chap 27: bạn của tôi là L.joe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu rón rén đi vào nhà. Đến 90% Hee nghĩ rằng nhà mình đang có trộm, nhưng nếu là trộm thật thì chẳng dại gì mà bật đèn như thế. Có khi nào là anh trai??? Nhưng nếu anh trai về thì phải báo cho Hee một tiếng chứ???

Hee nhanh tay cầm lấy cây chổi quét nhà đặt ở góc sân rồi thu hết can đảm bước vào trong...

Và cậu giật mình thả cây chổi xuống nhà khi thấy L.joe đang nằm trên ghế sofa gác tay lên trán.

- Bạn đi chơi cũng ghê nhỉ?

L.joe ngồi dậy.

Hee vẫn chưa hết ngạc nhiên.

- Tôi ngồi đây chờ bạn đúng 3 tiếng 7 phút. Đứng đó làm gì nữa! Vào nhà đi!

Thế là Hee cuống quýt chạy vào.

Trong đầu cậu bây giờ là một đống dấu hỏi: Làm sao L.joe vào được nhà mình khi ko có chìa khóa??? Làm sao cậu ấy lại phải ngồi đây đợi mình???

Sau khi thay quần áo, Hee mở cửa phòng bước ra. Không hiểu sao cậu rất sợ khi phải nhìn L.joe, Hee nhanh chóng chạy vào bếp.

- Mở tủ lạnh , lấy thức ăn mà nấu đi! Tôi chưa ăn tối!

Tiếng L.joe dội dội vào tai Hee.

Cậu giật mình mở tủ lạnh, đúng là đầy ắp thức ăn. Hee đứng dậy nhìn ra ngoài phòng khách đầy ngạc nhiên...

Nhưng có bao giờ Hee phải nấu ăn đâu, ở nhà toàn là anh trai nấu. Tuy nhiên cũng có đôi khi Hee tự tay nấu nướng, mặc dù những món Hee nấu thường là ăn xong một miếng thì chả bao giờ dám ăn miếng thứ hai.

Nếu L.joe mà biết thì chắc xử cậu mất. Hee đánh liều, cứ nấu, ai bảo anh bắt Hee nấu, dở thì ráng chịu. Cậu tự nhủ thế rồi bắt đầu mang tạp dề vào.

Nhưng tình hình ko suôn sẻ như thế...

- Bạn ko biết nấu ư?

Tiếng L.joe từ đằng sau khiến Hee giật mình.

Cậu chả biết nói gì, chỉ cúi đầu. L.joe thở dài một cái rồi bước ra khỏi nhà bếp.

- Mở ngăn trên lấy mì tôm ra đi, thà như thế cho an toàn.

Hee nhăn nhăn mặt. Đúng là xấu hổ thật. Cậu với tay lấy hai gói mì rồi đặt vào tô.

Một lát sau, Hee bưng ra phòng khách, L.joe vẫn ngồi đó và...coi ti vi.

Anh thấy Hee và hai tô mì đi ra thì ngừng coi, chuyển hướng ngồi lại.

- Có phải bạn đang thắc mắc tại sao tôi vào đc nhà?

L.joe vừa lấy đũa vừa hỏi.

Hee gục đầu.

- Vì cái tính hậu đậu của bạn.

Hee ngừng ăn ngước lên nhìn L.joe.

- Tôi đứng ngoài cổng, và thấy chìa khóa nằm ngay trước đường. Nên cảm ơn vì đó là tôi, nếu ko, nhà bạn sẽ ko còn cái gì nữa đâu.

Hee hốt hoảng.

- Một người như cậu, ko nói được, ko nấu ăn được, lại hậu đậu mau quên. Bạn đúng là khác người.

Hee bắt đầu thấy tự ái. Nhưng có giận dữ với L.joe cũng vô ích, có khi lại khiến anh ta nổi máu ác quỷ nữa thì khổ.

Bữa tối kết thúc trong im lặng. Nhưng tự dưng cậu thấy vui vui , ko phải ăn một mình nữa. Hơn ai hết , Hee hiểu rằng ăn cơm mà chỉ có một mình là nỗi bất hạnh nhất.

Hee lúc đục đem chén bát vào trong bếp rửa, L.joe cũng đi theo, có lẽ là để uống nước.

- Bếp nhà bạn nhỏ bằng 1/10 bếp của nhà tôi . Nhưng nó ấm áp hơn...

L.joe nói lửng rồi bước ra phòng khách, Hee nhìn theo, Anh có cái gì đó rất lạ.

Lúc Hee thanh toán xong đống bát thì đã 9h tối, cậu bắt đầu thấy thắc mắc vì sao L.joe vẫn chưa về???

nhưng L.joe vẫn chưa về mà vẫn ngồi trên ghế coi ti vi!

Hee lặng lẽ bước ra và ngồi ở ghế đối diện. Cậu cứ ngồi nhìn L.joe chằm chằm, cố tìm ra một lý do cho sự kì lạ của anh mấy ngày nay.

- Bạn nhìn ko chớp mắt lâu như thế mà ko mỏi à? - L.joe vừa xem ti vi vừa nói.

Hee giật mình quay mặt sang chỗ khác.

Cậu đang tìm cách sao cho tế nhị và lịch sự nhất để hỏi tại sao L.joe cứ mãi 'bám trụ" nhà mình mà ko chịu "cuốn gói".

Nhưng những gì anh nói với Hee khiến cậu ko tin vào tai mình.

- Tối nay tôi sẽ ngủ ở đây! Bạn đồng ý chứ?- L.joe mặt tỉnh bơ hỏi Hee.

Cậu căng mắt ra to hết mức có thể, lấy tay vỗ vỗ tai xem thử mình có nghe lầm hay ko. Tối hôm qua đã ngủ lại đây rồi, tối nay cũng định như thế nữa sao???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro