part 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoseob dứt mình khỏi những suy nghĩ và tập trung vào những việc cậu sẽ làm vào hôm nay. Trước hết là phải xem bộ đồ của nghi lễ đã. Lại gần chiếc bàn khiêng từ tận California đến nơi này, cậu thật sự không hết ngỡ ngàng khi nhìn thấy bộ y phục, khác với những gì cậu nghĩ, nó không đơn thuần là một bộ vest màu đen mà là cả một tác phẩm của ma thuật tạo nên. Quá đẹp và huyền bí. Yoseob tưởng tượng lấy mình trong bộ vest , cậu sẽ rực rỡ và kiêu sa, diễm lệ trong bộ y phục này. Junhyung sẽ nghĩ sao khi nhìn thấy mình . Điều đặc biệt khiến Yoseob không thể rời mắt khỏi là mười hai viên đá được đính gọn gàng dọc quanh phần cổ áo. 12 viên đá quý: Garnet, Amethyst, Aquamarine, Diamond, Emerald, Pearl, Ruby, Peridot, Sapphire, Opal, Topaz, Turquoise. Mười hai viên đá tượng trưng cho mười tháng, mười hai giờ. Nhưng có một điều hoàn toàn làm cậu tò mò, đó chính là viên đá thứ 13 gắn ngay giữ và là to nhất, viên Tourmaline đen. Tạm thời quên đi mấy viên đá, cậu ấy tay chạm vào vải, nó mềm như nhung lụa và nhẹ như lông tơ, sẽ cho người mặc cảm thấy rất thoải mái. Yoseob mỉm cười hài lòng, chiều này sẽ là một ngày trọng đại.

Bố mẹ ơi, hôm nay con ra ngoài phường chơi chút, chắc có lẽ về sớm....để chuẩn bị cho buổi lễ hoá trang hôm nay đấy, mẹ nhớ nấu món gì ngon ngon vào nha. - cậu cười tươi rạng rỡ khi chào bố mẹ ra khỏi nhà. Mẹ cậu vẫn chưa khỏi ngạc nhiên; dậy sớm, thân mật, hiền lành và tham gia hoạt động cộng đồng sao? Cậu có còn là cậu không vậy?

Thằng bé hôm nay sao thế? Khác hẳn mọi ngày. - ông bố cuối cùng cũng gấp báo và để ý đến cậu con trai lạ kì của mình.

Em mà biết được thì em là thánh đấy, nhưng thế cũng tốt, anh ạ. - mẹ cười. Quay lại với Yoseob...

Cậu đang đi dọc theo con đường trống vắng và cố gắng cảm nhận lấy ánh nắng mặt trời thật chói chang kia, nhưng có lẽ không dễ dàng rồi. 

THỊCH!

Lại là bạn/anh? - duyên kiếp nợ nần gì mà cậu cứ phải đụng đồ với tên đồng bóng này mãi, có lẽ sau khi đăng quang cậu sẽ trốn ra nơi khác cùng với Junhyung mất. Nhưng lần này khác, cậu ta không cười rạng rỡ như lần gặp trước mà lại chăm chú nhìn thẳng vào con mắt Sói, điều này làm cậu cảm thấy rất khó chịu. Đôi mắt xanh thẳm sâu hun hút nhưng muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Ơ, kìa, mây ở đâu lại lũ lượt kéo về, hình như cậu đã thấy cảnh này ở đâu rồi thì phải.

Anh là ai?! - Yoseob đang hoảng sợ nhìn con người trước mắt, đôi mắt xanh thẳm đã nhường chổ một đôi mắt đỏ rực lửa Địa Ngục. Một con ác quỷ thật sự. Gã nhếch mép cười mỉa mai. Đông cứng, cậu không thể chuyển động được.

Tôi là ai cậu cần phải biết sao, Seob? Thôi được, Kikwang là tên tôi. Nhớ đấy! Nào nào, lại gần đây xem. - gã dùng một sức bùa chú nào đó lôi kéo cậu về phía gã sau đó dùng bàn tay thô ráo sờ lên chiếc cổ cao, trắng ngần của cậu. Gã lần xuống bờ ngực và không ngừng xuýt xoa đủ kiểu. 

Chà, một con mồi ngon, nhưng ta sẽ chén ngươi vào lúc sau, không phải bây giờ đâu. - gã nói, tay vẫn sờ mó khắp người cậu làm cậu ghê tởm.

Tạm biệt, người đẹp. - gã nói rồi một chớp loà.

Này?! Bạn sao thế? Có chuyện gì không ổn à? - trước mặt cậu vẫn là hình dáng đó nhưng khác chỉ là cặp mắt xanh thẳm. Cậu kinh sợ con người này! 

Bỏ chạy!

Đâu nhanh thế đâu cưng! - cậu ta cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro