chap 120: sự biến mất kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hee run rẩy làm rơi luôn di động xuống đất . Nhưng lúc này không phải là thời điểm để hoảng sợ. Điều cần thiết nhất bây giờ là phải kiếm đường chạy trốn. Cậu xốc nhóc Banh lên bế thẳng ra lối cửa sau nhà hàng....

.

Nhưng ngay lúc Hee mở cửa sau, hàng loạt chiếc ô tô lạ mặt đi ra từ bóng tối mịt mù trước mặt chạy đồng loạt về phía cậu đang đứng. Hee điếng hồn chôn chân tại chỗ, mồ hôi ướt đẫm áo, nhóc Banh có lẽ vì quá sợ hãi nên khóc um lên, điều này càng gây sự chú ý cho lũ người của ByungHan....

.

Trong đầu Hee đinh ninh rằng thế là đã hết. Không còn đường nào để lui được nữa. Cậu nhìn xuống gương mặt nhóc Banh, cu cậu vẫn khóc nức nở, hai má đỏ ửng, nước mắt nước mũi giàn giụa. Một nỗi hoảng sợ dâng lên, Hee không lo lắng cho bản thân mà lo cho thằng nhỏ, nó còn quá bé....

.

Từ trong mấy chiếc ô tô con, hàng chục kẻ lạ mặt mở cửa bước ra. Không cần đoán cũng biết chúng đang tiến về phía Hee và nhóc Banh. Cậu lùi từng bước một, mắt nhìn liên tục hai bên. L.joe đã chậm chân hơn lũ người này, Hee giật mình mím môi ôm chặt thằng nhỏ trong tay, cương quyết không để nhóc Banh rơi vào tay của chúng....

.

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, đột ngột một thứ ánh sáng lóe mạnh hắt ngang tầm mắt làm tất cả choáng ngợp. Có nằm mơ Hee cũng không nghĩ được tới điều này. Đó là không biết từ đâu có thêm mấy chiếc xe mô tô phân khối lớn rú ga xông thẳng vào lũ người lạ mặt khiến bọn này bấn loạn chạy nháo nhào như ong vở tổ. Chưa kịp định hình mọi chuyện thì một bàn tay nào đó lôi mạnh Hee đi, đến lúc ngồi hẳn vào trong một chiếc xe ô tô lạ hoắc, Hee hoảng sợ ngẩng mặt lên nhìn.....

.

– Số em còn đỏ lắm đấy! – Niel vừa cười vừa nhăn nhó nhìn Hee, trong khi cậu đưa đôi mắt to đến mức tối đa nhìn anh ta.

.

– Anh...Anh....

.

– Khoan nói gì cả! Ngồi yên đi!

.

Vừa dứt lời, Niel đạp mạnh chân ga đưa chiếc xe ô tô phóng vụt đi với tốc độ cực kì khủng khiếp...

.

Vậy là đã thoát!

.

....................................................

.

– Sao anh biết em đang ở đây mà tới cứu thế???? – sau một hồi lấy lại bình tĩnh, Hee mới nhớ ra điêu thắc mắc của mình.

.

– Thì tôi đã nói với em là tôi luôn ở bên em đó sao! 24/24! – Niel vừa lái xe vừa quay sang, kết thúc câu nói với một cái nháy mắt tinh nghịch.

.

– Là sao cơ???? – Hee nhíu mày.

.

– Em sắp biết được mọi chuyện rồi ! Nhưng không phải là bây giờ ! – Niel nhún vai rồi nhìn thẳng về phía trước.

.

Hee biết ý nên cũng thôi không hỏi nữa, cậu nhìn xuống tay mình, nhóc Banh đã ngủ từ lâu. Nhìn gương mặt bầu bĩnh đáng yêu như thiên thần của nó, lòng Hee cứ thắt lại. Thằng nhỏ không đáng để phải hứng chịu tất cả những nỗi bất hạnh này....

.

Đột ngột nhớ ra điều gì, Hee lấy tay thọc vào túi áo khoát, chiếc điện thoại đã không còn ở đó. Hee thần người ra....

.

– Anh ơi ! Cho em mượn di động một chút ! – Hee nói với vẻ hối hả.

.

Niel hơi ngạc nhiên nhìn sang nhưng ngay sau đó cũng lấy từ túi áo chiếc Iphone đưa cho Hee.

.

Cậu vội vã cầm lấy và bấm số L.joe......

.

Nhưng tín hiệu đáp lại chỉ là những chiếc tút tút thông báo sự mất kết nối. Hee tắt máy, ngồi nghĩ ngợi. Sao lại không liên lạc được ????? Cậu vội lắc đầu để xua đi cái ý nghĩ đáng sợ trong đầu...

.

– Đừng lo ! Thằng nhóc đó không bao giờ để ai bắt nạt mình đâu ! – Niel vừa lái xe vừa nói, Hee nhìn sang, trong lòng cậu cũng mong là như vậy........

.

............................................

.

Hôm nay đã là ngày thứ hai kể từ cái đêm kinh khủng ở quán cà phê Sana. Và càng lúc Hee càng sống trong lo lắng và sợ hãi....Không phải vì sợ người của ByungHan truy lùng thằng nhỏ mà là lo cho L.joe, từ hôm đó đến giờ, anh như bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới này....

.

( Ta đã cho người lùng sục khắp cả tỉnh này rồi, cũng liên lạc với người của ta ở Mỹ nhưng vẫn không tìm được chút thông tin gì về ByungHun ! Cuối cùng thì nó đã gặp phải chuyện gì rồi cơ chứ ?????) – Bác Ly chống tay lên bàn lo lắng.

.

– Bác bình tĩnh đi ạ ! Anh ấy sẽ không sao đâu ! – Hee cố gắng an ủi nhưng trong lòng thì lại nóng hơn lửa đốt.

.

Mọi chuyện bỗng dưng rối tung cả lên, càng lúc sự việc càng diễn biến theo hướng phức tạp khiến Hee thấy không thể thích ứng kịp. Cùng một thời điểm mà biết bao chuyện xảy ra và đều khiến Hee rơi vào thế bị động. Sự mất tích đầy bí ẩn của L.joe lại càng làm tăng sức ép tinh thần cho cậu. Người Hee gầy hẳn đi, đôi mắt luôn đầy sự lo lắng sợ hãi....

.

Tiếng người gọi từ phía cổng làm cả hai bác cháu giật mình. Hee nhanh chóng chạy ra....

.

Càng tiến tới gần Hee càng thấy bước chân mình như khớp dần. Khuôn mặt này đập vào mắt cậu những ám ảnh không tài nào quên được.....

.

– Cô...cô tới đây....làm gì?????? – giọng nói của Hee run run, những kí ức đen tối lại trở về vây ***.

.

Khi Hee đã đứng trước mặt mình, người đó mới ngẩng hẳn mặt lên nhìn. Hee thoáng choáng váng. Đây đúng là cô ta...nhưng vết sẹo thì....

.

– Nhìn tôi thế này chắc cô vui lắm nhỉ? – câu nói cất lên khiến Hee bối rối.

.

– Cô tới đây làm gì?

.

– Vốn dĩ tôi rất ghét cậu, căm thù cậu vì chính cậu là nguyên nhân của mọi nỗi đau mà tôi phải hứng chịu ngày hôm nay! Nhưng nhờ cái sẹo này mà tôi đã tỉnh ngộ. Một cái giá quá đắt nhưng cuối cùng tôi cũng đành chấp nhận. Tình yêu mù quáng đúng là con dao sắc nhất chém chết con người. Tôi tới đây chỉ để nói với cậu rằng, người cậu yêu đang gặp nguy hiểm, cậu phải tới đưa anh ta thoát khỏi tay hắn ngay lập tức! Khu nhà hoang phía sau nhà máy Khai Nguyên! Hãy tới đó!...Tôi đi đây!

.

Hee bất động đứng nhìn cô ta biến mất trước mặt mình. Những lời mà cô ta nói làm Hee hoảng loạn. Cậu không biết cô ta đang muốn nói cái gì.....Nhưng những lời sau cùng của cô ta lại vang lên đưa Hee trở về ngay với thực tại. L.joe đang ở đó...Khu nhà hoang phía sau nhà máy Khai Nguyên!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro