Chapter 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh...- Jimin cảm động, hai mắt rưng rưng nhìn hắn

- Jimin, anh yêu em - Kim TaeHyung chồm người qua ôm lấy nó, vùi mặt vào cổ nó - Anh không muốn nghe em nói chia tay nữa!

- Ừ - Jimin mềm lòng, đưa tay xoa xoa cái đầu xù của hắn...

...

Hôm nay, Jungkook cũng sắp mọc nấm đến nơi rồi, thế là cậu lên kết hoạch đợi mọi người về hết cậu sẽ lén chơi ipad. Jungkook ngốc vẫn chưa biết về "sự tồn tại" hằng đêm của Kim SeokJin, thế là, vào lúc nửa đêm đã xuất hiện tình huống quái dị như thế này đây...

Kim SeokJin lẻn vào phòng bệnh của Jungkook, thì lại bị Jungkook với ánh sáng của cái ipad từ dưới chiểu lên dọa...

- A! Jin hyung! - Jungkook thấy anh thì rất ngạc nhiên, vừa mừng vừa sợ kêu lên

- Suỵt! - Kim SeokJin đưa một ngón tay lên miệng, ý bảo cậu im lặng. Sau đó anh đứng lên đi về phía cậu

- Tại sao giờ này còn chưa chịu ngủ? - Jungkook rõ ràng cảm thấy anh đang nổi giận, thế là cậu chàng ủy khuất rụt đầu vào mền, trả lời...

- Em...em..tại em chán quá nên...

- Chán thì cũng phải đi ngủ! - Anh cốc nhẹ đầu cậu một cái, đến lúc này, Jungkook mới nhớ ra có cái gì đó sai sai...

- Jin hyung nha, sao hyung lại ở đây?

- Ờ....ừm...thì...anh tiện đường qua đây xem em thôi - Anh quay mặt qua hướng khác, tận lực làm biểu tình trên mặt mình tự nhiên hơn một tí

- Em còn tưởng anh cố ý qua xem em cơ! - Jungkook chu môi phồng má híp mắt ngồi trên giường ăn vạ lên án

- Em ngủ đi, anh đi về đây! - Anh cũng không muốn kéo dài tình huống xấu hổ này nữa, xoay người định đi ra ngoài...

- Jin hyung! - Jungkook ở trên giường chồm tới, lại dọa SeokJin một phen. Anh cuống quít đưa tay ra đỡ cậu. Chỉ thấy Jungkook ôm chặt anh, dụi mặt vào người anh, rồi sau đó anh có thể cảm nhận được áo của mình bị nước mắt của cậu thấm ướt...

- Hức...hức...đừng không để ý đến em mà...hức...hức..- Tiếng nức nở của cậu vang vọng lại trong căn phòng, khiến Kim SeokJin nghe mà đau lòng

- Không có, từ nay sẽ luôn để tâm đến em, nào...nín đi! - Anh xoa đầu cậu, dịu dàng nói

Một lát sau, Jungkook vừa nấc vừa kéo anh ngồi xuống giường, chui tọt vào lòng anh ngồi. Kim SeokJin cũng không đẩy cậu ra

- Jin hyung...để em như vầy một lúc thôi....- Jungkook dựa vào lồng ngực rắn chắc và ấm áp của anh, lưu luyến không muốn rời ra

Kim SeokJin không nói gì, ngắm cậu nằm trong lòng mình. Không biết vì sao, một ý nghĩ thoáng qua đầu anh...thật muốn ở cùng cậu đến khi cả hai đều già đi...

- Jin hyung...chị TaeYeon muốn theo đuổi chị hai rồi...em theo đuổi anh nhé? - Jungkook bỗng dưng hỏi một câu, làm cho Kim SeokJin hơi sửng sốt, rồi lại bật cười thành tiếng 

Anh nâng mặt cậu lên, bất thình lình hôn lên đôi môi mềm mềm của cậu. Jungkook mở to hai mắt, lúng túng không biết phải làm sao, cũng không dám thở mạnh. Kim SeokJin từ từ xâm chiếm khoang miệng cậu, vói lưỡi vào khuấy đảo. Xung quanh là mùi hương đặc trưng của anh, hơi thở nam tính mạnh mẽ khiến Jungkook cả người đều đỏ...

- A...ưm...

Đến khi Kim SeokJin buông Jungkook ra, cậu đã thiếu dưỡng khí mà thở hồng hộc. Anh nhìn cậu há miệng thở dốc, cái lưỡi hồng hồng hơi động, đôi môi bị anh làm cho bóng nước, tận lực kiềm chế ý nghĩ không đúng đắn của mình lại

Thấy anh nhìn mình chăm chú, ánh mắt lộ rõ dục vọng, Jungkook run nhè nhẹ lùi vào chăn. Ký ức lúc đó bị cưỡng hiếp đã sinh ra một bóng mà tâm lý quá lớn cho cậu, khiến cảm giác sợ hãi dần ập đến

Kim SeokJin đến lúc lấy lại ý thức thì thấy Jungkook dùng ánh mắt khẩn trương nhìn mình, lại nhớ đến cái gì, cả khuôn mặt cùng ánh mắt đều trở nên ôn nhu dịu dàng

- Anh sẽ không làm gì hết, lại đây! - Anh giang rộng hai tay, lẳng lặng nhìn cậu

Jungkook chần chừ, nhưng cuối cùng cũng lao vào vòng tay ấm áp của anh. Bởi vì hồi nãy cậu khóc quá nhiều, bây giờ cảm giác buồn ngủ lại ập tới, Jungkook trở mình nằm trong người anh mà ngủ ngon lành...

...

- TaeYeon! Không phải, cậu nghe mình giải thích! - JungHyo tăng tốc độ, chạy đến bên của Kim TaeYeon, hai tay nắm lấy áo của nàng, thở hồng hộc

(*Mình đổi một chút, từ nay mình sẽ gọi JungHyo là cô, TaeYeon là nàng cho dễ phân biệt nha)

- Đủ rồi! Cậu đùa giỡn mình vui lắm sao? Mình hết mực quan tâm cậu, thế mà cậu còn đi đến quán bar! Cậu cảm thấy mình rất buồn cười? - Kim TaeYeon tức giận gạt tay của cô ra, đi thẳng về nhà mình

- TaeYeon...

- Đừng đi theo tôi! 

Jeon JungHyo nhìn Kim TaeYeon đi ngày càng xa, cảm giác ủy khuất không biết từ đâu xông lên, nước mắt cũng chảy xuống

- Này, em sao lại khóc rồi? - Giọng nói không nặng không nhẹ từ phía sau vang lên, JungHyo quay đầu lại, nhanh chóng gạt nước mắt đi

- Hoseok! Anh sao mà lại xui xẻo đến vậy! Anh hại em rồi! Hức hức...- JungHyo thấy kẻ làm mình và TaeYeon giận nhau, ma xui quỷ khiến cô lại oà khóc ngon lành

- Này, đừng khóc! - Jung Hoseok lúng túng, đã bao giờ có con gái khóc trước mặt y đâu

- Đồ ngốc, mau dỗ em ấy! - Giọng nói mất kiên nhẫn của một người con trai khác từ phía sau vang lên, khiến Jung Hoseok còn quẫn bách hơn nữa

- Tôi làm sao biết! Min Yoongi, cậu dỗ đi! - Y quay lại, đẩy người con trai đằng sau lên

- Này!!! - Giọng nói oán hận của người con trai tên là Min Yoongi kia vang vọng cả một con hẻm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro