Chap 28: Cố gắng bỏ trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Junhyung đưa Yoseob về đến nhà, cũng không có giống như lời hắn nói trói cậu trên giường.Ở mức độ nào đó hắn vẫn không nhẫn tâm dùng xích trói người cậu, Junhyung hy vọng có thể sử  dụng chính mình để trói lại tim Yoseob.

Yoseob bị đưa về nhà,tiếp theo chỉ im lặng ngồi ở  hồ nước bên cạnh vườn chính gần cổng, nhìn đàn cá bơi qua bơi lại mà ngẩn người.

Junhyung không có nói chuyện với cậu, không có nói lời nuôn chiều dụ ngọt như trước nữa mà cũng chằng có lời nói táo bạo chỉ là sự im lặng rồi rời đi.

Điều này làm cho lòng Yoseob không thoải mái,Junhyung lạnh lùng đi ngày nào cũng vác theo cái mặt không càm xúc đi dọa người để cho cậu cảm thấy bất an,hắn chắc chắn rất thất vọng với mình,Yoseob nghĩ như vậy .Nếu thật sự thất vọng rồi vậy cậu bỏ trốn lần nửa có lẽ sẽ  thành công, nhưng mà tại sao trong lòng mình cậu lại càm thậy lại khó chịu như vậy.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi,trong tình cảnh hiện tại dường như mất đi năng lực phán đoán, không biết chuyện gì đúng chuyện gì là sai , tóm lại chỉ cần có lợi với Junhyung cho dù cậu không thể lý giải hành vi chính mình, cậu vẫn kiên trì làm .

Đến buổi tối, Yoseob ngồi ở trong phòng chờ Junhyung trở về, theo như ngày thường lúc này anh đã sớm đã trở lại nhưng mà hôm nay không có.

Yoseob mơ hồ cảm giác có một tia bất an, trong đầu lập đi lập lại nhiều lần tình cảnh anh ở quán bar ôm nữ nhân uống rượu mua vui.

Càng nghĩ đến đây cậu càng bất an.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra,Junhyung vẫn cái bản mặt đúng chất tên du côn đi đến, sở dĩ hôm nay trở về muộn hoàn toàn là bởi vì ban ngày hắn phải đi ngăn chặn cậu, gần đây công việc làm ăn rất bận rộn, hắn lại ở thời điểm mấu chốt rời khỏi công ty, cho nên sau khi trở về phải ở lại xử lý công việc, cho tới bây giờ mới chấm dứt.

Vào cửa phòng, phát hiện Yoseob ngồi ở chỗ kia chờ hắn, trong lòng lại có một tia ấm áp nhưng vẫn bù không được tức giận trong lòng hắn, vì thế hắn không để ý đến cậu, cởi áo khoác xong trực tiếp đi đến phòng tắm.

Yoseob thấy hắn trở lại, liền đứng dậy vừa muốn nói chuyện với hắn thì thấy Junhyung nhưng mà hắn lạnh lùng nhìn cậu một cái,sau đó không nói chuyện đi  vào tắm .Trong lòng cậu đột nhiên đau một chút.

Junhyung rất nhanh tắm xong, mặc đồ ngủ, không nói câu nào trực tiếp lên giường đáp chăn, nhắm mắt ngủ.

Yoseob chỉ cảm thấy trong lòng một trận chua xót, cảm giác thật ủy khuất nhưng cậu không có nói ra miệng, có lẽ như vậy cũng không tệ Junhyung sẽ dần dần lãnh đạm cậu, sau đó quên đi cậu, vậy nên cậu có thể thuận lợi rời khỏi nơi này .

Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng mà ngực không hiểu tạo sao rất đau làm cho tự mình ức chế không được, nhẹ nhàng đứng dậy, đẩy ra cửa phòng, rồi đi ra ngoài.

Nghe được tiếng đóng cửa phòng,Junhyung khẽ đứng dậy, quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Yoseob thân ảnh nhỏ bé đứng bên cánh cửa,hắn có một loại xúc động muốn ôm cậu vào lòng, nhưng mà hắn nhịn xuống , có lẽ hai người cần một khoản thời gian nhất định để suy nghĩ chuyện bọn họ.

Nếu Yoseob thật sự quyết định rời khỏi mình, như vậy cho dù hắn Yong JunHyung có năng lực giam cầm cậu như thế nào thì cậu sẽ không vui vẻ . Nghĩ đến đây Junhyung hít một hơi thật sâu, nằm ngù lại.

Đóng cửa phòng, ngồi xuống cửa hành lang dài nhìn bầu trời sao, Yoseob không ngừng tự hỏi chính mình, nếu không phải LeeJoon bức bách mình, thì mình có thật sự sẽ lựa chọn rời khỏi Junhyung.

Tình cảm của cậu đối với Junhyung là gì? Cậu không biết, nhưng mà hắn cậu ỷ lại Junhyung, cậu biết lúc mình không thấy được Junhyung sẽ nhớ đến hắn, bị hắn đụng chạm cậu không cảm thấy chán ghét thậm chí có chút thích,khi bị hắn lạnh lùng cậu lại cảm giác mất mát và khó chịu.

Tình cảm này cuối cùng là dạng tình cảm gì vậy?

Yoseob không biết lý giải như thế nào, thân thể tựa vào cây đèn, ngẩn người nhìn bầu trời tối đen……

Junhyung nằm ở trên giường, một cái lật người cánh tay thói quen đập về phía trước mặt ôm người bên cạnh nhưng không có ai.

Hắn chợt thức tỉnh dụi dụi mắt, phát hiện phía trước trống trơ không có ai,Junhyung xoa mắt ngồi dậy, bên ngoài trời đã gần sáng rồi, nhìn trống trơn bên cạnh giường,hắn nhướng mày, chẳng lẽ cả đêm qua Yoseob không có trở về phòng?

Nghĩ vậy,Junhyung xoay người xuống mặc áo khoác, đẩy cửa đi ra ngoài, phát hiện cậu đang ngồi ở lan can đối diện cửa phòng, dựa vào cây đèn đang ngủ.

Hắn nhẹ nhàng đi đến đứng ở bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn cậu điềm tĩnh ngủ, trong lòng có một tia yêu thương kì lạ không biết làm sao đang len lỏi trong tim hắn.

Vật nhỏ này luôn luôn thực dịu ngoan,tại sao đột nhiên trong lúc hắn bắt đầu nhận ra tình cảm này thì cậu lại muốn rời khỏi mình, lại còn cố chấp như vậy chứ.

Nghĩ đến đây Junhyung vươn tay đến, nhẹ nhàng vuốt ve hai má bánh bao của Yoseob, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu có chút mát lạnh, nghĩ đến cả một đêm cậu không có trở về phòng đương nhiên lạnh rồi.

Vì thế Junhyung dùng sức bế ngang Yoseob lên, hướng trong phòng đi đến, động tác mạnh như vậy thoáng cái làm cậu bừng tỉnh, mơ mơ màng màng phát hiện bản thân bị người khác ôm lấy, lập tức luống cuống, mới vừa phản kháng vài cái liền nghe thấy thanh âm trầm thấp của Bạch Tấn Vân.

“Là anh.”

Nghe được thanh âm quen thuộc, Yoseob liền không hề phản kháng mà là ngoan ngoãn nằm ở trong lòng hắn, ngửi mùi vị quen thuộc trên người hắn, cảm nhận được độ ấm trên người hắn.

Junhyung ôm cậu vào phòng, đặt cậu ở trên giường, kéo chăn qua người Yoseob.

Trong lòng cậu vẫn cảm thấy mình thật có lỗi với Junhyung, nhất là lúc hắn càng đối với cậu tốt cậu lại càng khó chịu, lúc này ánh mắt cậu nhìn về phía Junhyung cũng là có sự đau lòng và chua xót ,Junhyung lại đem dịu dàng của hắn nhìn một cái không bỏ xót.

Nhìn vẻ mặt Yoseob như vậy, hắn cảm thấy được chính mình thật sự không tức giận nổi.

“Seobie, em nghỉ ngơi thật tốt, huynh muốn đi đến công ty xử lí chút việc .” Junhyung đưa tay vuốt tóc Yoseob nhìn cậu mỉm cười,sau đó buông tay xoay người đi ra ngoài cửa.

“Không ăn sáng sao?” Yoseob ý thức được liền giữ chặt tay hắn.

Đột nhiên bị Yoseob giữ chặt Junhyung sửng sốt, nhìn cậunở nụ cười dịu dàng:

“Không ,đi đến công ty anh ăn cũng được, gần đây bề bộn nhiều việc.”

Yoseob buông lỏng tay ra nhìn Junhyung đi ra khỏi phòng, đột nhiên cảm thấy được trong lòng cậu trống vắng .

Cậu suy nghĩ, nếu có một ngày cậu thật sự rời khỏi Junhyung, hắn có thể cảm thấy buồn không, nhớ cậu không ?

Nhưng mà mặc kệ như thế nào, nhân lúc hai người tình cảm  chưa có sâu nặng dùng một dao chặt đôi mới là lựa chọn tốt nhất.

Nghĩ vậy Yoseob cũng đứng lên, mới vừa đẩy cửa phòng ra liền thấy JiYeon đứng ở cửa, đem quần áo theo, thấy Yoseob muốn đi cô lập tức mỉm cười nói:

“Thiếu phu nhân, Yeonie giúp phu nhânthay trang phục nha.”

Cả ngày Yoseob dường như đều là ngồi ở bên hồ nước, ngẩn người nhìn cá bơi qua bơi lại.

Thời gian giao dịch với LeeJoon càng ngày càng gần, trong lòng Yoseob lại càng ngày càng hoang mang, có lẽ chỉ có chạy trốn mới có thể chân chính thoát khỏi.

Cậu là đang trốn tránh sao? Cậu không biết nhưng mà thời gian bức bách,cậu phải quyết tâm mới được.

Xem ra chỉ có thể dốc hết long thôi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro