CHƯƠNG IX: Cảm xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại một tuần lại trôi qua, công việc của Yoo Mi vẫn thế, ổn định... như mọi ngày cô nấu cơm còn sinh viên năm cuối dọn dẹp khi đã ăn xong. Sau đó hắn dạy cô vẽ... nhưng hắn là một người thầy khó tính... học trò thì phải có người này người kia chứ, hắn chẳng có kiên nhẫn gì cả...

Hyun Joong ở nhà con bé, dạy nó vẽ cả tuần nay, nhưng nó không thể tiếp thu được, nó dỡ tệ hay anh không giỏi trong việc dạy ai đó... Chẳng hiểu sao bên nó trong anh xuất hiện nhiều cảm xúc lạ lẫm... nhìn bàn tay nó cầm cây viết chì còn không xong, thì làm sao vẽ được, thôi thì nó nói ý của nó cho anh vẽ vậy, nghĩ thế... anh nói:

-" Yoo Mi đưa cây viết chì đây, bây giờ tôi vẽ, cô hãy nói ý tưởng của cô đi!"

Hyun Joong không đợi Yoo Mi đưa cây viết chì, anh lấy trên tay Yoo Mi.

Yoo Mi ngạc nhiên... vẽ thôi còn không xong, thì làm sao hắn bảo cô nói ý tưởng của cô cho hắn nghe nhỉ, cô bực bội...

-" Ý tưởng, nếu người ta có ý tưởng hay và vẽ giỏi thì cần gì điều ước của anh!"

Hyun Joong chau mày khi nghe con bé nói như thế, con bé ấy muốn nhắc chừng anh ư, anh thinh lặng cúi xuống vẽ...

Yoo Mi thấy hắn không nói, cúi xuống vẽ, cô nhìn vào... hắn đang vẽ gì thế... phong cảnh ư... nhưng hắn vẽ rất đẹp... một khung cảnh thần tiên... tự dưng cô nghĩ, đây là nhà hắn sao...

Cô ngẩng nhìn hắn... cô chỉ thấy nữa bên mặt của hắn... mái tóc dài chấm ót, và dày ôm gọn lấy gương mặt sáng, sóng mũi cao, cô chưa từng thấy hắn cười... hắn như một pho tượng ít khi... ừ không, hầu như hắn không bộc lộ cảm xúc qua khuôn mặt thiên thần... tự dưng cô buộc miệng...

-" Thiên thần trên đấy ai cũng đẹp như anh à?"

Hyun Joong đang vẽ khu vườn của nhà mình... anh nhớ khu vườn ấy, thì nghe con bé hỏi một câu... không thể trả lời... anh quay nhìn con bé... chạm phải đôi mắt to tròn màu đen long lanh... đôi mắt con bé không còn bị thâm quầng nữa, nó sáng... nhưng sau cái ánh sáng đó, anh thấy trong đáy mắt... một nơi nào đó tăm tối... anh bối rối quay đi... thinh lặng tiếp tục vẽ...

Yoo Mi cũng bối rối quay đi khi chạm phải ánh mắt thật gần của hắn... cô cảm thấy sợ khi hắn đọc được cảm xúc cùng ý nghĩ sâu thẳm trong tâm hồn cô... sóng mũi cô cay cay...

Cô đứng lên... không, cô không cần một ai thương hại. Cô bước về phòng ngủ... khép cửa lại... quản lý bếp đã thế, bếp trưởng Lee cũng thế, Jae Wook cũng thế, bây giờ đến lượt hắn...

Chỉ Jae Wook cũng đủ làm cô cảm thấy tủi thân và đau đớn lắm rồi... cô nằm xuống giường ôm lấy gối... biết thế cô đừng ước, để bây giờ cô không thể rời khỏi cái con người tự xưng là thiên thần Jophiel tương lai...

Rồi mai đây, mỗi khi hắn nhìn cô, cảm giác tủi thân ấy sẽ hiện hữu, đó là cái giá mà cô phải trả cho điều ước thứ nhất ư, điều ước không thành hiện thực... cô nợ hắn điều gì nhỉ...

Hyun Joong buông cây viết chì xuống khi anh chưa vẽ xong khu vườn... anh đi ra ngoài, trước khi đi anh nhìn về phía phòng ngủ... anh ngồi ở xích đu đong đưa... đây không phải là cách tốt, thế giới của con bé đấy là một màu đen, nó cố gắng che đậy chỉ sợ mình bị tổn thương...

Một con người nhỏ bé khốn khổ, anh sẽ đem lại cho thế giới nó màu sắc, và làm như thế nào ư... Ngày mai anh phải đi tìm việc, bây giờ anh đã là một người bình thường và làm gì thì làm, cái đầu tiên là phải có tiền, như thiên hạ thường nói: có tiền là có tất cả... mặc dù anh biết rõ đó hoàn toàn không đúng...

Giờ khắc còn lại của một ngày trôi qua thật lặng lẽ...

-----

Yoo Mi thức dậy sớm cho công việc buổi sáng của cô, nhưng cô thấy trong góc phòng không có tên sinh viên năm cuối... Đến bây giờ sao cô chưa hỏi tên hắn khi hắn biết rõ tên cô, hắn đi đâu rồi và còn đi sớm hơn cô nữa?

Cô bước nhanh trên đường với tâm trạng vui vẻ, cô sẽ mãi như thế, nụ cười luôn trên môi, cô biết hắn sẽ không bao giờ đi bụi đời nữa, còn về nhà thì không là chắc rồi... hắn đi đâu nhỉ...

Cô đẩy cửa văn phòng của giám đốc... mỉm cười một mình khi thấy anh giám đốc lại ngủ gục ở bàn, những mẫu vẽ lại bay xuống đất, cô ngồi xổm xuống lượm từng tờ... từng tờ... cô khẽ khựng lại, mẫu áo cưới, cô ngẩng lên nhìn về phía anh giám đốc... vẫn dáng vẻ ấy, ấm áp...

Mẫu áo cưới anh vẽ cho chị Ji Hye sao... đám cưới của anh... Yoo Mi chợt buồn, nếu như hai người đám cưới, thì chị Ji Hye tống cổ cô ngay tức khắc, cô sẽ không được gặp anh Jae Wook nữa, không được là người đầu tiên thấy được mẫu vẽ của anh... rồi cô sẽ lấy hy vọng, niềm vui gì để sống qua một ngày trầm lặng này...

Jae Wook khẽ mở mắt... như ước muốn của anh mọi ngày, thấy Yoo Mi cho một buổi sáng thức giấc... em gái đang cầm bản mẫu của anh và nhìn vào, như xuyên suốt, em gái đang nghĩ điều gì thế? Sao không bao giờ anh đọc được những suy nghĩ của em gái thế này... anh đứng dậy vươn vai...

-" Em thích mẫu đó à?"

Jae Wook lên tiếng như báo cho Yoo Mi biết anh đã thức dậy...

Nghe tiếng nói Yoo Mi vội ngẩng lên, cô mỉm cười nói:

-" Mẫu váy cưới đẹp quá, anh thiết kế cho chị Ji Hye à? Hai người sắp làm đám cưới sao? Bao giờ vậy? Người đẹp như chị Ji Hye mặc gì cũng đẹp, hì hì..."

Jae Wook chau mày khi nghe Yoo Mi nói thế, lại còn cười cái giọng điệu ngượng nghịu giả tạo, đôi mắt cô bé long lanh... anh hạ giọng:

-" Không, khách hàng đặt anh thiết kế thôi!"

Yoo Mi bối rối bước nhanh đến bàn làm việc đặt sấp mẫu lên đấy

-" Vậy à!"...

Cô chỉ nói được như thế, nghe Jae Wook tiếp:

-" Đám cưới anh ư? Còn lâu lắm, vì Ji Hye nói cần thời gian để suy nghĩ kỹ!"

Yoo Mi lại:

-" Vậy à?"

Jae Wook bật cười ra tiếng:

-" Không vậy chứ sao? Thấy em cũng có vẻ thích thiết kế thời trang nhỉ, sao em không đi học thiết kế?"

Yoo Mi cười buồn.

-" Có nhiều thứ em phải cần làm hơn là đi học!"

-" Em lo chuyện kinh tế sao?"

Yoo Mi bước lại cánh cửa kính cô đưa cây lau lên cao...

-" Một phần cũng là thế!"...

Vào phút giây này cô không muốn đối diện với Jae Wook... ánh mắt cùng lời nói của anh làm cô tổn thương, cô yếu đuối lắm, cô lên giọng đổi đề tài...

-" Dạo này em thấy chị Ji Hye ít đến công ty nhỉ!"

Jae Wook đứng nhìn sau lưng cô bé nhỏ nhắn... cô bé cứng miệng không muốn nói đến cô, anh lùi lại...

-" Anh về trước nhe, Yoo Mi!"

Yoo Mi gật đầu không quay lại...

-" Dạ!"

Yoo Mi vừa làm vừa nhìn qua khung cửa kính... mặt trời ló dạng, bầu trời có màu sáng thật đẹp... nếu mình nhìn mọi điều bằng sự lạc quan, thì mọi thứ trên thế gian này đều đẹp...

Cô tự an ủi mình bằng câu nói nằm lòng... bất giác cô dừng tay nhìn xuống đường như tìm kiếm... tầng này là tầng 15, cô chỉ thấy bên dưới kia những con người bé tí, thì làm sao cô thấy được tên sinh viên năm cuối mà tìm nhỉ... nhưng, hắn phát sáng mà... rồi cô bật cười một mình... từ hồi cô bên hắn, cô không được bình thường nữa...

-----

Yoo Mi vui vẻ hát một khúc nhạc trên đường về nhà... mọi thứ sẽ bình yên mãi nhé... Vào nhà cô đi thay đồ rồi nấu cơm... nấu xong dọn lên bàn... ngồi đợi cho thời gian qua đi... không thấy tên sinh viên năm cuối...

Cô đi ra ngoài ngồi đợi nơi xích đu... khí hậu nóng nực cho đầu tháng năm, mùa mưa sắp đến... Đợi mãi cô mệt mỏi và đói nên vào ăn một mình... hắn đi đâu nhỉ? Tại sao không nói với cô một tiếng, mà tại sao cô phải lo cho hắn, hắn lớn rồi, hơn nữa có tay chân, hắn muốn đi đâu là tùy hắn, liên quan gì đến cô mà cô sợ hắn bị bắt mất...

Yoo Mi nằm ở giường suy nghĩ mông lung... nếu như hắn ở trên đó thì nơi đây hắn làm gì có giấy tờ tùy thân... hắn đi đâu được chứ? Khi bây giờ hắn là một con người bình thường... Yoo Mi kéo chăn trùm kín đầu... không nên cố lý giải một điều gì khi mình không thể giải thích...

-----

Từ sáng sớm Hyun Joong đã đi tìm việc làm, như mỗi con người nơi đây, nhưng chổ nào cũng đòi giấy tờ, anh làm gì có giấy tờ, anh không thuộc về nơi đây... Papa đã xử anh như thế thì ít nhất cũng cho anh một thân phận với tờ giấy tùy thân chứ... anh biết làm gì bây giờ... anh dừng bước trước một ghế đá, ngồi xuống vì mệt... nhìn mọi người xung quanh... khí hậu nóng nực cho tháng 5...

-----

Yong Joon đi theo em trai mình từ sáng đến giờ, nhóc đi xin việc ư, nhóc không muốn con bé đó nuôi cơm nhóc à, đúng rồi, đàn ông là phải thế, hơn nữa bây giờ nhóc là một người bình thường, nhóc cũng cần phí sinh hoạt chứ...

Nhưng nhóc làm gì có giấy tờ tùy thân cho mỗi con người cùng công việc nơi đây, vậy nhóc không xin được việc tốt và ổn định rồi, nhìn nhóc có vẻ mệt mỏi, ở nhà ăn sung mặc sướng chỉ đi học, bây giờ nhóc phải ra đời... anh thương nhóc quá... anh lại thầm nói:

-" Cố lên nhóc!"...

Khi anh biết chắc nhóc chẳng thèm anh giúp đâu...

-----

Hyun Joong đứng lên, bước nhanh về nhà, anh biết mình nên làm việc gì rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro