chap 126: say goodbye

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  L.joel đưa con dao sáng loáng lên trước mặt, đôi mắt tối dần đi vì đau đớn....Hee không nói gì....nước mắt nghẹn đắng bờ môi....
.
- Dừng lại đi! Các em điên rồi hả?
.
Tiếng phá cửa kèm theo tiếng hét thất thanh của CAP khiến Hee và L.joe sửng người nhìn lại. Nhanh như chớp người của CAP đã chạy ngay đến ghì chặt người L.joe, hất con dao rơi xuống đất. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến ác quỷ không thể trở tay kịp, nhưng cũng chỉ có cách này mới ngăn cản được khát vọng muốn chết cùng tình yêu của đại thiếu gia si tình...
.
- Các người đưa ByungHun đi khỏi nơi này đi! Nhanh lên!
.
Anh trai Hee ra lệnh, và những bóng người mặc áo đen dùng hết sức lôi anh ra ngoài trước sự chống cự mạnh mẽ của L.joe. Hee không đủ sức mà la hét nữa, cậu run rẩy cúi gập người nhìn theo bóng dáng của L.joe đang khuất dần, đang xa dần trước mặt mình....
.
....................................
.
Đêm hôm đó trời nổi giông, những cơn mưa to thật to chợt đến rồi chợt đi, cả bầu trời âm u như cõi lòng người đang tan ra từng mảnh. Hee ngồi một mình trong phòng bệnh, cậu bây giờ không muốn gặp ai cả...chỉ muốn tự mình đối diện với nỗi đau. Không biết bao nhiêu lần cậu mong mỏi sự trở về của anh trai, nhưng Hee không ngờ sự trở về đó lại đem đến nỗi chia ly ngàn đời với người cậu yêu. Tự dưng Hee thấy giận anh ghê gớm. Mặc dù biết anh chỉ muốn tốt cho mình, anh chỉ làm điều nên làm nhưng cậu vẫn thấy giận. Hee thà để sự thật mãi chôn vùi đi cũng dĩ vãng để có thể mãi mãi bên cạnh L.joe. Bên cạnh người con trai mà cậu đã lựa chọn để đi hết quãng đường đời. Nhưng mọi chuyện sao lại ra thế này cơ chứ? Và rồi Hee lại khóc, những giọt nước mắt hiếm hoi gắng gượng chút hơi sức cuối cùng trên đôi mắt đã nhòe đi vì lệ đắng. Và bất chợt Hee lại nghĩ, giá như vào cái buổi chiều định mệnh đó, cậu không can thiệp và cứu L.joe thoát khỏi tay của lũ người đó thì cậu đã không quen ác quỷ, không yêu ác quỷ và sẽ không phải đau vì ác quỷ. Nhưng chỉ mới nghĩ tới đó Hee chợt lắc đầu quầy quầy, trách móc những suy nghĩ điên rồ của mình, làm sao mà Hee không thể không quen L.joe được cơ chứ? Nếu như thế thì cái cuộc đời này nó vẫn cứ sẽ buồn tẻ, vẫn sẽ là những tháng ngày sống chấp nhận buông xuôi cùng số phận, mãi núp bóng mình giữa một cõi lặng bơ vơ mà thôi, từ khi có L.joe, mọi thứ xung quanh Hee thay đổi, trái tim Hee thay đổi, L.joe là món quà của Thượng Đế ban tặng cho cậu bé. Nhưng đáng tiếc thay đó lại là món quà một nửa mà thôi, chỉ là một nửa hạnh phúc để rồi bây giờ tạo hóa trêu ngươi giáng xuống đầu hai người một thứ sự thật đau hơn ngàn mũi dao cắt, một thứ sự thật đáng bị nguyền rủa nhưng vẫn phải thừa nhận. Hee bật khóc tơi tả, bờ vai gầy run bần bật, đã lâu lắm rồi – từ khi yêu L.joe đến giờ cậu chưa từng phải khóc nhiều như thế, vì L.joe không cho cậu khóc. Ở bên L.joe Hee đã quen với cách sống mạnh mẽ hơn, can đảm hơn. Nhưng giờ thì sao chứ? L.joe rồi sẽ chẳng thể là của cậu được nữa. Anh em? Hai từ đó có nghĩa là gì chứ khi tình cảm của hai người là tình yêu chứ không phải tình ruột thịt. Làm sao mà sống đây khi ngày ngày đối diện với nhau nhưng vẫn phải tự nhủ rằng: " Đó là người thân của mình!" Phải! Đó là người thân của mình! Không phải là người yêu của mình! Ôi đau quá! .................
.
...........................................
.
Một đêm thức trắng cùng nước mắt, sáng dậy người Hee lả đi cùng những giọt buồn còn vương trên khóe mi. CAP ngồi nhìn em mình hồi lâu, lòng anh đau như cắt. Anh thương Hee, thương rất nhiều nhưng chưa bao giờ đem lại hạnh phúc cho cậu, rồi chính anh lại là kẻ gián tiếp làm tan vỡ tình yêu đầu đời và có lẽ cũng là tình yêu suốt đời của em mình. Đôi mắt anh nhắm nghiền lại, suy nghĩ miên man, nỗi ân hận day dứt cào xé tâm can. Anh lại nghĩ đến L.joe, nghĩ đến đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình mà đây là lần đầu tiên anh được gặp. Anh cũng thương nó. Một thằng con trai cá tính và mạnh mẽ như nó chắc chắn sẽ lâm vào trạng thái tuyệt vọng tột cùng khi mà thứ nó ngỡ cả đời sẽ là của nó đột ngột tan biến vào vô không. Anh đau đớn. Anh dằn vặt. Anh day dứt. Anh không biết làm cách nào để lôi hai đứa em đáng thương của mình thoát khỏi hố sâu của đau khổ và tuyệt vọng.....
.
Và dù không muốn một chút nào...
.
Nhưng CAP cũng phải đưa ra một quyết định....
.
Một quyết định mà khiến cho những kẻ trong cuộc là Hee và L.joe...
.
Rất đau.......
.
........................................
.
- Mẹ nói gì cơ????? HeeHee của con....HeeHee của con đâu???? HeeHee  đâu rồi? – L.joe như mất trí gào lên điên dại khi nghe những gì từ miệng bà LanLy.
.
- ByungHun ơi là ByungHun! Con bình tĩnh lại đi ! Con đừng làm mẹ sợ ! Mẹ đã khổ tâm lắm rồi ! Mẹ đâu có ngờ ngày hôm nay mọi chuyện lại xảy ra thế này ! Cố gắng chấp nhận đi con, chấp nhận đi mà sống tiếp con ơi ! Hai đứa còn trẻ quá, rồi thời gian sẽ phủ xanh lại tất cả ! HeeHee nó đi cũng là cách tốt nhanh bây giờ để giải quyết mọi chuyện. Hãy để nó đi đi con ! – Bà Ly đau đớn nhìn đứa con đáng thương của mình...
.
- Bà đừng nói nữa ! Tất cả những đau khổ mà chúng tôi chịu đựng ngày hôm nay đều là ác quả của mấy người. Tại sao cơ chứ ??? Tại sao bà không yêu ai mà lại đi yêu cha của HeeHee ???? Tại sao cơ chứ ???? Tại sao bà lại sinh tôi ra để giờ đây một đứa con trai 19 tuổi như tôi lại phải sống mà như chết, lại phải đau đớn như thế này ????? Bà muốn gì đây hả ???????????????????????????????? – L.joe dường như phát điên lên. Mẹ - người phụ nữ mà bây lâu nay cậu luôn tôn thờ, yêu thương và kính trọng hết mực đến giờ phút này lại sụp đổ hoàn toàn hình tượng trong anh. Có nằm mơ L.joe cũng không ngờ rằng mẹ mình lại là hạng phụ nữ đi cướp chồng người khác, có nằm mơ anh cũng không ngờ rằng bà sẵn sàng để con trai mình sống cùng với một tên lòng lang dạ sói như Lee ByungHan. Mọi thứ đang xảy ra thật quá tàn nhẫn với anh....
.
- Mẹ có lỗi ! Bây giờ đây mẹ biết nói gì cũng không làm con bớt đau khổ hơn ! nhưng con làm ơn đừng như thế nữa ! Nhìn con thế này mẹ không chịu đựng được !
.
LanLy cúi mặt khóc. Lần đầu tiên trong 19 năm nay bà khóc. Khóc thật sự. Bà chất chứa trong mình thù hận quá nhiều, tình yêu cũng quá mù quáng để rồi hôm nay mọi đau khổ lại đổ lại đầu đứa con trai – người thân duy nhất trên đời này của bà. Bà thấy hận bản thân mình, đến giờ phút này mới biết đến hai chữ « hối hận ». Trong suốt 19 năm bà đã vạch tính cho mình một con đường trả thù hoàn hảo, vì cái kế hoạch đó mà bà đã chấp nhận làm một kẻ câm trong ngần ấy năm, vì cái kế hoạch đó mà bà bấm bụng đưa đứa con trai duy nhất của mình vào tay của người chồng độc ác tàn nhẫn Lee ByungHan. Cũng một tay bà dựng lên màn kịch rồi buộc anh trai Hee phải quy phục dưới trướng của mình, buộc CAP phải bí mật sang Mỹ điều hành công ty ngầm do bà thành lập để chờ thời cơ đè bẹp tập đoàn BC của dòng họ Lee. Ấy vậy mà khi mọi chuyện đã tưởng chừng đến hồi gần thành công thì cái sự thật phũ phàng này xuất hiện, phá tan tất cả nhưng đồng thời cũng phá tan nỗi oán hận bao phủ toàn bộ con người bà bấy lâu nay. Nỗi oán hận yêu mà không được lấy người mình yêu, nỗi oán hận đau mà không thể đau trước mặt thế gian này..........
.
..........................................................
.
Tại sân bay.....
.
- Anh ! Anh ! Em đang ở đâu thế này? Anh đưa em đi đâu thế này???? Không được! Không được! Em không đi đâu cả, em không muốn xa nơi này, không muốn xa L.joe! Anh ơi! Cho em xuống! Anh ơi! – Hee hoảng hốt thức dậy sau cơn ngủ dài và đã thấy mình ngồi trên máy bay.
.
- Bình tĩnh đi Hee! Em nên hiểu rằng đây chính là cách giải quyết tốt nhất! Đừng thế nữa mà em! Em phải xa nơi này một thời gian, xa nỗi đau chồng chất để bình tâm lại. Cho dù em có ở đây thì mọi chuyện vẫn thế thôi! Hai đứa vẫn sống và nhìn nhau trong đau khổ! Ngồi yên đi em! – CAP cố gắng mạnh mẽ để thuyết phục đứa em đáng thương của mình.
.
- Không! Em không muốn đi đâu hết! Không anh ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Hee như muốn xé tan tất cả, cậu quằn mình trong nỗi đau chất ngất đưa đôi mắt trĩu nặng lệ sầu nhìn không gian xung quanh lần cuối.
.
Máy bay đã lạnh lùng cất cánh....
.
Chia cắt hai con người trong ước vọng chia phôi....
.
Kẻ đi...
.
Người ở lại....
.
Liệu chăng nỗi đau có vơi đi theo cánh chim trời.....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro