chap 95: những vết chém của quá khứ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– L.joe! Lưng bạn???????????? – Hee vừa nhìn sững vào lưng của anh vừa lắp bắp.

.

L.joe đang đặt áo lên giường nghe Hee nói thì vội khựng lại...thở dài...

.

– Bạn nói đi chứ???? Những vết sẹo này là thế nào???? – cậu hoảng loạn tiến lại gần anh.

.

– Đúng thật là...! – L.joe lắc đầu, ngẩng mặt lên nhìn Hee, đôi mắt buồn rười rượi.

.

Hee ngẩn người nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt sâu thăm thẳm như chất chứa một cái gì đó rất xa và rất đáng sợ, nó như một dòng xoáy bất tận hút con người vào những ngõ ngách đau thương của thời quá khứ đầy ám ảnh mà đã từ lâu L.joe muốn quên đi....Hee bần thần nhìn sang lưng anh, tấm lưng trần rắn rỏi hiên ngang chằng chịt những vết sẹo đủ mọi kích cỡ, chúng đập vào mắt Hee như những con rắn gớm ghiếc đang muốn trêu ngươi cậu, những vết thương mới đang được băng bó so với chúng cũng lu mờ đi.... Hee thoáng rùng mình, cầm chặt tay anh khẩn khoản:

.

– L.joe! Nói đi chứ!!! Nói đi! Thế này là thế nào????

.

L.joe nghiêng nghiêng đầu nhìn Hee, vừa như muốn nói ra tất cả nhưng vừa như muốn lảng tránh tất cả, anh cầm vội chiếc áo trên tay Hee rồi mặc vào người...

.

– Bạn không nên biết là hơn!

.

Không hiểu thế nào Hee lại giật mạnh chiếc áo từ tay anh trước khi L.joe mặc nó vào người, đôi mắt cậu ánh lên sự bực bội:

.

– Không biết là thế nào chứ??? Bạn nghĩ tôi có thể coi đây là một chuyện hoàn toàn bình thường được sao??? Bạn có biết là tôi đã hoảng sợ đến mức nào khi nhìn thấy chúng không???? Tôi đau lòng lắm!!! – Hee nói lớn rồi giọng nghẹn lại. Tấm lưng với đầy rẫy những vết sẹo khiến cậu cảm giác mình đã thấy được những nỗi đau nào đó rất khủng khiếp mà anh đã phải chịu đựng...

.

– Nhưng tôi không muốn bạn hoảng sợ thêm nữa! – L.joe hét lên. – Chưa bao giờ tôi dám soi gương để nhìn thấy cơ thể mình vì chính bản thân tôi cũng hoảng sợ khi nhìn thấy chúng! Tôi lớn lên với biết bao nỗi ám ảnh khủng khiếp, nhiều đêm tôi đã phải khóc thét lên, phá vỡ tất cả khi bị chúng quấy rầy trong giấc ngủ. Bạn đừng bắt tôi phải nhớ lại! Tôi không muốn! – L.joe đột ngột rơi vào tình trạng mất bình tĩnh. Hee trợn mắt kinh ngạc rồi vội vàng ôm chặt anh, bản thân cậu cũng run rẩy khi chứng kiến tình trạng hiện thời của L.joe. Chưa bao giờ Hee thấy L.joe sợ hãi, ngay cả khi bị kề dao cận cổ anh vẫn chẳng chút run sợ, nhưng lúc này đây, khuôn mặt L.joe thẫn thờ, đôi mắt rung lên từng đợt, sắc thái tái nhợt.....

.

– Tôi xin lỗi! Tôi sẽ không bắt bạn phải nói nữa! Đừng như thế! Tôi sợ lắm!!! – Hee luống cuống vỗ vỗ lưng anh.

.

Phải mất hơn 15 phút L.joe mới trở về trạng thái bình thường, bàn tay cậu đặt trên lưng anh, mồ hôi toát ra ướt cả tay, những vết sẹo cộm lên lại khiến Hee thắt lòng....

.

– Thôi! Thả tôi ra! – L.joe hôn nhẹ lên cổ Hee rồi thẳng người dậy – Bệnh nhân mà bạn bắt ở trần thế này hả???

.

Nghe thế Hee vội vã đưa áo cho anh mặc vào, mặt đỏ ửng rồi đứng vụt dậy chạy ra cửa phòng bệnh.

.

– Đi đâu đó??? – L.joe vừa gài nút áo vừa hỏi.

.

– Ơ...tôi...đi vệ sinh! – Hee cào cào cánh cửa rồi trả lời với vẻ lúng túng.

.

– Có muốn đi đâu cũng phải đợi người của tôi tới dẫn đi!

.

Nói rồi L.joe cầm máy di động lên nhấn nhấn nút...

.

– Alo! Tới đưa HeeHee đi nhà vệ sinh!

.

Hee thở dài thườn thượt. Từ cái lúc thoát chết trên tầng thượng đến giờ, bất kì lúc nào Hee bước chân ra khỏi phòng bệnh đều có người của L.joe theo sau bảo vệ. Anh không cho Hee một mình trong bất kì hoàn cảnh nào, một lần đã đủ khiếp hãi rồi nên L.joe nhất quyết bắt Hee phải nghe lời mình trong chuyện này. Ban đầu cậu cũng cương quyết phản đối nhưng cuối cùng vẫn phải chịu khuất phục trước uy quyền của anh....

.

.....................................................................................

.

Nhưng L.joe làm sao biết được những rắc rối mà Hee phải gánh chịu từ chuyện được theo sau bảo vệ bất đắc dĩ như thế này...

.

– Nhỏ đó là con tổng thống hả mày??? Hay là tù nhân đang hưởng án treo??? Sao đi đâu cũng thấy có người mặc áo đen kè kè theo sau vậy????

.

– Tao cũng chịu! Nghe đâu nó là "vợ" chưa cưới của đại công tử ăn chơi bậc nhất vùng này nên mới được hầu hạ theo kiểu đó!

.

Những lời xì xầm bàn tán của mấy cô y tá xung quanh khiến Hee ngứa tai kinh khủng. Cậu vừa đi vừa nhăn nhó, mong cho mau đến cái nhà vệ sinh rồi trốn luôn trong đó cho khỏe, đỡ phải nghe mấy lời ong tiếng ve khó chịu này. Ông vệ sĩ thì vẫn "hiên ngang" đi sau lưng Hee, giương đôi mắt được che đi bởi cặp kính râm đen bước từng bước oai vệ, chẳng khác nào robot. Hee vừa đi vừa thắc mắc, liệu rằng ông ta có theo mình vào luôn trong nhà vệ sinh hay không??? +_+

.

WC Nữ! ( Nơi mà không lâu nữa sẽ diễn ra những cuộc chiến có một không hai!)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro