không biết phải kêu cứu như thế nào. Jiyeon đặt tay lên mặt tôi.

- Bạn đã biết bí mật của tôi rồi.

Tôi rùng mình. Chết...phải làm sao đây?

- Vậy thì hôm nay bạn không thể thoát được.

Tôi nhắm chặt mắt lại. Tôi cảm thấy có thứ gì đó vừa được lấy ra từ trên mặt mình. Tôi mở mắt, Jiyeon đang cầm mắt kính của tôi :

- Tôi cũng đã tìm ra bí mật của bạn. Mắt Hyomin không bị gì hết.

Tôi dở khóc dở cười trước tình huống này, nhưng đồng thời cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Jiyeon đột ngột quay lại :

- Vậy Hyomin phải trở thành người nổi bật nhất đêm nay! Bù lại hôm đó dám rình lén người ta tâm sự.

Vừa dứt lời, tôi đã bị mấy cánh tay kéo ra sau. Lúc này, tôi mới biết trong phòng không chỉ có riêng hai chúng tôi, mà còn 3 cô gái khác nữa. Họ vây lấy tôi. Jiyeon vô tư quay đi :

- Nhiệm vụ của các unnie là biến cô ấy thành một công chúa trong đêm nay. 

Rồi mặc kệ tôi la hét phản đối, bạn ấy bỏ lại tôi sau lưng đi ra ngoài.

Gió đêm lùa vào mặt, rồi trườn qua cổ tôi mang lại cảm giác nhột nhạt làm vai tôi run lên một thoáng. Cũng có thể vì tôi cảm thấy hơi lạnh một chút. Hơi lạnh...nhưng tôi thà cảm thấy lạnh hơn hữa, chứ nếu mọi người cứ nhìn tôi như thế này thì càng làm tôi khó chịu hơn nữa.

Tôi biết tại sao mọi người nhìn mình. Hồi nãy soi mình trong gương, chính tôi cũng không nhận ra tôi nữa. Ba unnie kia đã làm tóc tôi gợn sóng như thế này, lại còn đánh phấn và bôi son nữa. Họ bảo màu son Cánh Sen rất hợp với tôi, phấn cũng không nên dùng nhiều, và còn nhiều thứ khác nữa họ cứ bàn tán với nhau từ đầu buổi đến cuối buổi trong khi giúp tôi trang điểm. Lúc nãy nhìn họ hăng hái như vậy, tôi đã có cảm giác bất ổn. Đúng như tôi dự đoán.

- Đi với tôi.

Eunjung xuất hiện từ phía sau cầm lấy tay tôi. Tôi chỉ đi theo sự chỉ dẫn của bạn ấy, tránh xa cái nhìn của mọi người. Chúng tôi đến chỗ của Jiyeon. Bạn ấy mỉm cười với tôi :

- Đẹp lắm! Tôi cũng có mắt chọn quần áo lắm, đúng không?

Tôi nhìn lại bộ váy mà mình đang mặc : màu hồng nhạt dài tới gót chân, phần cổ hở rộng để lộ đôi bờ vai mỏng manh. Nó quả thật là rất đẹp.

- Thôi...tôi đi thay đồ trước.

Jiyeon ngăn lại :

- Sao lại thay ra? Bạn không thích mặc như thế này à?

Tôi cúi mặt. Không phải là tôi không thích. Tôi thích lắm chứ. Từ đó tới giờ, tôi chưa từng được mặc như thế này lần nào. Cảm nhận của mũi chân khi chạm vào chất liệu vải mềm mại như thế này thật tuyệt. Nhưng nó không giống với tôi. Hoặc là tôi không xứng đáng mặc nó.

Trong khi tôi còn đang bận suy nghĩ thì một bàn tay đã xoa đầu tôi :

- Cứ như vậy đi! Trông rất dễ thương.

Tôi ngước lên, kịp nhìn thấy qua ánh đèn vàng mờ ảo là đôi má ửng đỏ của Eunjung. Tôi đột nhiên phì cười. Tôi chưa bao giờ nghe thấy bạn ấy khen ai dễ thương hết. Có lẽ tôi là người đầu tiên cũng không chừng. Nhưng lúc bạn ấy ngượng, trông đáng yêu lắm.

- Chúng ta khiêu vũ đi!

Jiyeon chìa tay ra. Tôi tròn mắt ngạc nhiên :

- Hai chúng ta à? Nhưng mà...

- Đi đi! - Eunjung lần nữa đẩy tôi ra - Ai nói là con gái thì không thể nhảy với nhau nào?

Vậy là tôi đi ra chính giữa với Jiyeon. Bạn ấy tỏ ra khá điệu nghệ trong những bước nhảy đầu tiên, và trở thành người hướng dẫn của tôi trong suốt khoảng thời gian còn lại. Có một lúc, Jiyeon đột nhiên kéo tôi sát vào người bạn ấy, vai chúng tôi chạm nhau, tôi nghe tiếng Jiyeon thì thầm sau vai mình :

- Đẹp lắm!

Rồi chúng tôi lại tách ra nhau. Jiyeon ngừng lại, với tay chạm vào tóc tôi :

- Hyomin giống như một nàng công chúa vậy.

Tôi im lặng. Tôi cũng không biết phải nói gì nữa. Tôi nghĩ, nếu như có là một công chúa, tôi chắc chắn phải là công chúa lọ lem trong câu chuyện cổ tích. Vậy thì Jiyeon chắc là bà tiên rồi. Vì phép màu này là do bạn ấy ban cho tôi.

- Công Chúa...

Trước khi tôi biết chuyện gì đang xãy ra thì thêm một lần nữa, tôi trở thành tiêu điểm của mọi cái nhìn. Jiyeon vừa cúi xuống hôn vào đuôi tóc tôi. Như vậy...là sao?

Và sau đó, Jiyeon đi với thầy giáo suốt. Tôi ngồi một mình trong góc bàn nhìn theo bạn ấy. Nhiều lúc tôi cũng không biết Jiyeon đang nghĩ gì nữa. Bạn ấy có nhiều hành động làm cho tôi bất ngờ lắm.

- Còn đang nghĩ tới hành động kì quái của Jiyeon lúc nãy à?

- Uh! Hả???

Tôi giật mình nhìn qua bên cạnh mình. Eunjung ngồi đó từ hồi nào nhỉ? Đã hai lần, tôi phát hiện mình hay trả lời một cách vô thức. Lần thứ nhất là "Phòng vật lý" với Jiyeon, còn lần thứ hai là...

- Tôi hiểu cảm nhận của Hyomin.

Tôi giật mình lần thứ hai. Eunjung nhíu mày :

- Gì vậy?

Tôi cười gượng :

- À không...chỉ tại Eunjung bất ngờ gọi tên tôi.

- Vậy ra từ trước tới giờ, tôi chưa từng gọi tên bạn à?

Tôi gật đầu. Eunjung quay mặt đi :

- Vậy thì bây giờ gọi.

Tôi phì cười. Hôm nay Eunjung quả thật rất lạ.

- Gì nữa? Có gì đáng cười sao?

Tôi mím môi, cố gắng ngưng cười :

- Vì Eunjung...hôm nay rất đáng yêu.

Cái gì cũng xãy ra lần thứ hai trong đêm nay, ý tôi là lần thứ hai, Eunjung đỏ mặt. Và tôi mỉm cười với bạn ấy. Tôi không hề biết là lúc đó, có một người đang nhìn hai chúng tôi.

Bữa tiệc đêm qua sẽ là điều đáng nhớ nhất trong suốt cuộc đời tôi. Vì đó là lần đầu tiên được hóa phép thành một công chúa xinh đẹp y như trong các câu chuyện cổ tích. Lần đầu tiên tôi được dự một buổi dạ vũ thật sự. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Eunjung đỏ mặt. 

Tuy nhiên, phép màu rồi cũng nên chấm dứt. Tôi không thể sống trong thế giới mộng tưởng như vậy mãi được.

- Chung Vô Diệm...ừ...tối qua...

Bây giờ là lúc quay lại với những ánh mắt dõi theo từng bước chân tôi đi qua. Jiyeon thiệt là kỳ. Tôi chỉ có mỗi cặp kính đó mà bạn ấy cũng lấy mất. Còn cái đầu tóc này nữa. Nó cứ quăn như vậy mãi sao? Phép màu hình như chưa tiêu tan hoàn toàn thì phải.

- Hyomin!

Jiyeon vẫy tay chào tôi. Đi bên cạnh bạn ấy vẫn là Eunjung như mọi khi. Jiyeon hân hoan :

- Hay quá...vậy là từ sau đêm qua tới giờ, bạn đã thay đổi hoàn toàn.

Tôi xụi lơ :

- Trả kính cho tôi đi...

- Không! Nhưng tại sao bạn lại phải mang kính? Mắt bạn có bị gì đâu.

Chẳng lẽ tôi với nói toạc ra là tôi muốn mình trông thông minh một chút à? Tôi đã từng nói, so với họ hàng của tôi thì tôi là đứa tệ nhất. Sở dĩ tôi thắt hai bím tóc và mang kính chính là vì tôi muốn mình trông đỡ ngốc một chút.

Jiyeon tháo luôn hai sợi dây buộc tóc của tôi ra. 

- Coi như đây là mệnh lệnh. Bạn không được hành tóc của mình nữa. Hãy để nó cho mọi người thấy nó đẹp tới mức nào.

Tóc chạm vào lưng tôi. Jiyeon cười dịu dàng :

- Bạn rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, sao lại tự che giấu điều đó chứ? 

Tôi nhìn xuống dưới chân mình. Jiyeon dùng một sợi ruy-băng màu hồng có dòng chữ "Princess" buộc đằng sau tóc tôi. Bạn ấy nói :

- Princess! Từ nay trở đi, bạn sẽ là công chúa.

Tôi đã từng nói, Jiyeon có khả năng ra lệnh cho người khác. Không biết bằng cách nào, nhưng bạn ấy có thể. Tuy nhiên, bạn ấy chưa bao giờ ra lệnh tôi làm cái gì hết. Ồ không, bạn ấy vừa mới đó thôi. Tôi không bao giờ thắt hai bím và đeo kính nữa. Kể cả nghĩ, tôi cũng không hề nghĩ tới việc sẽ quay về với con người trước kia của mình. Theo như những gì bạn ấy vừa nói trên kia, từ đó về sau, mọi người gọi tôi là Princess, không phải là Chung Vô Diệm nữa. Có ai thấy chuyện này lạ hay không?

Chúng tôi trở thành một nhóm nổi nhất cấp II. Tôi không còn cảm thấy tủi thân khi đi bên cạnh Eunjung và Jiyeon. Tôi bây giờ ngang hàng với họ, tôi nghĩ. Hàng ngày, ba chúng tôi luôn phải bỏ thời gian ra dọn dẹp hộc bàn. Chúng lúc nào cũng đầy những lá thư và quà tặng. Có lần tôi muốn mở thử một trong những là thư đó nhưng Eunjung đã ngăn lại. Bạn ấy nói trong đó viết toàn những thứ nhảm nhí. Jiyeon bảo tôi cứ xem, và chúng tức cười thật. Nhưng khi biết có nhiều người hâm mộ mình như vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy vui vui.

Tôi ước mọi chuyện cứ như thế này mãi mãi.

Tới một ngày nọ, khi học kì II vừa mới bắt đầu, sự trở về của một người đã phá vỡ giấc mơ ngọt ngào của tôi.

Sau kì nghỉ Tết, chúng tôi quay lại trường cho hoc kì II. Ngay ngày đầu năm, một cuộc sinh hoạt toàn cấp II đã diễn ra. Đứng trong hàng ngũ của lớp, tôi hỏi nhỏ Eunjung :

- Jiyeon không đi học thiệt hả?

Eunjung nhằn tôi :

- Bạn hỏi câu đó bao nhiêu lần rồi? Tôi đã nói là Jiyeon bị bệnh phải nằm nhà mà.

Tôi im lặng. Được một hồi, tôi lại lên tiếng trước :

- Ra về chúng ta tới nhà thăm bạn ấy được không?

Tôi tự cho đó là một đề nghị hay. Vì tôi chưa lần nào tới nhà Jiyeon và Eunjung hết. Tôi tò mò muốn biết nhà của các bạn ấy như thế nào. Đương nhiên là sau đó, tôi cũng sẽ đưa hai bạn ấy tới nhà mình.

- Không cần...

Tôi quay sang Eunjung :

- Sao vậy?

Eunjung vẫn lạnh lùng như mọi khi :

- Chỉ làm phiền bạn ấy nghỉ ngơi. Để mình tôi lo chuyện này được rồi.

Tôi lắc đầu ngoầy ngoậy. Eunjung lúc nào cũng thế hết.

- Chào mừng quay lại trường học.

Cô Hiệu Trưởng vừa lên tiếng. Chúng tôi im lặng lắng nghe.

- Chúc các em có một học kì mới nhiều thú vị. Tôi tuyên bố từ chức từ bây giờ vì Hiệu Trưởng chính thức đã quay về. Nếu các em là học sinh cũ thì đã biết chuyện tôi chỉ là Hiệu Trưởng tạm thời mà thôi. Bây giờ thầy hiệu Trưởng chính thức đã quay về, cho nên...

Một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàn bước ra nhe răng cười với chúng tôi. Bên dưới có tiếng xôn xao. Ông ta nói :

- Chào các em học sinh thân thương! Sau nhiều năm đi vòng quanh thế giới, thu nhập thêm kinh nghiệm để xây dựng học viện CCM thêm hoàn thiện và đỡ nhàm chán hơn. Hôm nay tôi đã trở lại.

Im lặng kéo dài. Thầy nói tiếp :

- Các em có muốn biết tôi đã làm gì trong suốt khoàng thời gian qua không? Thú vị lắm! Tôi sang Trung Quốc vật lộn với...Gấu Trúc, tới Amazon đánh nhau với Voi và Sư Tử, ghé Mexico chơi đấu bò và...

- Thầy hiệu trưởng... - Cô hiệu trưởng đã xen vào. 

Ông thầy gãi đầu :

- Oh, Sorry...tại tôi quá trớn quá. Thôi được! Tôi có một quyết định mới cho CCM và tất cả các em ở đây. Như các em đã biết. Từ rất nhiều năm qua, trường CCM được chia làm 3 phân khu, ngăn cách với nhau bởi những bức tường. Tôi cho rằng cái ý tưởng chết bằm kia quá ngu ngốc.

- Thưa thầy... - Cô lại gằn giọng. 

- I know...Sorry again. Ý tôi là, tôi quyết định phá vỡ sự ngăn cách của các cấp bằng cách phá vỡ những bức tường.

Tiếng xì xào nổ ra mãnh liệt hơn bao giờ hết. Tôi nhìn sang Eunjung :

- Vậy...vậy là sao?

Nhưng đáp lại tôi chỉ có sự im lặng.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi tuyên bố phá vỡ những bức tường của thầy hiệu trưởng được đưa ra. Tôi cũng đã nhức đầu mấy bữa nay khi nghĩ tới chuyện chạm mặt với ông anh họ cấp III và cô em họ cấp I. Rồi đây mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ? Tôi quả thật không hy vọng được gặp họ chút nào. Nhưng chuyện này cũng thật quái lạ. Hình như tôi chưa bao giờ hiểu hết về ngôi trường này. Ý tôi là tại sao lại có rất nhiều người phản đối chuyện sát nhập 3 cấp. Chuyện 3 cấp học chung với nhau không phải là mới mẻ với một số trường học hiện nay, vậy thì cứ xem như CCM là ngoại lệ. Theo như tôi được biết, nhờ vào cuộc bàn tán sôi nổi trong trường mấy ngày qua, tính hết toàn bộ số học sinh của 3 cấp thì có 80% không đồng ý chuyện này, 15% không có ý kiến và 5% đồng ý. Thế nhưng thầy hiệu trưởng không có vẻ gì cho thấy là đang suy nghĩ lại quyết định của mình cả.

Nhìn sang bên cạnh. Cái bàn này hôm nay sao rộng một cách lạ thường. À, Vì chỉ có mình tôi ngồi thôi. Không hiểu làm thế nào mà cả Eunjung cũng vắng bóng nốt từ sau cái lệnh kỳ quá của thầy hiệu trưởng. Ngay lúc mà tôi muốn nói chuyện với họ. Nhưng tệ nhất là tôi không biết liên lạc với cả hai người họ bằng cách nào. Nghĩ đến đó, tôi khẽ buông một tiếng thở dài.

- Princess!

Tôi nhìn lên. Một nhóm người chạy vào :

- Không ổn rồi. Bạn mau ra đây đi.

Tôi đứng dậy đi theo họ. Có mấy người đang làm việc với những bức tường. Một người trong nhóm tỏ ra lo lắng :

- Hình như họ định phá vỡ những bức tường thật đó. Vậy chúng ta phải làm sao đây?

Tôi cắn nhẹ môi mình.Tôi cũng đang rất bối rối, không kém gì họ.

- Nếu như đây đã là quyết định của thấy hiệu trưởng thì tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa. Hãy cứ để mọi chuyện đi theo hướng của nó.

Ngay khi tôi vừa dứt lời, bức tường ngã xuống. Ở bên kia cũng có rất đông người đang đứng y như chúng tôi. Cả hai bên nhìn nhau trong im lặng. Lần đầu tiên, chúng tôi chạm mặt với những người cao lớn mặc đồng phục màu vàng. Họ nhìn chúng tôi bằng một vẻ mặt hết sức kiêu kì. Cũng cùng thời điểm đó, một đám học sinh cấp 1 chạy quanh chúng tôi. Tôi nhìn ra sau, có vẻ như bức tường thứ hai cũng đã bị phá vỡ...

Cuối cùng thì chuyện này cũng đã xãy ra. Tôi nghĩ bản thân mình nên đương đầu với những rắc rối sau này hơn là cứ tiếp tục tìm cách trốn tránh nó.

Ngày đầu tiên sau khi những bức tường bị phá vỡ.

Tôi đi một mình trong công viên trường. Nơi này hình như thuộc địa phận cấp I thì phải. Mặc kệ nó nằm đâu. Điều quan trọng là nó yên tĩnh để cho tôi suy nghĩ.

Tôi ngồi xuống. Chỗ này thật yên lành. Khu công viên bên cấp II cũng rộng, nhưng chắc không đẹp như bên này. Tôi hít một hơi thật sâu. Lâu rồi tôi không ngồi như vậy một mình. Có lẽ tôi đã quen với việc có Jiyeon và Eunjung bên cạnh.

- Cảnh cáo mày! Không được tới đây nữa. Bây giờ nó thuộc về khu cấp III.

Tôi đứng dậy nhìn quanh, và thấy một học sinh cấp III đang nắm tóc một cô nhóc nhỏ xíu. Tôi đoán cô bé là học sinh lớp 1.

- Dừng lại! Oppa đang làm cái gì vậy?

Hắn dừng lại, chuyển cái nhìn sang tôi.

- Mày là học sinh cấp II à?

Sự khác biệt giữa các cấp chính là màu sắc và thiết kế của các bộ đồng phục. Đồng phục cấp I màu xanh biển, cấp II màu xanh lá cây và cấp III là màu vàng. Tôi nhíu mày :

- Học sinh cấp nào không quan trọng. Cái đáng để quan tâm chính là biểu hiện của oppa bây giờ. Oppa đang bắt nạt trẻ con à?

- Liên quan gì mày?

Tôi nắm tay cô bé kéo ra sau lưng mình.

- Vì tôi cảm thấy như vậy là không đúng.

- Mày...đồ nhiều chuyện.

Tôi nhìn thấy cánh tay đó giơ lên. Theo phản xạ, tôi nhắm nghiền mắt lại. Nhưng chờ một hồi vẫn không có chuyện gì xãy ra, tôi lại mở mắt ra. Gã con trai đó đang đứng yên tại chỗ. Hắn nhìn cái gì sau lưng tôi vậy?

- Ông anh đang định làm gì Princess của chúng tôi vậy?

Giọng nói đó làm tôi vui mừng. Tôi quay ra sau. Jiyeon và Eunjung cùng rất đông học sinh cấp II đã có mặt kịp thời.

- Tụi bây...cút về chỗ của tụi bây!

Jiyeon cười :

- Cái đó hình như không thuộc phạm vi quyết định của oppa. Phải hỏi em bé này đã.

Cô nhóc lớp 1 chỉ tay vào mặt hắn :

- Hãy ra khỏi khu vực cấp I.

Jiyeon cười tít mắt :

- Thấy chưa...bây giờ người phải đi hình như không phải chúng tôi.

Bất đắc dĩ, hắn quay mặt đi. Nhưng chừng vài bước, hắn đột ngột quay lại tấn công tôi :

- Con nhỏ láu cá!

Ngay khi đó thì Eunjung đã nhanh nhẹn tiến ra phía trước và vật anh ta xuống đất. Giờ tôi đã hiểu tại sao bạn ấy lại giành được giải nhất Judo toàn quốc rồi. Đúng là một đại cao thủ. Eunjung gằn giọng :

- Đã bảo là đừng có đụng vào công chúa của chúng tôi rồi mà. Ông anh đang cố ý gây chiến với cấp II phải không?

Jiyeon cúi xuống :

- Cấp III là như vậy à? Thú vị lắm...hãy gởi cái này cho người đứng đầu cấp III giúp tôi nhé.

Jiyeon dán vào trán anh ta một mảnh giấy màu xanh lá cây có dòng chữ "Queen". Tôi chưa từng thấy cái đó bao giờ.

Đợi mọi chuyện trở lại yên ổn bình thường. Tôi hớn hở :

- Cuối cùng hai người cũng chịu tới trường.

Jiyeon mỉm cười :

- Xin lỗi Hyomin, tụi này để bạn một mình. Nhưng hình như có rất nhiều chuyện xãy ra trong lúc tôi không có ở đây thì phải.

- Ờ...là vụ mấy bức tường...

Cô bé con kéo tay tôi :

- Princess...

Tôi nhìn xuống. Hôn nhẹ lên trán cô bé :

- Lần sau phải cẩn thận một chút đó, biết không?

- Dạ! Cám ơn chị, Princess.

Tôi vẫy tay theo bóng cô bé. Trẻ con thật dễ thương.

- Chúng ta quay về khu cấp II thôi. Sắp vào học rồi.

- Uh!

Ba chúng tôi lại đi bên nhau. Không hiểu sao lúc có Jiyeon và Eunjung bên cạnh, tôi lại cảm thấy yên tâm một cách lạ thường. Tôi có rất nhiều, rất nhiều chuyện để kể với hai bạn ấy, ít ra là trong lúc này. Cho nên tôi không có tâm trí nghĩ về những người họ hàng nữa.

Vẫn không biết rắc rối còn ở phía trước, lúc tôi biết được ý nghĩa của "Princess"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro