chap 77: vòng vây mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không phải là một người...mà là rất nhiều người!

– Ôi anh Changjo của em, anh bị thương mà sao không nói cho tụi em biết! Tội anh quá à! Nhìn anh thế này mà em bật khóc lên được!

– Trời ơi! Hoàng tử Changjo của đời em, sao anh lại ra nông nổi này chứ????

Vân vân và mây mây....

Hee tròn mắt kinh ngạc, còn Changjo giật mình hãi hùng, riêng L.joe thì lắc đầu ngán ngẩm...

Nếu đếm sơ sơ thì cũng hơn 20 cô nữ sinh của trường ( đều là fan hâm mộ của Changjo và L.joe) đang đứng trong phòng bệnh. Mọi người ai nấy nhốn nháo, "vui hơn là đi hội".

Thêm một bóng dáng nữa bước chân vào phòng. Không ai khác chính là Bomi. Cô nàng đeo chiếc cặp xách trên vai nheo mắt với Changjo một cái đầy ngạo mạn.

– Cũng may là chị Bomi thông báo với toàn trường là anh cùng với anh L.joe đang bị thương nằm trong đây, nếu không thì tụi em đâu có biết! Tụi em đúng là có lỗi mà! – Mấy cô nàng cứ bu quanh lấy Changjo, người sờ đầu, kẻ vuốt má, người quàng tay chân lảnh lót cái giọng thống thiết khiến anh ta rụng rời, gai ốc nỗi cả lên.

– Chị! Sao chị nỡ....- Changjo chưa nói hết câu đã bị một cô ôm mặt nhìn chằm chằm.

– May phước là mặt anh vẫn đẹp trai như thường, chưa có gì sứt mẻ cả!

Bomi cười khà khà sung sướng:

– Chị đã cảnh báo với em rồi mà! Em mà đuổi chị về thì sẽ gánh hậu quả. Như thế này là nhẹ lắm rồi! Ha ha...

L.joe đưa đôi mắt đầy bực bội hướng thẳng về phía Bomi khiến cô nhóc giật mình im bặt. Nói gì thì nói, Bomi vốn vẫn rất "khiếp" L.joe.

Sự việc này đã chứng minh cho hậu quả của sự thân thiện mà Changjo thể hiện khi học ở trường. Nếu như anh ta cũng lạnh lùng, băng giá như L.joe thì bây giờ có phải tốt hơn không???? Lũ con gái lúc này chỉ dám bu quanh thiên thần chứ không dám động tay động chân vào ác quỷ ( dù rât muốn +_+). Hee thì vẫn cầm tô cháo trên tay đứng trơ như tượng. Ánh mắt cậu đầy cảm thông khi nhìn anh bạn thân yêu bị vây hãm giữa vòng nữ nhi.

Không khí càng lúc càng ồn ào, người ta nói hai người đàn bà và một con vịt thì đã thành cái chợ, đằng này, không cần vịt nhưng chỉ mỗi cô một câu cũng khiến cả phòng bệnh như một hội chợ hàng Việt Nam chất lượng cao!

L.joe đã bắt đầu nổi khùng, Changjo thì càng lúc càng đuối trong mớ người xung quanh, Bomi vẫn đừng dựa vào cửa cười cười mãn nguyện, còn Hee thì lắc đầu thở dài ngán ngẩm cho cái gọi là "hotboy"...

– Tôi cho mấy người 3 phút, nếu kẻ nào vẫn còn đứng trong này thì đừng trách tôi ác! – L.joe nói to.

Tất cả im bặt.

1 phút...

2 phút...

2 phút 30 giây....

Cô nữ sinh cuối cùng đã "dời gót ngọc" ra khỏi phòng. Trước khi đi không quên để lại ánh mắt đầy tiếc nuối.

Bây giờ trong phòng chỉ có 4 người. Hee, L.joe , Changjo và Bomi!

– Hơ hơ! Cám ơn cậu nhé! Phù phù! – Changjo vừa ôm đầu vừa nói với L.joe.

– Đúng là một lũ nhện nhện! – L.joe phán một câu nhận xét rồi hướng ánh mắt về phía Hee – Đi lấy nước cho tôi!.

Hee giật bắn mình chạy tới bàn đựng đồ dùng cá nhân, rót đầy hai ly nước rồi đưa cho mỗi người một ly. Hình như L.joe vẫn còn bực mình, anh vốn không thích bị người khác quấy rầy.

– Cậu về giường của cậu đi! Tôi không ngồi được lâu, phải nằm! – L.joe vừa cầm ly nước vừa lầm rầm.

Changjo nhíu mày nhìn sang.

– Này! Làm gì mà cậu dữ thế hả???? Tôi cũng có muốn bị như thế đâu! Bạn bè gì mà kì cục!

Nói rồi anh ta vùng vằn đứng dậy, Hee thấy thế liền vội chạy lại đỡ một tay. Không ngờ hai người này cũng có lúc giận dỗi nhau như con nít. Hee ngạc nhiên khi phát hiện ra một điều lý thú như vậy.

– Còn cô! Có muốn ngay ngày hôm nay tên mình bị gạch ra khỏi danh sách của trường không hả? – L.joe đặt ly nươc lên bàn rồi nói "bình thản".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro