chap 51: những sát thủ lạ mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Thực ra, tôi cần phải làm thế để trì hoãn lại một cuộc hôn nhân ép buộc từ phía gia đình. Tôi thì không muốn kết hôn, nhưng bố mẹ lại muốn tôi lập gia thất sớm để có người nối dõi. Người con gái đó cũng không muốn kết hôn với tôi. Nếu gia đình tôi nhìn thấy bức hình này, họ sẽ phải dừng lại việc hôn lễ. Vì cô dâu không phải là người ấy...- Changjo "thành khẩn khai báo".

.

Hee ngơ ngác một hồi rồi cũng hiểu ra. Nhưng chợt cậu lại có thêm thắc mắc. Hee vớ vội tờ giấy với cây viết.

.

( Nhưng lỡ may bố mẹ bạn bắt tôi phải lấy bạn thì sao????)

.

– Ha ha! Không có chuyện đó đâu! Vì họ lựa "con dâu"  trên những tiêu chuẩn rất khắc nghiệt, bạn không thể nằm trong danh sách đó nên không phải lo. Thực ra đây cũng chỉ là giải pháp tạm thời thôi, trước sau gì họ cũng bắt tôi lấy người ấy. Trừ phi... – Changjo đột ngột dừng lại, ánh mắt đầy hàm ý hướng về phía Hee.

.

Cậu thận trọng lùi người lại phía sau, không quên chìa ra mảnh giấy...

.

( Trừ phi gì cơ????)

.

– Trừ phi...chúng ta có con! – Changjo mỉm cười.

.

Hee sửng sốt quay mặt về phía khác. Changjo đang nói cái gì thế cơ chứ??? Mặt cậu đã bắt đầu đỏ lên.

.

– Ha ha! Bạn không cần phải sợ hãi như thế! Chuyện đó không thể xảy ra đâu. Bạn nhát gan quá! Thôi! Tôi làm thủ tục xuất viện rồi, bạn thay áo quần đi rồi tôi đưa bạn về nhà! – Changjo xoa xoa đầu Hee cười xòa rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

.

Tim cậu vẫn đập thình thịch. Càng lúc Changjo càng khó hiểu và càng đáng sợ...

.

....................................

.

6h30 tối.

.

Trên chiếc xe màu trắng, Hee cùng Changjo trở về nhà cậu. Cảm giác được về nhà mới thoải mái làm sao. Hee hứng khởi cười tươi. Changjo nhìn sang, khuôn mặt thoáng rạng lên nhưng cũng không nói gì.

.

Còn cách vài mét nữa là tới nhà...giàn hoa giấy màu đỏ tươi đã thấp thoáng đằng kia, nhưng sao mà trông chúng không được đẹp như ngày thường.

.

Chợt điện thoại Hee reo lên, là số của anh trai. Cậu thấy lạ, có bao giờ anh trai gọi đâu, chỉ toàn nhắn tin thôi vì Hee làm sao nói chuyện được mà gọi. Cậu bối rối nhưng cũng nhấn nút nghe, lòng đã cảm thấy một cái gì đó không lành...........

.

– A lo! Cưng đang ở đâu đấy! Cưng nghe được điện thoại tức là không bị gì rồi! Mau mau rời khỏi nhà ngay, đừng về đó nữa, nghe lời anh, nhanh chạy đi, không thì em bị tụi nó giết mất! Chạy đi em! Chạy đi em! .....

.

Ba chữ " Chạy đi em!" vang lên trong đầu Hee cùng lúc với một âm thanh đáng sợ nổi lên. Một chiếc gậy sắt không biết từ đây đập thẳng vào cửa trước của xe ô tô mà Hee mà Changjo đang ngồi làm tấm kính bị chấn động nhưng rất may là không bị vỡ. Rồi mấy chục tên bịt mặt xuất hiện đứng bao vây chiếc xe. Changjo giật mình nhìn ra...

.

– K.h.ố.n n.ạ.n! Mày lái xe vượt khỏi tụi nó đi! – Changjo la lớn.

.

Tên tài xế hốt hoảng tăng ga quay vô lăng nhưng chiếc xe vẫn đứng yên tại chỗ.

.

– Không được rồi cậu chủ ơi! Tụi nó đã đâm thủng lốp xe rồi! – tên tài xế đau khổ quay mặt lại thông báo.

.

Khuôn mặt Changjo biến sắc. Hee vì quá sợ hãi nên bất động như người mất hồn.

.

Những tên áo đen xung quanh xe tới tấp đập vào thành ô tô, cất tiếng quát lớn:

.

– Thằng bé kia! Ra đây đi!

.

Changjo vội vàng cầm điện thoại lên rồi bấm thoăn thoắt.

.

– A lo! Tụi bây ở đâu thế??? Tổt! Nhanh tới đây ngay, tới ngay ngôi nhà có giàn hoa giấy. Nhanh lên!

.

Anh khá là bình tĩnh. Quay sang phía Hee trấn an, bên ngoài lũ người áo đen vẫn đang đánh túi bụi vào cửa kính của xe.

.

– Không sao! Tụi nó không làm gì được đâu! Kính xe thuộc loại kính chống đạn nên ko bị vỡ được!

.

Hee sợ hãi ôm chầm lấy Changjo. Cậu không tin được chuyện gì đang xảy ra...

.

Tên tài xế đột ngột hốt hoảng quay lại:

.

– Cậu chủ ơi! Không ổn rồi! Nếu chúng nó cứ đánh như thế này thì xe bị nổ mất!

.

Changjo nhíu mày. Hee run bần bật. Đầu óc cậu quay cuồng, Hee chưa bao giờ nghĩ mình đã làm việc gì có lỗi lớn đến mức phải bị xử lý theo cách này. Anh trai thì không biết đang như thế nào??? Khuôn mặt Hee tái nhợt nhìn ra lũ người chung quanh, chúng nó như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Mọi chuyện thật hỗn loạn...

.

Những giọt mồ hôi đã xuất hiện trên gương mặt của Changjo, anh ta nắm chặt tay Hee, mắt vẫn kiên định hướng về phía trước, miệng lầm nhẩm cái gì đó mà chính Hee cũng không hiểu được...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro