chap 5-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu giờ mười lăm, đã đến giờ rồi.

Park jiyeon để sách vào túi, cười nhẹ với các cô kia tỏ lòng biết ơn, rồi đứng dậy đi ra cửa lớn.

“Rầm” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, park soyeon liếc mắt nhìn thấy bóng dáng đang đi ra cửa, vội vàng ngăn cản quát: “Cô đứng lại đó cho tôi!”

Park jiyeon nghe tiếng, dừng bước chân quay người lại, thấy cô ta vội vàng chạy tới, trào phúng nói: “Không thể ngờ muốn gặp các cô, còn phải chờ hai giờ, đúng là quá phô trương!”

“Mẹ kiếp, chúng tôi căn bản không biết cô ở đây! Đáng chết, vì sao cô không gọi điện thoại đến? Cô có biết chúng tôi chờ cô không, mọi người chờ đến phát điên rồi.”

Cửa thang máy lại mở ra lần nửa, park hyomin bước ra khỏi cửa thang máy, vội đến chỗ họ.

Park jiyeon cười lạnh lùng, “Muốn đi, lại đến tận hai người, tôi thật đúng là vinh hạnh.”

“Mẹ kiếp! Sao em biết cô ta ở đây?” park soyeon không vui hỏi.

Park hyomin chỉ vào hai người khác ngoài cửa thang máy, là jangwoo và quản lí bị đánh.

Vừa rồi park hyomin vừa đi ngang qua thang máy, nghe thấy bọn họ đang đoán vì sao park soyeon lại chạy như lửa đốt ở mông, cô mới biết được park jiyeon đang chờ bên dưới, cô lập tức báo cho Hameunjung chuyện này cũng thuận tiện dạy dỗ Lee jangwoo.

“Tôi muốn gặp anh trai tôi.” Park jiyeon gọn gàng dứt khoát nói.

“Việc này cô phải nói với bang chủ.”  Park hyomin nghĩ cách đưa cô ta lên lầu đi gặp Ham eunjung.

Cửa thang máy lại mở ra, Lee jangwoo không kịp phản ứng đã bị cận vệ của Ham eunjung đá mạnh sang một bên.

“Lại đây!” Tiếng trầm thấp như sấm xoay quanh đại sảnh yên tĩnh.

Ham eunjung đợi ba ngày, đây là cực hạn của cô! Nếu sau mười hai giờ tối hôm nay jiyeon vẫn không đến, cô gặp mặt ép jiyeon về.

Park jiyeon tâm không cam tình không nguyện đi qua, vệ sĩ rời khỏi thang máy, khi cửa thang máy đóng lại, mọi người đều thấy rõ ràng, Ham eunjung không hề có hứng thú với phụ nữ, lại dùng một tay kéo cô gái kia vào trong ngực mà hôn.

******

Ham eunjung kéo tay park jiyeon đi vào văn phòng, lập tức đuổi toàn bộ nhân viên vốn bị cô bắt ở lại làm việc đi ra ngoài. (để cho Ham cáo mần ăn chứ gì)

Mọi người đều bất ngờ nhìn cô lại nắm tay một cô gái, khiến cho mọi người đều tò mò vội vàng đi tìm hai vị phó tổng giám đốc, để biết tin tức mới nhất.

Park jiyeon bình tĩnh nhìn eunjung, không muốn thừa nhận vừa rồi nụ hôn nồng cháy kia làm cô có điểm tâm hoảng ý loạn.

Ham eunjung buông tay jiyeon ra, ngồi xuống ghế da, thanh thản nói: “Tôi đã sớm nói em sẽ tình nguyện đến, nhìn xem, chỉ cần là Tôi muốn, tuyệt đối phải nhận được.”

Jiyeon cười trào phúng, “Nếu không phải Cô lợi dụng anh trai uy hiếp tôi, thì dù cho có chết, tôi cũng sẽ không bước vào nơi này nửa bước.”

“Chỉ cần có thể có được em, dù hại bất kỳ ai đối với tôi cũng chẳng khác gì.” Lời vô tình của eunjung như dao đâm về phía jiyeon..

“Bao gồm ba mẹ và anh trai tôi sao?” Cô tức giận nhìn eunjung.

“Đúng vậy, Tôi nói rồi, tôi sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để có em.”

“Đểu cáng!” jiyeon nghiến răng quát.

“Lại đây, giờ là em xin tôi, không phải sao? Cười tươi một cái rồi đến chỗ tôi nào”

“Nằm mơ đi!”

“Đừng quên, mạng anh trai yêu quý còn ở trên tay tôi.” eunjung nắm chắc thắng lợi cười nói.

Park jiyeon nghi ngờ nhìn eunjung, “Cô chắc chắn sẽ bỏ qua cho anh trai tôi?”

“Vậy phải xem em thế nào.”

“Cô muốn tôi làm như thế nào?”

Khóe miệng Ham eunjung nhếch lên nụ cười ma dị, “Chắc em biết tôi muốn gì chứ, sau một đêm vui vẻ kia, em nên biết tôi muốn em biết bao nhiêu.”

“Nếu là vì tính cách, Cô có thể đi tìm người phụ nữ khác, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người phụ nữ tình nguyện ở cùng Cô, vì sao phải phí nhiều công ép tôi đến như thế?”

“Tôi rất vui, đừng quên, hiện tại là em xin tôi.”

“Bao lâu? Muốn bao lâu cô mới bằng lòng để tôi đi?”

“Em nói đi?” eunjung nhướng mày, trước là cô đuổi phụ nữ, lúc này đây tự nhiên đổi thành cô bị đuổi, jiyeon ghét cô đến thế ư?

Jiyeon thở sâu, không đếm xỉa nói: “Thời gian một tháng, vậy là đủ để Cô chán ghét rồi.”

“Tùy em.” eunjung muốn cô tuyệt đối không chỉ một tháng, nhưng eunjung sẽ từ từ làm cô thay đổi tâm ý.

“Được, quyết định như thế, một tháng sau Cô sẽ cho tôi tự do!” park jiyeon nhìn thẳng vào mắt eunjung, muốn nhìn ra thành ý trong mắt eunjung.

Ham eunjung gật gật đầu, “Có thể, giờ em nên tỏ thành ý của em, chủ động quyến rũ tôi.”

“Quyến rũ Cô?” jiyeon khó hiểu thấp giọng hỏi, ánh mắt nghi hoặc nhìn eunjung.

“Em có chuyện xin tôi không phải sao? Em phải để tôi biết giá trị của em có đáng không.” eunjung giống như thợ săn chờ đợi con mồi vào lưới, hai mắt nồng cháy nhìn chằm chằm jiyeon.

Thấy cô luống cuống nắm chặt hai tay, hai chân không nhúc nhích như mọc rễ, Ham eunjung nhếch môi cười nói: “Dũng khí kia trốn đâu hết rồi?”

“Tôi… Tôi…”

“Nhớ đến mạng của anh trai em xem nào.” eunjung thờ ơ nói một câu.

“Cô không phải quân tử!” Đối mặt với sự uy hiếp của eunjung, park jiyeon tức giận lên án.

Hai mắt lóe ánh sáng hứng thú, eunjung cuồng ngạo nói: “Từ trước đến nay tôi cũng chẳng phải là quân tử.”

“Chẳng lẽ cô không thể buông tha cho tôi ư?” Bịức hiếp là cô, cô cũng không dám so đo, vì sao eunjung còn muốn ép cô?

“Tôi không trói em, em có thể đi.”

“Cô đồng ý buông tha cho tôi? !” Cô kinh ngạc nhìn eunjung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jijung