chap 73: những rắc rối không tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cụ thể là...

.

Vừa trở vào bệnh viện, định mở cửa phòng bệnh thì cậu đã nghe tiếng Bomi "lảnh lót" bên trong.

.

– Trời ơi! Em làm gì mà để ra nông nổi này hả???? Thấy chưa, thấy tai hại khi bỏ chị ở lại để chạy theo thằng nhỏ câm kia chưa?

.

– Thôi chị đừng nói nữa! Tai em lùng bùng cả rồi! – Changjo phàn nàn.

.

– Chẳng lẽ chị nói sai hả??? – cô ta "đay nghiến".

.

– Em buồn ngủ chị ơi! Chị cho em yên giấc một chút! Đầu em bị chấn thương, đừng bắt em phải suy nghĩ nhiều! – Changjo xuống nước năn nỉ.

.

– Thì chị có không cho em ngủ đâu! Em cứ ngủ thoải mái, chị sẽ ở lại đây với em! Yên tâm đi! – Bomi cười toe toét.

.

Changjo trợn mắt kinh hãi. Hee đứng ngoài cũng hoảng hốt theo. Cô ta vốn không ưa gì Hee, giờ mà ngồi cùng một phòng chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra...

.

– Tôi không thích thấy người lạ, cô về đi! – L.joe im lặng nãy giờ cuối cùng cũng chịu lên tiếng giải vây cho Changjo.

.

– Anh có quyền gì mà đuổi tôi chứ! Phòng bệnh này có phải chỉ riêng anh nằm đâu! – Bomi cũng sửng cồ cãi lại.

.

– Nhưng đâu phải chỉ riêng tôi thấy khó chịu, người đang nằm bên đó ( tức Changjo) cũng muốn cô về mà! – L.joe vẫn bình thản, vừa nói vừa nhìn lên trần nhà.

.

– Em! Có thật là em cũng muốn chị về không hả??? – cô nhóc nổi khùng nhìn Changjo.

.

– Ờ thì...giờ là buổi tối rồi. Tụi em đều là con trai, chị con gái ở đây cũng bất tiện. Mai chị tới cũng được mà! – Changjo cố gắng dỗ dành.

.

Sau vài phút đắn đo. Bomi đứng phắt dậy Hứ một tiếng rõ dài rồi ngúng nguẩy bỏ đi về. Hee vội vàng tránh mặt sau bức tường để khỏi bị đại tiểu thư phát hiện. Trước khi hoàn toàn "bốc hơi", cô nhóc còn quay lại phán một câu xanh rờn:

.

– Rồi em sẽ phải ân hận khi đuổi chị về!

.

Bóng Bomi dần dần khuất sau hành lang. Hee nhìn theo rồi thở dài một cái, sau đó mới mở cửa bước vào.

.

– Sao bạn về nhà lâu thế???? Báo hại chúng tôi bị con nhỏ quậy tưng bừng! – Changjo vừa nhìn thấy Hee đã lên tiếng càm ràm.

.

( Ơ! Sao lại trách tôi! Mà cô ấy tới thăm bạn cũng tốt chứ sao?) – Hee hơi bức xúc.

.

Changjo nhìn mấy cái huơ huơ tay của cậu mà ngơ người.

.

– Heehee nói là mắc mớ gì bạn lại trách cô ta, đi về lâu hay mau là quyền của cô ta, bạn không có quyền ý kiến! – L.joe hôm nay tốt bụng đột xuất khi dịch dùm cho Changjo hiểu.

Heehee?? từ trước đến nay chỉ có anh trai mới gọi cậu như vậy ...thế mà bây giờ cái tên đó đã thuộc về L.joe sao?? Nhưng Hee không kịp để ý vì câu dịch của L.joe (au : Hee thăng chức trong lòng Dâu rồi ::v)

.

Không biết vô ý hay hữu tình mà L.joe dịch hơi quá so với "bản gốc" khiến cả Hee và Changjo trợn tròn mắt nhìn.

.

– Hee! Bạn dám nói với tôi thế sao???? – thiên thần bực mình tra hỏi.

.

Còn Hee thì nhìn chằm chằm L.joe, cậu không hiểu vì sao anh lại nói như thế.

.

Riêng L.joe thì vẫn bình thản, mặt không chút biểu hiện.

.

Thế đấy, ba con người, ba tính cách, việc ở chung một phòng quả là không dễ dàng chút nào!

.

................................................� �.

.

Thông thường, phái nữ luôn được ưu tiên hơn phái nam về mọi khoản. Nhưng trong tình trạng lúc này, Hee và bác Soli đành bấm bụng chịu thiệt thòi khi phải trải chiếu nằm dưới sàn còn hai chàng trai to cao lực lưỡng lại được nằm trên giường. Âu cũng phải thông cảm cho họ, vì bây giờ những "con đại bàng" của chúng ta đang bị ...gãy cánh! Một người thì đầu quấn băng, một người thì thân hình đây những viết thương bị bó lại trắng toát. Rõ khổ!

.

Đó là một buổi tối không được yên lành khi Hee phát hiện ra bác Soli bị bệnh "ngáy" quá to. Dù đã rất cố gắng lấy gối che kín lỗ tai nhưng cậu vẫn không tài nào ngủ được khi những âm thanh trầm bổng đủ mọi sắc thái phát ra từ tiêng ngáy của bác Soli cứ như muốn đánh trống trong đầu cậu. Hee lăn qua lăn lại tự động viên mình phải biết "cắn răn chịu đựng" nhưng không thể, càng về khuya, khi giấc ngủ càng sâu thì tiếng ngáy càng to. Trong phòng lúc đó ngoài cậu ra vẫn còn một người nữa chịu chung số phận với Hee, đó là L.joe. Changjo thì có vẻ đã quen với việc này nên ngủ rất ngon lành. L.joe nằm trên giường mà mắt mở thao láo, chính xác hơn là muốn ngủ nhưng không thể ngủ nên mắt phải mở. Nếu là thường ngày, bản tính ác quỷ xuất hiện thì chắc có lẽ anh đã bay tới chỗ bác Soli mà "thanh toán", nhưng tình hình bấy giờ khiến L.joe đành phải nằm im mà chịu đựng. Hee lồm cồm ngồi dậy, nhìn sang chỗ bác Soli, bác ấy đang ngủ rất ngon, cậu không nỡ phá hỏng giấc ngủ đó. Thôi thì chịu khó mất ngủ vậy.

.

Thế là Hee nhẹ nhàng đứng dậy tiến ra phía cửa...

.

– Đi đâu đấy? – tiếng của L.joe khiến Hee giật bắn mình.

.

( Tôi không ngủ được, muốn ra ngoài hóng gió!) – Hee khẽ huơ tay.

.

– Không đi đâu hết! – L.joe nói chậm rãi.

.

Hee thoáng ngạc nhiên. Dù biết anh luôn ra lệnh cho mình nhưng cái câu ra lệnh này có vẻ...mới! Vì thường thì L.joe không bao giờ quan tâm tới những việc làm riêng tư của cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro