chap 75: có những thứ gọi là hạnh phúc 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

L.joe không phản ứng gì trước hành động này, nhưng không phải vì thế mà anh không ngạc nhiên, vì L.joe vẫn luôn nghĩ rằng cái đề nghị vừa rồi của mình là một việc làm quá khó với Hee – một người yếu đuối, hiền lành, rụt rè và trong sáng. Nhưng hơn hết, đây là điều mà chính anh cũng mong đợi. Sau vài giây ngỡ ngàng, L.joe cũng đưa nhẹ tay lên lưng Hee. Có thể chưa phải là yêu...nhưng đã làm cho con người biết nhớ....có thể chưa phải là sâu đậm...nhưng cũng đủ cho con người khao khát được gần nhau...

"Thật ngốc!" Đó là những gì Hee nghĩ khi thấy mình đang khóc trên vai L.joe. Có lẽ cho tới tận giây phút này, ChanHee của chúng ta mới biết trái tim mình đã có chủ...và bây giờ thì chính cậu đã can đảm đối diện với sự thật đó, và cũng can đảm tình nguyện đưa chiếc chìa khóa trái tim cho người chủ của mình....

– Đừng khóc khi ở bên tôi...vì điều đó khiến tôi thấy giận mình vì đã không ngăn được nỗi đau của bạn...Không thể chắc chắn rằng tôi sẽ cho bạn hạnh phúc...nhưng tôi biết rằng từ bây giờ mình không thể thiếu bạn trong cuộc đời này...

Hee nhắm chặt mắt, những giọt nước trong veo trào ra ướt đẫm một bờ vai......cậu thoáng mỉm cười...có thể gọi đó là niềm hạnh phúc...

Thế đấy! Yêu là đau, yêu là khổ, yêu là tuyệt vọng...Ấy vậy mà người ta vẫn đâm đầu vào rồi tự tin cất lên câu nói : Yêu là không nuối tiếc! Những kẻ chưa yêu chắc hẳn sẽ thắc mắc không hiểu vì sao...nhưng trong vô vàn cái gọi là "đau thương" mà nó đem lại thì vẫn còn đó một món quà mang hai chữ " yêu thương" mà suốt cả cuộc đời này.... người ta có thể vì đó để chết cho nhau....

...............................................

Sáng sớm!

Vì ngồi đối diện với cửa sổ nên Hee bị đánh thức bởi tia năng đầu ngày. Cậu nhíu mắt lại rồi từ từ mở ra. Changjo vẫn còn ngủ, bác Soli cũng thế. Nhưng đến khi nhìn lại mình thì Hee mới tá hỏa. Đây là lần đầu tiên Hee ngồi mà có thể ngủ ngon lành suốt hơn 6 tiếng đồng hồ. Cụ thể là đầu cậu đang tựa vào vai L.joe, vì Hee mà ác quỷ cũng phải chịu chung số phận là ... ngủ ngồi! Dường như anh vẫn còn say giấc. Hee khẽ ngẩng đầu nhìn lên. Toàn bộ gương mặt L.joe khi nhìn nghiêng đã được cậu thu vào tầm mắt. Dù biết là anh rất đẹp trai nhưng khi nhìn trực diện như thế này thì Hee vẫn không khỏi ..rụng rời. "Nếu so với anh trai thì sao nhỉ??? " Một phép so sánh đột ngột xuất hiện trong đầu Hee. Không phải là bênh người nhà nhưng từ trước đến giờ đối với Hee thì chưa có ai có thể vượt qua mặt anh CAP về khoản "nhan sắc". Cậu tự hào lăm lắm khi lúc nào đi chơi với anh trai cũng được vinh dự chú ý ké khi hàng trăm hàng ngàn người con gái đổ dồn đôi mắt vào anh mình. Lâu dần cũng thành quen, Hee mặc định trong tư tưởng rằng anh trai là mỹ nam số 1. Cho đến khi gặp L.joe thì mọi chuyện mới có chút lung lay...

Đột nhiên ác quỷ cựa mình cắt đứt dòng suy nghĩ ngớ ngẩn trong đầu cậu. Hàng mi dài đầy ma lực rung nhẹ rồi mở dần ra. Đáng lẽ trong tình huống này thì Hee nên nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng với một ChanHee trong sáng và đôi chút ngây ngô ( au: Hee babo mà :v ) thì việc cậu cứ mở tròn mắt mà nhìn L.joe là một cử chỉ hoàn toàn có thể hiểu được!

– Dậy rồi sao không nói? – anh hơi bị giật mình liền hỏi ( không giật mình sao được khi Hee đang giương đôi mắt to hơn "mắt bò" nhìn ác quỷ chứ???)

Cậu quýnh quáng ngồi hẳn dậy, mặt dần dần ửng đỏ. Sau vài giây bối rồi thì Hee mới đứng bật dậy định đi ra cửa.

– Đi đâu? – L.joe đột ngột nắm tay Hee kéo lại.

( À ờ! Đi đánh răng rửa mặt!) – Hee huơ huơ.

– Tới đây và ngồi xuống! – vẫn luôn là cái giọng ra lệnh hách dịch xì dầu.

Chả bao giờ Hee hiểu được L.joe muốn làm gì, lúc này cũng vậy, cậu đành lụi hụi ngồi xuống. Giương đôi mắt tò mò nhìn anh.

Mặt L.joe vẫn lành lạnh như mọi ngày, anh buông tay Hee ra rồi trong vòng 5 giây, ác quỷ đã thực hiện một hành động khiến cho cậu bị "lao đao" cả một ngày trời...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro