CHƯƠNG XXI: Điều ước thứ năm: " Một ngôi nhà vui vẻ"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đúng như ý Yoo Mi mong muốn, bài cô đạt giải ba, tuy là giải ba nhưng đó đã hơn điều cô mong đợi... hôm nay cô tự mình đến xem kết quả... cô muốn té xỉu, đúng ra là sáng sớm mai mới công bố, nhưng vì cô quen với chị Lusica, người sống cùng cô trong viện cô nhi, chị có mặt trong hội đồng chấm thi, năn nỉ mãi chị mới hé lộ tin trước cho cô, chị còn dặn, chỉ mình cô biết thôi nhé, nhưng cô nghĩ ngay đến Hyun Joong, cô chạy nhanh trên đường bằng đôi sandal êm ái... 8h tối, cô chạy thẳng đến quá bar "Thiên thần" nơi có thiên thần của cô đang làm việc...

Yoo Mi như xông thẳng vào, đưa mắt tìm kiếm... cô thấy Hyun Joong đang đứng trước một đám con gái, cô nhíu mày bước tới khi thấy đám con gái đó cứ chọc ghẹo anh... anh đang cố từ chối bằng sự lịch sự... anh làm ở đây để làm gì...

Nhưng rồi cô lại nghĩ... tốt hơn hết anh nên làm ở đây, nó giúp anh hiểu nhiều về cuộc sống này hơn nữa... thấy một đứa con gái đang níu tay Hyun Joong, cô bước nhanh đến đưa tay mình lên kéo tay cô bé đó ra... cô lên giọng tỏ vẻ đàn chị.

-" Cô bé, bé nghĩ đây là đâu mà cứ níu níu kéo kéo vậy, bé nghĩ đây là ai mà bé dám níu níu kéo kéo? Chị nói cho bé biết, nơi đây chỉ bán thức uống, đồ ăn được chế biến, bé có cần xem lại menu không..."

-" Bà chị này là ai chứ?"

Con bé không vừa chặn lời cô... cô mỉm cười bình thản...

-" Bà chị đây là chị của người đàn ông đẹp trai mà nãy giờ bé níu kéo đấy, bé bị mất điểm rồi, game over!"

Yoo Mi kéo Hyun Joong đi ra ngoài...

Hyun Joong bật cười nhẹ bước theo Yoo Mi... trong lòng em anh là người đàn ông ư... em chọc anh thì có, có phải trả thù anh cho lần trước không...

Ra đến ngoài, Yoo Mi buông tay đứng đối diện với Hyun Joong, cô ngước nhìn.

-" Anh không hỏi sao tự dưng em đến đây à?"

Hyun Joong cười nhẹ.

-" Có gì em muốn nói, thì nói đi!"

Yoo Mi mỉm cười, nhón chân nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Hyun Joong.

-" Bài thi của em đoạt giải ba!"

Yoo Mi đứng thẳng lại, đưa một ngón tay đặt lên môi với nụ cười rạng rỡ.

-" Suỵt! Tin hành lang đấy!"

Hyun Joong khẽ bối rối trước cử chỉ đáng yêu của người con gái dễ thương trước mặt... anh nhận được ánh mắt ấm áp của Yoo Mi... anh khựng lùi lại khi đột nhiên Yoo Mi lao đến ôm chầm lấy anh... với vòng tay siết chặt cùng tiếng nói đầy cảm xúc bên tai...

-" Em rất vui, em vui lắm... cảm ơn anh Hyun Joong!"

Bất giác Hyun Joong giơ tay lên... ôm lấy Yoo Mi...

-" Anh cũng thế, chúc mừng em!"

Yoo Mi buông tay đẩy Hyun Joong ra.

-" Chúc mừng không thì đâu được, anh phải nấu đãi em một bữa ăn ngon!"

Hyun Joong chau mày, Yoo Mi tiếp:

-" Anh nấu ăn ngon lắm, thôi, em về cho anh làm việc!"

Rồi Yoo Mi chạy mất... Yoo Mi chạy nhanh trên đường với sự ngại ngùng, khi anh ôm cô vào lòng đáp lại, thì chắc anh đâu biết trái tim em đập nhịp gì... hạnh phúc chỉ cần có thế thôi... với anh, chỉ bao nhiêu đó cũng làm em hạnh phúc lắm rồi... cảm ơn anh vì mọi thứ, Hyun Joong...

Hyun Joong nhìn theo Yoo Mi nhỏ bé đang chạy mất dần trên con đường dài thăm thẳm trước mặt... anh muốn đuổi theo em lắm, nhưng... anh không thể bỏ việc giữa chừng... anh quay đầu bước vào quán bar...

Anh không còn nhỏ để bỏ việc giữa chừng... xin lỗi em... mặc dù anh biết điều em cần không phải là lời xin lỗi... đây không phải là lần đầu tiên em ôm anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh đáp lại... em có biết phải khó khăn lắm anh mới có thể làm được không...

-----

Yong Joon đứng bên ngoài căn nhà nhỏ bé, nhưng rộn ràng tiếng cười nói của hai đứa trẻ... tự dưng anh muốn vào đó để chung vui... anh thở ra, Hyun Joong không thích, từ trước đến giờ nhóc đã không thích anh xen vào chuyện của nhóc, thì bây giờ càng không thích khi anh xen vào khoảng thời gian riêng của hai người...

Anh ngồi ở xích đu đong đưa, bầu trời hôm nay không nắng, trời trong se se lạnh, có thể nói hôm nay là một ngày đẹp nhất trong mùa đông năm nay... anh nghe tiếng cười giòn tan của con bé, như những thanh pha lê chạm vào nhau, âm thanh của tiếng chuông gió, rộn ràng vui tai, nhóc có cảm giác đó không, chắc là có...

Từ ngày bên con bé, nhóc đã biết cười... nhóc không biết mình cười đẹp như thế nào sao, sao ở nhà lúc nào nhóc cũng thinh lặng lạnh lùng thế... thiên thần xinh đẹp bắt mắt chưa đủ, còn phải có nụ cười thân thiện ấm áp nữa kìa...

Anh tựa người ra xích đu, nhìn vào căn nhà nhỏ... nhóc cùng con bé đang ở dưới bếp, nấu nướng gì đó, nhóc nấu đồ ăn ngon như Mama, nhưng chẳng bao giờ nhóc nấu đãi ai một bữa cả, nhóc chỉ thích làm những gì mình thích thôi...

Anh thầm cảm ơn con bé Yoo Mi... đã đem đến cho nhóc cảm xúc... con bé đấy thật dễ thương, lúc nào cũng làm cho người bên cạnh mình vui vẻ, lấy niềm vui của mọi người làm niềm vui của mình... có lẽ con bé tự mình sống, bởi thế nó có suy nghĩ rất sâu sắc cho mọi việc...

Điều đó thì nhóc không giỏi bằng Yoo Mi đâu... anh ngửi được mùi thơm thoang thoảng, món gì vậy ta... anh không nhận ra, tò mò anh đứng dậy bước vào nhà, anh chọn một góc khuất... thấy hai đứa ngồi đối diện nhau...

-----

Như yêu cầu của Yoo Mi, Hyun Joong phải nấu một bữa ngon, anh không biết chọn món gì mà Yoo Mi thích, đối với anh một bữa cơm bình thường được ăn với người thân yêu là ngon rồi, nên anh chỉ nấu một bữa cơm thật đơn giản...

Yoo Mi nhìn những món ăn trên bàn, đủ ba món... một bữa cơm bình thường như mọi ngày, cô ngước nhìn Hyun Joong ngồi đối diện... chỉ cần dùng cơm với người thân yêu là cô cảm thấy mãn nguyện rồi...

Yong Joon nhìn vào bàn ăn, chỉ ba món như mọi nhà cho một bữa cơm, nhưng con bé Yoo Mi cười rạng rỡ thế... xem nó ăn kìa, thật không biết giữ ý tứ trước mặt ai...

Hyun Joong nhìn Yoo Mi ăn cơm anh nấu, đây đâu phải lần đầu anh nấu cơm cho cả hai người, nhưng em như bị bỏ đói cả năm... thật em chẳng biết mắc cở gì trước mặt anh cả... làm tự dưng anh ngại ngùng thay cho em... anh khẽ giật mình khi em đột nhiên ngẩng lên nhìn anh với đôi mắt tròn xoe long lanh... anh gượng cười bối rối cầm chén của mình lên và bắt đầu ăn...

Yoo Mi tự nhiên trước Hyun Joong, chẳng có gì cần phải tỏ vẻ e thẹn rụt rè trước anh vì cô không muốn phải giả dối, phải diễn kịch... con người ai không có ưu điểm và khuyết điểm, cô không thích sự giả tạo giữa hai người quen nhau, toàn trình ra những ưu điểm, đến khi sống với nhau thì chỉ còn khuyến điểm tồn tại, cô giống anh Jae Wook điều đó, sợ phải nghe từ người mình yêu thương một câu than phiền được bắt đầu bằng hai từ " Thì ra..."... cô mỉm cười một mình khi thấy anh nhìn mình...

Hyun Joong ngẩng lên, anh hạ giọng:

-" Tối 24 này anh không xin nghỉ được, vậy chúng ta đi chơi vào sáng ngày 25 nhé!"

Yoo Mi tròn mắt ngẩng nhìn, Hyun Joong tiếp:

-" Lễ Giáng Sinh!"

Yoo Mi chau mày buông chén xuống.

-" Em xin lỗi, sao em không nhớ vậy, em có hẹn với anh Jae Wook ngày đó làm thủ tục cho em đi dự khóa đào tạo rồi, đó là ngày thứ hai đầu tuần, còn sáng 24 chủ nhật em lại hứa với chị Ji Hye cùng chị đi xem nữ trang cưới, xin lỗi anh!"

Hyun Joong gượng cười lắc đầu.

-" Không sao, em cứ đi làm việc của em!"

Yoo Mi cúi xuống... sao cô không nhớ gì vậy, thường lễ Giáng Sinh mọi năm cô về viện cô nhi dự lễ cùng các em nhỏ, đã lỡ hứa với anh Jae Wook, sao bây giờ...

Hyun Joong tiếp tục ăn cơm... đây là dịp cuối để chúng ta đi chơi cùng nhau, đầu tháng 1 em đã đi du học khóa cấp tốc thiết kế cho bài thi đạt giải ba rồi, 4 tháng học... chúng ta rời xa nhau... anh có thể chịu được, nhưng anh sẽ buồn...

-----

Một tuần trôi qua, sáng ngày 24 Yoo Mi đi cùng chị Ji Hye cho lời hứa của mình, đi thật sớm lúc Hyun Joong vẫn còn ngủ... mặc dù Yoo Mi đi cùng chị... nhưng hồn cô lại để ở nhà... làm chị Ji Hye có vẻ không bằng lòng cho sự hời hợt của cô, nhưng sao chị Ji Hye không tống cổ cô về nhỉ, cô mong điều đó cho đêm Giáng Sinh hôm nay, đến 7h tối chị Ji Hye mới tha cho cô.

Cô đón taxi về nhà, nhưng không có chiếc nào, người ngoài phố đông thật đông, cô chen vào giữa đám đông, giữa mọi người tay nắm tay bên nhau cho ngày lễ sum họp, yêu thương và ấm áp... cô cố chen lấn để về nhà...

Chạy trên con đường tắt quen thuộc, cô mong Hyun Joong chưa đi làm... cô dừng bước khi thấy từ đằng xa Hyun Joong đang đi một mình... nhưng không phải là con đường đến chổ làm... tò mò cô bước theo sau...

Thấy anh đi lững thững một mình trên phố với những con đường quanh co mà cô chưa từng đi... cô nghĩ... anh đi đâu vậy? Anh dừng bước trước một Thánh Đường nhỏ... rồi ngẩng nhìn... tiếng chuông nơi tháp cao sừng sững vang lên... anh bước vào... Yoo Mi bước đến bên cửa... hé mắt nhìn vào bên trong...

Hyun Joong xin dời ca làm việc của mình, đợi Yoo Mi về, nhưng đã đến 7h vẫn không thấy em về, gọi điện cho em ư, để làm gì, người gọi phải là em mới đúng, đi về trễ không thèm báo một tiếng, anh buồn nên đi một mình... anh dừng bước trước một Thánh Đường nhỏ yên tĩnh... nơi đây vắng vẻ, ít ai biết đến thích hợp cho anh... cầu nguyện... anh bước vào...

Yong Joon đang đi phía xa sau Hyun Joong thì thấy con bé Yoo Mi từ một ngã rẽ, con bé bước theo sau Hyun Joong nên anh đành phải dừng lại một chút để bước sau con bé, thấy nhóc đi vào một Thánh Đường nhỏ, con bé Yoo Mi thì đứng bên ngoài ngó vào...

Chẳng biết con bé đã nhìn thấy gì mà nó quay đi với giọt nước rơi từ đôi mắt đen láy to tròn... rồi nó vụt chạy mất trong bóng đêm trước mặt... anh bước lên trước... nhìn vào... nhóc đang quỳ gối, hai tay chắp vào nhau, mặt ngước nhìn lên, có một dòng nước rơi từ đôi mắt nhóc... anh cũng vội quay đi... nhóc đang muốn về nhà, nhóc nhớ nhà... rất nhớ nhà...

-----

Yoo Mi lao nhanh về phía trước với những giọt nước trong mắt tuôn rơi như mưa... trái tim cô nhói lên đau buốt... cô đã thấy điều gì từ Hyun Joong... em sẽ ước điều ước thứ năm, thứ sáu, rồi thứ bảy... để anh có thể về nhà... em xin lỗi anh... xin lỗi anh...

-----

Sáng thứ hai, cô định bụng từ chối đi cùng anh Jae Wook, nhưng những gì cô thấy tối qua, làm cô thay đổi ý định, cô vẫn đi cùng anh Jae Wook, mọi thủ tục được làm trọn trong một buổi sáng, chỉ còn một tuần nữa cô đi, nên cô phải đi mua sắm, cô muốn đi cùng Hyun Joong, nhưng lại không thể từ chối sự nhiệt tình của anh Jae Wook thế là cô đi với Jae Wook cho đến hết ngày thứ hai 25-12...

Hyun Joong đi làm nhưng đầu óc anh để đâu đâu đấy, Yoo Mi đáng ghét... cả hai ngày ý nghĩa đều dành hết cho người ta... em xem anh là gì chứ... người thân à, không đúng... anh không là gì của em cả... không thèm... em cứ đi học đi, anh ở nhà, anh chán... anh đi quen bạn mới cho em coi... đâu phải anh không thể quen bạn khác...

-----

Một tuần thấm thoát trôi qua cho người bận rộn Yoo Mi, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, cô muốn Hyun Joong đưa cô ra sân bay, nhưng anh từ chối vì anh bận việc... cô buồn buồn... nếu anh không thích cô đi học, chỉ cần anh lên tiếng cô sẽ bỏ hết không đi học, sẽ ở bên anh, nhưng anh không nói, còn tỏ vẻ là anh trai dặn dò cô đủ mọi chuyện... Hyun Joong đáng ghét, cô đi cho anh coi...

Hyun Joong nhìn Yoo Mi trước mặt, cô đang đợi anh nói lời tạm biệt ư... anh sẽ nói:

-" Em giữ gìn sức khỏe nhé, chúc em học tốt!"

Nói xong anh cảm thấy câu đó thật nhạt nhẽo.

Yoo Mi cảm thấy khó chịu trong lòng... không còn câu nào hay hơn sao mà anh nói như thế... em sẽ học tốt, còn anh cũng phải làm tốt đấy, cô nở nụ cười ranh mãnh...

-" Trước khi em đi, em sẽ ước điều ước thứ năm, anh nghe cho rõ nhé, Hyun Joong!"

Yoo Mi nhắm mắt lại.

-" Em ước mình có một ngôi nhà vui vẻ!"

Yoo Mi mở mắt, lại mỉm cười.

-" Chào anh!"

Hyun Joong nhìn theo Yoo Mi bước xuống cầu thang, anh bước đến để nhìn cô đi, cô ngước lên đưa tay vẫy tạm biệt... cô lại trao anh nụ cười...

Hyun Joong chau mày... em đáng ghét, giao việc cho anh ư... nhìn nụ cười đầy sự tinh ranh của em kìa... muốn anh chung thủy với em à... đừng hòng, giữa chúng ta chỉ có 7 điều ước... anh quay đi bước vào nhà sập mạnh cửa... em lấy 7 điều ước ra ràng buộc anh... Yoo Mi... em... đầy sự đáng ghét... anh ngẩng nhìn trời... nhưng không thấy trời vì trong nhà, anh lầm bầm... em đừng nghĩ... ghét của nào trời trao của đấy nhé...

Yoo Mi bước xuống đếnđường vẫn nghe tiếng sập mạnh cửa của Hyun Joong, cô bật cười sung sướng... ai biểuanh làm cho em khóc vì anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro