chap 2-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bang chủ, em đoán chắc hẳn là park jiyeon.” Vẻ mặt park hyomin tự tại nói ra suy đoán của cô.

Ánh mắt Ham eunjung nghiêm khắc khiến park soyeon lo lắng không thôi, cô không sợ trời không sợ đất chỉ sợ bang chủ.

“Bang chủ, Hyomin đoán là park jiyeon, nhưng unnie cảm thấy không phải. Nếu bang chủ muốn cô ấy, sao lại chờ mười năm lâu như vậy? Huống hồ mười năm này bang chủ lại chẳng nhắc đến cô bé, cho nên unnie đã gỡ lệnh bảo vệ cô ấy từ bảy năm trước rồi, đỡ phải lãng phí sức người. unnie đã sớm nói với Hyomin tuyệt đối không phải cô ấy, nhưng bọn họ không nghe, mới có thể đưa sai người. Bang chủ, xin em nói thẳng thiên kim em muốn là của nhà nào, hay là minh tinh điện ảnh nào, unnie lập tức đưa đến.” cô cho rằng bang chủ tức giận là đưa sai người, vội vàng nói ra tất cả, khẩn cầu bang chủ có thể bớt giận.

Park hyomin nghe vậy, không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cô. Đúng là đồ ngu! Chẳng lẽ cô không nhận ra người đưa đến không nhầm, sai ở chỗ là hôn mê bất tỉnh. Nếu đưa sai người, từ lúc vào phòng bang chủ đã tức giận, không chờ thêm lâu như vậy mới giận dữ, thật ngốc!

Park soyeon tự cho là thông minh nói ra tất cả chuyện đáng trách của mình, giờ không thể cứu cô nữa rồi

“Bảy năm trước đã gỡ lệnh bảo vệ? !” Ham eunjung nghe vậy sắc mặt đại biến, mười năm cô có thể đặt toàn bộ tâm tư lên sự nghiệp, chỉ vì nghĩ là cô gái được bảo vệ an toàn dưới thuộc hạ của cô, không ngờ có người dám bỏ qua cô gái, vậy anh trai cô gặp tai họa cũng dính lên người cô.

Không ngờ park soyeon đáng chết lại gỡ lệnh bảo vệ từ bảy năm trước, lửa giận lấp đầy lòng dạ cô, quả đấm như sắt đánh đến khuôn mặt park soyeon, nhất thời thấy sao bay bay.

“Bang… Bang chủ?” Trúng một quyền này, park soyeon lúc này mới bừng tỉnh, cô không tìm sai người, nếu người không sai, vì sao bang chủ còn muốn đánh cô?

“unnie dám bỏ qua mệnh lệnh của tôi!” Trên mặt Ham eunjung hiện lên thần sắc khát máu.

“unnie… Bang chủ…” park soyeon cầu cứu nhìn về phía Hyomin, người phía sau lặng lẽ ra dấu bốn sáu, ám chỉ vừa rồi khi ở ngoài cửa chờ lệnh của bang chủ, hai người đang thảo luận vấn đề hợp tác, lợi ích 5.5, hiện thời cô thừa cơ uy hiếp nâng cao lợi ích.

“Bảy năm qua cô ấy có xảy ra chuyện gì không?” Ham eunjung nắm chặt hai đấm, nếu nghe thấy đáp án thừa nhận, cô nhất định sẽ dạy dỗ park soyeon một chút.

Park soyeon nghe vậy, cả người lạnh run. Lớn lên từ bé với bang chủ, biết rõ tuyệt đối không đánh lại bang chủ, hiện thời cũng chỉ có nhịn đau gật đầu để park hyomin bắt chẹt.

Park hyomin lập tức bẩm báo qua chuyện của park jiyeon, cũng nhấn mạnh park soyeon lãnh đạo, thủ hạ cứu kịp thời, ai cũng sai cũng có công, ưu khuyết điểm đều có.

“Hủy sòng bạc kia!” Ham eunjung lạnh lùng phun ra những lời này.

Park soyeon vội vàng gật đầu, không dám nói thêm gì.

“Ai hạ lệnh làm cô ấy hôn mê?” Ánh mắt Ham eunjung nhìn về phía jiyeon vẫn ngủ say trên giường, giận không thể rống hỏi.

Park soyeon vội vàng trả lời: “Là Hyomin!” Hừ! Buộc cô chia lợi ích, như vậy cô sẽ làm park hyomin ăn cũng vất vả. Hyomin tý nữa thì ra tay đánh soyeon, thật muốn xóa sạch vẻ mặt đắc ý của soyeon, nhưng cô không dám lỗ mãng trước mặt bang chủ, chỉ có thể thầm hận trong lòng, thản nhiên nói: “em không muốn kinh động quá nhiều người, không thể không hạ lệnh hôn mê cô ấy, mới có thể thuận lợi đưa cô ấy về.”

“Tôi không cần người phụ nữ của tôi như một khúc gỗ trên giường, làm cho cô ấy tỉnh lại, hai giờ sau tôi sẽ đến.” Nói xong, Ham eunjung xoay người bỏ đi, ném lại vấn đề để bọn họ xử lý.

Park hyomin thấy bang chủ ra khỏi phòng, chợt đánh park soyeon một đấm, park soyeon không phòng bị nhận trọn một đấm, nổi giận gầm lên một tiếng rồi lập tức lao vào, không đến 20 phút, trên người hai người đều đầy vết thương.

“Hai vị phó bang chủ, bớt bực đi thôi! Mệnh lệnh của bang chủ nên xử lý như thế nào ạ?” Vệ sĩ rảnh rỗi mở miệng xin chỉ thị, cũng không muốn bọn họ còn chưa làm gì đã đánh chết đối phương, đến lúc đó người rắc rối sẽ là anh.

Park hyomin tao nhã phủi âu phục, không thú vị nói: “Loại vấn đề này nên xin chỉ thị của So phó bang chủ, dù sao loại chuyện mờ ám này unnie ấy giỏi nhất.”

“em nói cái quái gì thế, bại hoại như em thì nhã nhặn lắm đấy, còn dám nói tôi.” Park soyeon cười nhạt với lời của Min.

“Ít nhất còn hơn unnie nhiều.”

“Mẹ kiếp, còn muốn so nữa à?” park soyeon nắm tay lại, chuẩn bị ký park hyomin một cái.

“Hai vị phó bang chủ, mệnh lệnh của bang chủ chỉ còn lại nửa tiếng ạ.” Vệ sĩ sốt ruột kêu lên.

Park hyomin nhìn vào gương trang điểm, cầm giấy lau vết máu cẩn thận, “Bang chủ có nói chuyện này tôi phụ trách à?”

“Không.” Anh không thể không thừa nhận bang chủ cũng không nói chuyện này do ai phụ trách.

“Vậy liên quan gì đến tôi? Tôi còn phải đến Nhật chủ trì hội nghị, không tiếp!” park hyomin định bỏ đi, lại bị anh giữ chặt lại.

“Vậy chuyện này do ai phụ trách?” Loại chuyện này anh cũng không muốn phụ trách nhé! Anh chỉ là cận vệ, không xử lý loại chuyện này. ánh mắt chuyển đến park soyeon.

“Nhìn tôi làm gì? Không nghe thấy bang chủ nói tôi đi phá sòng bài à, bà đây không rảnh nói chuyện tào lao với cậu!” park soyeon nói xong liền đi ra ngoài cửa, rồi cũng bị giữ chặt lại.

Mỗi tay cận vệ kéo một phó bang chủ, cầu xin nói: “Vậy rốt cuộc phải làm sao bây giờ?”

“Tôi đoán, park jiyeon chắc không đến một giờ sẽ tỉnh lại.” Nói xong,park hyomin kéo tay anh ra nhanh rời đi.

“Thằng nhóc, bằng cậu cũng muốn ngăn tôi à?” park soyeon tôn trọng bạo lực hai ba quyền liền đánh anh ngã xuống đất, dùng hết cả những xui xẻo ban nãy của cô đánh lên người anh ta.

Anh không quan tâm đến đau đớn, nhanh chóng chạy vội tới cửa lớn ngăn hai người lên xe, “Tôi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?”

Park hyomin cười nhẹ, “Nhóc, chuyện của phụ nữ từ trước đến nay do ai phụ trách thu xếp?”

Anh kêu lên:”areum!” 

ngủ ngon mọi người--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jijung