chap 100: tôi yêu bạn...yêu rất nhiều!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và Hee giật mình ngã chúi người vào L.joe khi nhìn thấy bác LanLy – mẹ của L.joe đang đứng nhìn với đôi mắt hết sức ngỡ ngàng ( có người mẹ nào mà không ngỡ ngàng trước việc con trai mình đang bị người ta đánh đập đâu chứ ????)

.

Sau vài giây lấy lại tinh thần, Hee mới dám mở cửa xe bước ra, mặt cúi gầm xuống...

.

L.joe nhìn sang, tủm tỉm cười rồi nhìn về phía mẹ mình :

.

– Mom ! Con gởi HeeHee ở lại đây một thời gian được không ạ ?

.

( Tất nhiên ! Nhưng con làm gì thằng bé mà nó giận dữ đến mức đó vậy ! Thường ngày thấy nó hiền lắm mà ???) – Bà Ly gật đầu nhưng mặt đầy vẻ thắc mắc !

.

– Con không làm gì cả ! Chỉ là HeeHee nổi hứng muốn đánh con thế thôi ! – L.joe ra vẻ tội nghiệp.

.

Đến nước này thì Hee phải khâm phục tài lừa đảo của anh bạn trai kì cục này...cậu đành thở dài im lặng, dù gì thì bản thân cũng đã đánh con người ta "lên bờ xuống ruộng" như thế, có muốn thanh minh cũng không được...

.

– Thôi ! Con phải về ! Ông già gọi rồi ! Mom chăm sóc HeeHee dùm con ! .

.

Đang lúc Hee định ngẩng lên chào anh thì L.joe đã nhanh chóng kiss một phát vào môi cậu, thầm thì một câu rồi mở cửa xe bước lên. Chiếc ô tô lao nhanh về phía con đường lớn rồi mất hút trong phút chốc. Để lại Hee thẫn thờ đứng ngây ra...

.

( Con thông cảm ! Con trai ta nó không bao giờ rụt rè trong tình cảm, nó thích ai thì nó sẽ thể hiện ra, con không giận nó chứ ?) – mẹ L.joe nhìn Hee ái ngại.

.

– Ờ không ạ ! Cháu cũng quen rồi ! – Hee quay sang nhìn bác Ly mỉm cười, L.joe là người khó đoán hành tung, việc bị anh hôn bất thình lình trong mọi trường hợp đối với Hee đã quen rồi, nhưng cậu vẫn thấy hơi xấu hổ khi bị L.joe hôn trước mặt người khác...

.

( Hee !!! Con nói được rồi sao ???? ) – Bác Ly tròn mắt kinh ngạc.

.

– Ờ vâng ạ ! – Hee cười tươi sung sướng.

.

( Làm sao con nói được vậy ???)

.

– Dạ...chuyện dài lắm ạ ! Nhưng tất cả đều nhờ L.joe ! – Hee bẽn lẽn cúi gầm mặt xuống.

.

( Tốt quá !!!!!!!! Ta cũng đã từng ước ao mình có thể nói lại được...nhưng giờ thì ta thích thế này hơn !) – mẹ L.joe cười hiền hậu rồi cầm tay Hee dẫn vào trong.

.

Đôi khi có những mối duyên mang trong bản chất là sự oan nghiệt...

.

.................................................

.

Tại nhà L.joe.

.

– Thằng trời đánh kia, mày vào mà không chào cha mày hả ?

.

– Có cần thiết phải thế không khi ông cũng đâu có cần lời chào đó !

.

– Tao không đôi co với mày nữa ! Hôm nay tao gọi mày về là muốn mày làm một chuyện!

.

– Đâu cần phải lịch sự như thế thưa người cha đáng kính, chẳng bao giờ ông thèm nhìn mặt tôi nếu như không muốn lợi dụng tôi vào một vụ việc nào đó có lợi cho ông. Muốn gì thì nói nhanh đi!

.

– Đồ *******! Mày tưởng tao thèm một thằng con hư đốn như mày hả? Tao gọi mày về là muốn mày lấy vợ!

.

– Cái gì???? Vợ???? Ai????

.

– Con gái giám đốc tập đoàn FJK. Nó mới về nước hôm qua!

.

– Thế này nhé! Tôi không muốn nhiều lời với ông! Nếu ông muốn tôi lấy cô ta thì đồng nghĩa với việc ngay ngày tân hôn ông sẽ nhận được xác của đứa con dâu quý hóa mà ông chọn. Thế nào? Đồng ý không?

.

– Mày...mày....Mày muốn chết hả thằng ******* kia???? Mày dám dọa cha mày ư???

.

– Ông bình tĩnh đi! Nếu như là lúc nhỏ, tôi chắc đã vô cùng sợ hãi trước lời nói vừa rồi của ông, vì thực chất ngay khi tôi còn trong bụng mẹ thì ông đã muốn giết tôi rồi, nhưng bây giờ thì điều đó đối với tôi không thành vấn đề nữa, nên nhớ, tập đoàn BC 51% cổ phần là của tôi, bảo trợ cho tôi còn là cả dòng họ này, nếu ông đụng đến một sợi tóc của tôi thì cái giá ông phải trả sẽ là hai bàn tay trắng và một cuộc đời thảm bại. Bỏ cái cách dọa nạt vô hiệu ấy đi! Tôi mệt rồi! Lên phòng nghỉ đây!

.

L.joe nói đều đều rồi bỏ hai tay vào bọc quần thủng thỉnh bước lên cầu thang. ByungHan – ba của L.joe đồng thời là tổng giám đốc BC ngồi trên ghế sô fa, mặt mày đỏ hơn gấc chín, hai tay bấu chặt xuống thành ghế nhìn theo đứa con trai của mình.

.

– Mày...mày....

.

– Ông! Đừng nóng mà! Cậu ấy mới từ bệnh viện về nên tâm trạng không được khỏe, ông thông cảm đi mà! – Yoona ngồi bên cố gắng xoa dịu cơn giận dữ đang bốc hỏa trong người chồng mình. Thực tâm cô nàng cũng không muốn L.joe kết hôn bây giờ chút nào....

.

– Em im đi! Đừng có bênh vực nó! Cái thằng bất trị! – Ông ta gào to lên rồi đứng dậy bỏ đi.

.

Yoona nhìn theo, thởi dài thườn thượt rồi cũng đi lên lầu...

.

– ByungHun! – cô dì ghẻ gõ cửa phòng anh.

.

– Có chuyện gì? – L.joe mở hé cửa, đưa đôi mắt vô hồn nhìn cô ta.

.

– Cậu đã ổn chứ? Còn đau không? – Yoona tha thiết.

.

– Cô không phải bận tâm! Đi lo cho nhóc Banh đi! Tôi muốn một mình! Tối nay tôi không ăn cơm! Đừng làm phiền tôi! – L.joe nói một mạch rồi đóng cửa lại, để mặc Yoona ngơ ngác. Cô dì ghẻ thoáng chốc thấy cái gì đó rung rung không tâm trí, bây giờ đối với L.joe, cô đã trở về với con số 0 tròn trĩnh mất rồi...

.

Còn lại một mình trong căn phòng rộng thênh, L.joe bước từng bước mệt mỏi lại gần phía giường ngủ rồi ngã nhoài lên đó. Đôi mắt anh nhìn lên trần nhà, một không gian tối và bí ẩn. Lúc nào cũng vậy, mỗi khi đối diện với người cha máu lạnh của mình, L.joe luôn phải mặc vào một bộ cánh lạnh lùng nhất, bất trị nhất có thể. Vì chỉ có như thế thì anh mới sống sót được khỏi sự tàn ác của ông ta. Nhiều lúc ngồi một mình trong bóng tối, giữa căn nhà rông thênh thang mà lòng L.joe trĩu nặng, anh cũng như bao đứa trẻ khác, khao khát một tình thương của cha, của mẹ, nhưng cuộc đời cho anh cái gì nào? Một người cha độc ác, bất nhân, không từ thủ đoạn để làm giàu cho bản thân, một người mẹ với những ham muốn danh tiếng đã cam tâm đưa đứa con mình rứt ruột đẻ ra cho kẻ đã muốn giết nó nuôi nấng. L.joe luôn nhủ thầm là không được trách mẹ mình, vì bà ấy cũng có nỗi khổ riêng, nhưng làm sao không trách được khi 18 năm sống trên cõi đời, chưa một ngày nào anh được hưởng trọn vẹn cái gọi là tình thân, tình ruột thịt, bao quanh anh luôn là âm mưu, thủ đoạn, máu và nước mắt. Có lẽ anh đã hoàn toàn biến thành một con quỷ dữ thật sự nếu không kịp thời gặp HeeHee. Có Hee rồi, cái ham muốn được có một gia đình lại rạo rực trong lòng anh...Ở HeeHee có cái gì đó khiến anh không thể ác được nữa, mà bản thân anh có muốn ác đâu, tất cả đều do cái cuộc đời k.h.ố.n n.ạ.n này biến anh thành ra như thế.

.

L.joe lại ngước nhìn bức tranh được giấu sau chiếc rèm cửa, anh nhấn nút, rèm cửa được kéo sang hai bên, hình ảnh HeeHee đang hiện diện trước mặt anh, trong sáng, ngây thơ và đẹp đến mê hồn. Có lẽ mọi người sẽ thắc mắc vì sao anh phải che bức tranh lại sau tấm rèm đó, nhưng sự thật thì anh không muốn HeeHee hay linh hồn cậu phải chứng kiến cái môi trường sống khắc nghiệt, tàn độc và nhơ bẩn mà anh đang phải gồng lưng tồn tại trong đó, căn nhà này từ lâu đối với L.joe đã là một hang động của quỷ, lạnh lẽo và đầy mùi tanh của những xấu xa thủ đoạn ở đời.....

.

"Tôi đã từng nguyền rủa cái cuộc đời này...nhưng đến bây giờ thì tôi phải cảm ơn nó...vì một điều duy nhất...cuộc đời đã đem bạn đến với tôi...Bạn biết không? Tôi yêu bạn...yêu rất nhiều..."

.

.....................................................

.

Vậy là đã hơn hai tuần Hee sống với mẹ L.joe. Thật ra mà nói thì bác LanLy không được chu đáo và nhiệt tình bằng bác Soli, nhưng bác ấy có cách thể hiện tình cảm rất lạ, giống hệt L.joe. Dù không bao giờ nói ra nhưng Hee cảm nhận được bác ấy rất quý mến mình, và cậu cũng thế. Thời gian này cả Hee, L.joe và Changjo vùi đầu vào học hành để chuẩn bị cho kì thi Đại học sắp đến gần. Nhưng đây không phải kì thi Đại học mang tính quốc gia mà chỉ là kì thi Đại Học của riêng trường  – ngôi trường mà cả ba đang theo học- là một hệ thống giáo dục tư bao gồm cả 3 bậc học: tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, sau khi học sinh của trường vượt qua kì thi Đại học do trường tổ chức thì sẽ được vào học tiếp Trường Đại học  – trung tâm đào tạo hàng đầu của tỉnh. Đề thi Đại học của trường so với đề thi chung quả là khó hơn rất nhiều. Vì thế Hee ra sức cày bừa để kiếm được một chân trong đó.

.

Bây giờ là 11h đêm...

.

Sau khi thanh toán đống đề thi thử của môn Toán, Hee ra phía vườn sau ngồi thư giãn. Trời hôm nay không có sao, nhưng rất quang, Hee phóng đôi mắt nhỏ bé của mình nhìn lên cao. Mấy tháng trời nay đêm nào Hee cũng ngồi một mình giữa trời khuya để cầu nguyện cho anh trai thân yêu sẽ luôn bình an vô sự, ngày nào cậu cũng hỏi thăm tin tức anh trai nhưng câu trả lời đều là không biết. Anh ấy không có nhiều bạn ở đây, công ty mà lúc trước anh CAP làm việc giờ cũng đã phá sản và chuyển nhượng cho một tập đoàn khác nên Hee chẳng thu thập được tung tích gì nhiều. Chỉ biết là anh đang ở một nơi rất xa rất xa mà dù có nhìn cao cách nào đi chăng nữa thì cậu vấn không thể thấy, nhưng chẳng bao giờ Hee thể hiện nỗi nhớ trước mặt người khác, cậu muốn sống thật mạnh mẽ vì anh trai luôn dặn cậu như thế, anh CAP không muốn Hee yếu đuối và dễ gục ngã, lúc còn sống với anh trai, ngày nào anh cũng căn dặn Hee những gì cần thiết phải làm khi sống một mình. Bây giờ ngẫm lại, Hee thấy anh thật đúng, và dường như CAP cũng đã linh cảm sẽ có lúc anh phải biến mất .....

.

Hee nhìn thật lâu lên bầu trời đen kịt, nước mắt chực trào ra...nỗi nhớ anh trai ngày đêm dằn vặt khiến cậu như nghẹt thở, cũng may giờ Hee đã có L.joe, có một người con trai yêu thương mình, che chở cho mình, dám làm tất cả vì mình... Âu cũng là một niềm an ủi lớn vỗ về trái tim nhỏ bé của Hee...Đôi khi Hee tự hỏi, nếu L.joe hay anh trai biến mất thật sự thì cậu sẽ như thế nào nhỉ ??? Chắc sẽ chết....Hee nghĩ vậy....nước mắt lại lăn dài.....

.

Bỗng Hee thấy người ấm lạ thường, nhìn lại thì L.joe đã đứng đằng sau và quàng tay ôm chặt mình từ lúc nào.......

.

– Bạn dám khóc khi không có tôi hả ? – mặt L.joe áp sát mặt cậu nói nhỏ.

.

Hee chẳng nói gì, chỉ đưa tay lên và nắm chặt lấy cánh tay anh, nước mắt rơi từng giọt dài thấm trên tay L.joe...Ác quỷ lạnh lùng là thế, vô tâm là thế nhưng lúc nào cũng có mặt bên cạnh Hee khi cậu cần nhất... Có lẽ vì thế mà họ mới sinh ra để thuộc về nhau....

.

– Bạn không được thả tay tôi ra đâu đó ! Nếu một ngày nào đó bạn dám buông tay tôi ra thì bạn sẽ mất tôi mãi mãi...- Hee nói nhẹ rồi nghiêng đầu trên tay L.joe.

.

– Bạn nghĩ tôi thiếu can đảm đến mức không thể giữ mãi bạn bên mình được sao ? Đúng là nhỏ khờ ! – L.joe càm ràm rồi xoa nhẹ đầu Hee mỉm cười.

.

– Này ! Không ai được xoa đầu tôi kiểu đó đâu ! Chỉ có anh trai mới có quyền làm thế với tôi thôi ! – Hee nhăn mặt quay đầu lại nhìn anh.

.

– Anh trai bạn là anh trai bạn, tôi là tôi, bạn là của tôi, tôi thích làm gì là tôi làm ! – L.joe cũng tự tin phản bác lại.

.

– Này này ! Một vừa hai phải thôi nhé ! Tôi có phải là đồ chơi đâu mà bạn muốn làm gì thì làm hả ? – Hee bắt đầu bức xúc trước sự "lộng quyền" của anh.

.

– Không phải là đồ chơi, nhưng là người yêu của tôi, là vợ tương lai của tôi, ngoài tôi ra, không thằng nào có thể đụng vào bạn, nếu không tôi giết hết ! – L.joe lên giọng khẳng định "chủ quyền".

.

– Bạn đúng là ích kỷ quá đáng ! – Hee lầm bầm rồi quay mặt đi chỗ khác.

.

Thế đấy ! Hai người này chẳng bao giờ yên ổn được lâu, tình cảm một lúc rồi lại đâm sang gây gổ, xích mích, giận dỗi. Cái quy luật muôn thưở của tình yêu là vậy...

.

Trời khuya yên tĩnh lạ, khu vườn lớn với ngập tràn hương hoa và tiếng râm ran của mấy chú dế núp trong bụi rậm đánh động vào không trung những nỗi thứ âm thanh của sự tĩnh lặng...

.

Tiếng bước chân người cất lên làm Hee và L.joe quay mặt lại, là mẹ anh :

.

( Khuya lắm rồi, vào ngủ đi mấy đứa !)

.

Hee gật gật đầu rồi mệt mỏi đứng dậy khỏi ghế, đang định bước vào trong mặc xác cho anh đứng một mình thì bỗng Hee thấy mình bị mất thăng bằng...

.

– L.joe ! Bạn tính làm gì thế hả ???? Buông ra mau !

.

– Tôi đã nói rồi, tôi thích gì là tôi làm, bạn không có quyền cấm đoán !

.

Bác Ly chỉ còn biết đứng nhìn và cười, hơn ai hết bác hiểu rất rõ tính tình của con trai mình, cách thể hiện tình cảm của nó đôi khi luôn khiến người ta phải sợ...

.

Trong hoàn cảnh này, người đang vô cùng hoảng hốt và tức giận là HeeHee !

.

Cũng phải thôi, chả ai có thể bình tĩnh được trong tình huống này, khi mà anh bế thốc Hee lên rồi đưa vào...phòng ngủ của cậu !

.

– Tôi cảnh cáo bạn lần cuối nhé ! Đừng có mà lộng hành như vậy, tôi bức xúc là tôi vùng lên đấy ! – Hee bực bội làm ràm.

.

– Im lặng đi ! Đó là lý do mà tại sao tôi không thích bạn nói lại được đó ! Một ngày không biết bạn tốn bao nhiêu năng lượng cho cái miệng của mình nữa ! – L.joe vẫn lạnh tanh đưa Hee vào phòng, vừa đi vừa giáo huấn.

.

Vào đến tận trong giường ngủ của cậu, anh thả nhẹ Hee xuống khiến cậu nằm chỏng chơ trên giường, chưa hết, L.joe còn chống hai tay lên nệm, cúi người sát xuống nhìn Hee....thái độ anh lúc bấy giờ chỉ có thể miêu tả bằng một từ : Đểu !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro