Thích là cái gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Mẹ!

Trên mặt Nghệ Hưng  đã hiện vẻ không tự nhiên. Cậu cũng biết mẹ Kim nhất định sẽ không dễ chịu với cậu. Nhưng mà cô gái xinh đẹp cao gầy bên cạnh bà là ai? Nghệ Hưng lén nhìn

-Chung Nhân, đây là con gái lớn nhà họ Đường – Đường Linh Chi, Linh Chi mặc dù tốt nghiệp đại học danh tiếng ở nước ngoài nhưng đang làm việc trong xí nghiệp Đường thị. Không bằng các con trò chuyện chút đi?

Mộ Bội Văn cố ý coi thường Nghệ Hưng, cười đem Đường Linh Chi đẩy tới trước mặt Chung Nhân. Mà không nhìn ra trên mặt Chung Nhân là biểu cảm gì, anh không có nhìn về phía Đường Linh Chi mà mẹ Kim cố ý đẩy, mà là yên lặng nhìn Nghệ Hưng không có lên tiếng

-Xin chào, em là Đường Linh Chi.Anh chính là vợ của anh Chung Nhân phải không? Rất hân hạnh được biết anh!

Đường Linh Chi chủ động vươn tay về phía Nghệ Hưng. Thay vì từ trên người đàn ông Chung Nhân này biết chút ít cái gì, không bằng ra tay với con thỏ nhỏ ở bên cạnh anh đi

-Xin chào!

 Nghệ Hưng cũng đưa tay ra, ý tốt của người ta cũng không thể không nhận được! Thật kỳ quái, người đàn ông kia có cái gì tốt chứ? 

Xem ra biểu hiện vẫn được, nhìn hai người bắt tay!Chung Nhân giơ ly rượu trong tay lên uống một ngụm. Trong lòng Mộ Bội Văn có suy tính gì anh không biết sao? Có điều, chuyện như vậy anh làm sao có thể để nó xảy ra lần thứ hai. Anh sở dĩ không lên tiếng, chẳng qua là muốn xem thử bà rốt cuộc là muốn diễn lại trò cũ hay có mục đích khác.

-Linh Chi, con và Chung Nhân tâm sự chút đi. Bác mang Nghệ Hưng đến bên kia ăn chút gì!!

 Bất kể người ta có đồng ý hay không, Mộ Bội Văn đã kéo tay Nghệ Hưng đi,Chung Nhân vậy mà vẫn bình tĩnh không ngăn cản

-Chung Nhân, em có thể cứ gọi anh như vậy không?

Đôi mắt to của Đường Linh Chi chăm chỉ nhìn Chung Nhân, thể hiện rõ sự yêu thích cùng ái mộ. Tại sao cô lại gặp anh trễ một bước?

-Cô Đường!

Chung Nhân đưa cái ly trong tay lên coi như là cùng cô chào hỏi

-Gọi em là Linh Chi đi!

Một nụ cười tự tin ở trên mặt cô hiện lên

-Thật xin lỗi, cô Đường, chúng ta không có quen thuộc như vậy, thất lễ!

Chung Nhân xoay người lại cùng các anh em nhà họ Kim kháctán gẫu đề tài của đàn ông bọn họ. Ý đồ Đường Linh Chi đã quá rõ ràng, mà anh từ trước đến giờ không làm con mồi của người khác

Chung Nhân, anh quả thật quá kiêu ngạo. Cô đường đường là trưởng nữ nhà họ Đường cũng không để ở trong mắt. Bao nhiêu đàn ông thấy cô không phải là hết người này đến người kia lần lượt muốn được gần gũi với cô sao? Chỉ có anh lạnh nhạt với cô như vậy. Nhưng mà có lẽ chính người đàn ông như anh mới có thể khiến cô có ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ thế. Còn cô vợ nhỏ bé kia, xem bộ dạng bọn họ giống như là không có nhiều ân ái. Hừ, cô ngược lại muốn nhìn xem cuối cùng ai chết vào tay ai. Ha ha, trò chơi rất kích thích không phải sao? Huống chi còn có mẹ Kim trợ giúp! Cũng không biết phần thắng này rốt cuộc có mấy phần, cô muốn tự mình kiểm tra

Một mình Nghệ Hưng đứng ở trước bàn ăn thật dài đãng trí gắp món ăn. Mới vừa rồi mẹ Kim kéo cậu đến bên này liền nhét cậu vào nơi này, có điều, như vậy cũng tốt, cậu ngược lại có chút tự tại

Bởi vì buổi trưa chưa ăn thứ gì, thời gian ăn món điểm tâm ngọt buổi chiều cũng bởi vì đi ra bên ngoài cho nên cũng bỏ lỡ, bụng cậu cũng cảm nhận được đói. Nhưng mà đối với những món ăn đẹp mắt đủ loại kia lại không làm cậu nhiều hứng thú, cậu vẫn tương đối thích thức ăn ở nhà do thím Quan nấu

-Nghệ Hưng, là em sao?

Sau lưng một giọng nam giống như không thể tin nổi kích động kêu lên. Ở trong phòng nghỉ ngồi một hồi lâu cảm thấy nhàm chán, Đường Tĩnh Đằng muốn ra đây hóng mát một chút, thấy được trong đại sảnh náo nhiệt một bóng dáng rất quen thuộc giống như Nghệ Hưng, là cậu sao? Cậu sao lại tới nơi này đây? Anh không thể tin được từng bước bước đi qua, cho đến chứng kiến gò má nghiêng của cậu, anh kích động lên tiếng. May là âm thanh không lớn tiếng lắm, nếu không sẽ rước lấy những ánh nhìn khó chịu từ người khác rồi.

-Anh Đường? Làm sao anh lại ở đây?

Nghệ Hưng sau khi quay đầu thấy là Đường Tĩnh Đằng cũng kinh ngạc. Trời ạ, tại sao có chuyện thể trùng hợp như thế? Xem ra hai nhà Đường – Kim giao tình không tệ, tại tiệc tư nhân như vậy còn có thể mời được người của nhà khác. Chỉ là, anh Đường và cô Đường mới vừa rồi đó có quan hệ gì sao? Bọn họ cũng họ Đường!

-Anh theo chị đến đây!!

 Đường Tĩnh Đằng giơ ngón tay chỉ hướng Đường Linh Chi đang cùng người khác nói chuyện phiếm ở phía xa

-Thì ra cô Đường là chị của anh!

Nghệ Hưng theo hướng anh chỉ đương nhiên hiểu ra. Nhưng bọn họ xem ra một chút cũng không giống, bề ngoài không giống, khí chất cũng không giống.Đường Linh Chi cao ngạo tự tin, dĩ nhiên cô ấy có năng lực này, mà Đường Tĩnh Đằng lại là một công tử bộ dạng khiêm tốn.

-Em biết chị anh sao?

Đường Tĩnh Đằng nhận lấy cái đĩa quá nặng trong tay Nghệ Hưng, cười hỏi. Anh không cho là Nghệ Hưng sẽ giao du gì với chị mình, hơn nữa tuổi họ chênh lệch lớn, không thể nào là bạn bè

-Mới vừa rồi có giới thiệu qua!

Nghệ Hưng cúi mắt xuống, gắp một con tôm hùm lớn.

-Em ăn được nhiều như vậy sao?

-Em bây giờ là hai người rồi!

Vừa nói đến này cáí này, hai bên đều trầm mặc lại

-Chúng ta đến kia bên ngồi một chút đi?

Đường Tĩnh Đằng chủ động đánh vỡ không khí yên lặng này

-Được!

-Uống chút nước trái cây đi!

Nghệ Hưng và Đường Tĩnh Đằng đem thức ăn ngồi vào vị trí cách mọi người khá xa, hai người đều không thích náo nhiệt

-Cảm ơn!

Anh ấy rất chu đáo, Nghệ Hưng nhận lấy nước trái cây nghĩ thầm

-Nghệ Hưng, sao tối nay em tới nơi này?

Đường Tĩnh Đằng hỏi ra điều muốn biết nhất trong lòng. Thật ra thì mới vừa rồi anh đã mơ hồ đoán được cậu có thể là người nhà họ Kim rồi. Nếu quả như thật là người nhà họ Kim, vậy anh sớm giết chết phần tư tưởng không nên có kia, tránh cho cậu chịu tổn thương

-Ừ....Em đi cùng chồng!!

Nghệ Hưng cầm lấy khăn giấy lau miệng, cẩn thận vừa nói. Ừ, không sai, là chồng của cậu. Giữa bọn họ không thể dùng 'ông xã', người yêu để hình dung

-Chồng em? Anh ta là người nhà họ Kim sao?

Đường Tĩnh Đằng quay mặt sang nhìn về phòng khách, người đàn ông khiến cho anh đố kị đến hóa rồ buổi chiều đó đang cách đó không xa cùng người khác nói chuyện rất sôi nổi, trong trường hợp như vậy, anh ta chính là tiêu điểm của mọi người. Cho dù là không làm gì mà đứng ở nơi đó, phong thái vẫn phi phàm như thế. Thì ra là Nghệ Hưng thật sự là người nhà họ Kim, hơn nữa còn là vợ của người đàn ông có tiếng nói nhất trong nhà họ Kim. Mà người đàn ông trước mặt như anh là không có bất kỳ cơ hội thắng nào, không phải sao? Nhưng mà Nghệ Hưng không vui, anh nhìn ra được

-Ừ!

Nhìn theo ánh mắt Đường Tĩnh Đằng, Nghệ Hưng cũng nhìn thấy anh, ở trong đám người có vẻ như hạc đứng trong bầy gà vậy. Nhưng mà, một người đàn ông như vậy sẽ là của cậu sao? Vào giờ phút này, cậu lại không hiểu nổi trái tim mình

-Nghệ Hưng, em hạnh phúc không? Ở bên anh ta?

Thu hồi ánh mắt của mình, Đường Tĩnh Đằng nhìn chăm chú mặt Nghệ Hưng, giữa hai lông mày thoáng hiện đau buồn kia, không lừa được người

-Cuộc sống không phải là như vậy sao? Bất kể vui hay không vẫn cứ tiếp diễn!

Nghệ Hưng cúi thấp mắt, khẽ mỉm cười. Cuộc sống như thế là chính cô lựa chọn, vậy sẽ không có lý do đòi hỏi vui hay không vui

-Anh ta đối với em tốt không?

Biết rất rõ ràng không nên hỏi câu ngu xuẩn như vậy, anh vẫn hỏi.

Anh ta đối với cô tốt không? Mặt Nghệ Hưng mờ mịt nhìn Đường Tĩnh Đằng. Anh Đường hôm nay sao vậy? Sao đột nhiên sẽ hỏi cái vấn đề này? Trong mắt của anh lóe lên ánh sáng khiến cho tim cậu không tự chủ được đập nhanh hơn. Làm sao sẽ biến thành như vậy? Nghệ Hưng sợ ngây người, ngẩn ngơ đến mức nước trái cây dính ở khóe miệng cũng quên đưa tay lau sạch.

-Anh Đường đối với bà xã người khác thật là yêu thích!!

Một âm thanh chen vào không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, bàn tay thanh nhã nhẹ nhàng lau chút nước màu cam ở khóe miệng cậu:

-Sao ăn đồ còn như một đứa trẻ vậy?

 Giọng nói của anh lúc đối mặt với Nghệ Hưng lại mang sự cưng chiều trước nay chưa từng có

Chung Nhân ở ngồi xuống vị trí bên cạnh Nghệ Hưng, một tay giữ ở eo cậu nhẹ nhàng dùng sức ôm cậu vào trong ngực anh, một tay dường như vô tình xoa nhẹ tóc của cậu. Anh là để cậu tự do hoạt động, nhưng mà vẫn là trong phạm vi tầm mắt anh. Không nghĩ tới chỉ trong thời gian nửa ly rượu mà thôi, cậu đã ngồi bên cạnh một người đàn ông khác.

Hơn nữa người đàn ông kia có ý đồ với cậu. Thật là không khéo không thành sách, cho là buổi chiều gặp mặt xong, anh ta sẽ vĩnh viễn là người không hề được nhắc tới nữa, kết quả mới mấy giờ ngắn ngủn mà thôi, thế nhưng lại chạm mặt rồi. Hơn nữa anh ta lại là người nhà họ Đường. Có điều, vậy thì như thế nào? Bất kể là ai, không thể có ý đồ với người của anh.

-Anh Kim, thân là bạn bè, tôi chỉ là quan tâm cậu ấy!

Trong giọng nói của Đường Tĩnh Đằng cũng không có chút lúng túng. Nếu như một người đàn ông không thể đem lại hạnh phúc cho vợ của mình, vậy thì coi là cái gì đây?

-Anh Đường có phải đã quan tâm vượt qua ranh giới bạn bè hay không?

Giữa hai người sẽ có tình bạn chân chính sao? Huống chi sự quan tâm của anh ta tựa như có lẽ đã vượt quá giới hạn? 

-Nếu như không có thể mang cho cậu ấy hạnh phúc, trói cậu ấy lại ở bên người có ý nghĩa gì?

Đường Tĩnh Đằng nhìn thẳng vào mắt Chung Nhân, cặp mắt trong suốt thấy đáy.

-Anh Đường không phải là cậu ấy, làm sao biết cậu ấy không hạnh phúc?Hưng Nhi, ngoan, ngẩng đầu nhìn anh, nói cho anh ta biết, em hạnh phúc không?

Chung Nhân nâng mặt cậu lên, đôi mắt không di chuyển mà nhìn chằm chằm vào cậu

"Ầm"

Một tiếng, Nghệ Hưng cảm giác thế giới nhỏ của mình chợt sụp đổ, mặt lập tức hồng đến bên tai. Anh ta gọi cậu cái gì?Hưng Nhi? Tại sao anh ta có thể gọi cậu như vậy? Âm thanh đến mức không thể thấp hơn làm cho lòng cậu giống như là pháo hoa rực rỡ nổ tung trên không trung vào trời đêm, giống như trong lòng anh, cậu là người anh coi trọng nhất. Cổ họng cậu nghẹn ngào, nói không ra bất kỳ lời nào. Là ảo giác sao? Tại sao cậu cảm thấy anh đối với cậu đã khác trước?

Cái ánh mắt thâm tình kia dừng ở cậu, thời gian giống như là quên phải trôi đi, từng giây từng phút đã mất đi ý nghĩa. Trong mắt của anh lóe lên tình cảm khiến cậu cảm động, khiến cậu không thể tin nổi. Nhưng trong đầu hết lần này tới lần khác lại nhớ tới người con trai cũng đã từng dùng ánh mắt thâm tình này nhìn cậu, tại sao còn phải lại nhớ tới anh ấy? Không nên, thật sự không nên! Nhưng người đàn ông trước mắt này làm sao có thể thích cậu?

Nếu thích một người thì sẽ không ép buộc người đó làm những chuyện họ không muốn làm. Hơn nữa hôn nhân của bọn họ đã rất rõ ràng, cũng đầy đau khổ, anh sẽ lấy cậu, nhưng mà bởi vì cậu muốn nhờ vả anh mà vừa đúng tổn thương tới một người khác thôi, lòng của bọn họ vĩnh viễn sẽ không hợp nhất được. Nghĩ đến đây, không biết đã sớm là cảm giác gì làm mũi cô cay xè đến khó chịu, một giọt nước mắt chảy ra

-Nhìn em kìa. Vui vẻ cũng có thể khóc thành ra như vậy!!

Giống như là lau thế nào cũng không hết nước mắt khiến trong lòng Chung Nhân tối sầm lại. Còn không quên nó được sao? Ánh mắt cậu trong tíc tắc thay đổi, đồng thời anh đã biết tâm tư của cậu rồi. Giọng nói dịu dàng đến say người, nhưng động tác của anh lại thô lỗ rất nhiều

Giữa bọn họ đã không có chỗ đứng cho anh, mặc dù Nghệ Hưng không đưa ra đáp án, nhưng mà Đường Tĩnh Đằng biết, cho dù bọn họ không yêu nhau, nhưng cũng không tới phiên anh lo. Có lẽ anh thật sự chỉ là một người bạn không hơn không kém! Chẳng qua chỉ là bạn bè!

-Tĩnh Đằng, chúng ta đi về!

Đường Linh Chi đi tới, đây là tình huống gì? Tại sao em trai lại có vẻ mặt khổ tâm nhìn Chung Nhân và vợ ân ân ái ái? Chẳng lẽ bọn họ biết nhau hay sao? Có khả năng này, cậu vợ nhỏ của Chung Nhân không phải là vẫn còn đang đi học sao? Mà em trai của mình đi dạy ở trường. Nhưng mà cho dù là người quen biết, sao em trai lại có vẻ mặt như thế?

Đường Linh Chi lạnh lùng nhìn này cặp vợ chồng, ở trước mặt mọi người đằm thắm sao? Cô không tin người đàn ông như Chung Nhân sẽ cảm thấy hứng thú đối với một người tồi tệ như vậy. Hơn nữa từ thái độ mẹ Kim, cô biết mẹ Kim đối với cậu ta rất bất mãn. Một cuộc hôn nhân không được người nhà chúc phúc sẽ tốt chỗ nào? Huống chi bản thân cậu ta không thể mang đến bất kỳ sự trợ giúp nào cho sự nghiệp Chung Nhân, thân thế bọn họ đã định trước phải môn đăng hộ đối. Cô cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ là tốt rồi, chờ một ngày Chung Nhân thấy rõ ràng điều đó. Có lẽ cũng nhanh, bởi vì có mẹ Kim nhúng tay vào. Chẳng qua là, Đường Linh Chi cũng không hiểu, mẹ Kim căn bản là không có bất kỳ quyền phát biểu nào với cách làm của Chung Nhân.

-Nghệ Hưng, tạm biệt!!

Đường Tĩnh đứng dậy liếc mắt nhìn đôi vợ chồng chỉ sống ở trong ý thức mình kia. Cậu căn bản là không nghe được anh nói lời từ biệt với cậu? Sao anh lại tự cho mình là đúng chứ? Cậu bi thương có lẽ không phải là không vui vẻ, có lẽ là vì người đàn ông đó là chồng cậu? Là anh đã quá tự mình đa tình

-Làm sao em biết cậu ấy?

Sau khi tạm biệt vợ chồng Kim Phước Đạt, Đường Linh Chi hỏi vẻ mặt không vui của em trai

-Cậu ta là học sinh trường của chúng ta!!

Có lẽ chẳng qua là so với học sinh còn thân thiết như bạn bè một chút thôi.

-Chẳng qua là học sinh sao?

-Chẳng qua là học sinh!!

------------------------------------

Thời tiết đầu thu buổi tối không còn khô nóng nữa. Ở trên đường không người xe chợt ngừng lại, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng trong, những cây xanh cao lớn phe phẩy trong gió thu hòa cùng tiếng côn trùng kêu vang trong không trung. Bọn họ từ nhà họ Kim về, vẫn lẳng lặng không có nói chuyện với nhau.

-Có muốn đi dạo không?

Chung Nhân tắt máy, âm thanh nhẹ nhàng

-Được!

Có lẽ là bóng đêm quá đẹp, cho nên Nghệ Hưng không tự chủ được nói đồng ý

Xuống xe, so với đè nén bầu không khí ngột ngạt, nơi này thoải mái hơn. Nghệ Hưng hít một hơi thật sâu, một bàn tay thon dài ấm áp ôm lấy tay cậu

Trong lòng chấn động, lại không dám hất anh ra, Nghệ Hưng cúi đầu không nói lời nào. Tối nay anh lại trở nên rất kỳ lạ, cái loại cảm giác quái dị đó cậu không thể diễn tả chính xác

Ánh trăng mát mẻ như nước, bọn họ tay trong tay chậm rãi đi giống như là một đôi vợ chồng già lâu năm.Một trận gió thổi qua khiến Nghệ Hưng khẽ lạnh cả người, còn không kịp nói gì, một cái áo khoác âu phục đã khoác lên người. Hơi thở ấm áp mà quen thuộc tản ra toàn thân, Nghệ Hưng dừng bước.

Anh ta cưỡng ép và uy hiếp đúng là ghê tởm, anh ta săn sóc chu đáo lại làm cho cậu cảm thấy khổ sở. Khổ sở cái gì chứ? Cậu không biết, thật sự không biết. Cậu chỉ biết, lúc chính mình phát hiện nhìn thấy anh thì trong lòng không còn tràn đầy chán ghét cùng bài xích nữa. Đặc biệt là tối nay, lúc đối mặt với ánh mắt đen thâm tình thì cô cảm giác được anh có tình cảm với cậu. Lòng rối loạn, không biết sao phải rối loạn, cậu đối với anh, cuối cùng là cảm giác gì?

Nếu như là hận, như thế nào lại mâu thuẫn như vậy? Cậu phải nên bài xích anh sao? Đặc biệt là lần trước anh mang theo mùi vị phụ nữ khác trở lại ép buộc cậu chiều ý anh, cậu phải là hận anh mới phải! Không thể nào anh chỉ là vì anh dịu dàng nhìn cậu một chút mà cậu có thể quên. Nếu như nói là thích, vậy tại sao nghĩ tới Tuấn Nam, lòng của cậu còn đau?cùng đi qua nhiều năm tháng đẹp đẽ như vậy, cái loại tình cảm thuần khiết mà chân thật đó, sao quên mất rồi?

Anh ấy cùng cậu đi qua những tháng năm tốt đẹp nhất trong đời, đau lòng có anh an ủi, vui vẻ có anh sẻ chia, anh đối với cậu mà nói, là người yêu cũng là người thân, cái loại ràng buộc và tình cảm đó, không phải một sớm một chiều có thể bồi dưỡng ra được, thậm chí đã vượt qua thân tình máu mủ của cậu và cha mẹ.... Trong cảm nhận của cậu, địa vị Tuấn Nam không ai có thể thay thế được.

Cậu yêu anh, yêu anh sâu đạm. Nhưng mà phản bội lời thề giữa bọn họ cũng là cậu, cậu đã không còn tư cách nói lời yêu anh rồi

Chung Nhân thì sao, mặc dù bọn họ đã kết hôn, nhưng mà trong hôn nhân bọn họ bao hàm quá nhiều nhân tố bên ngoài, lại duy chỉ có yếu tố tình cảm hàng đầu lại không có. Anh đối với cậu không phải là thật sự có tình cảm, nhưng anh vô ý biểu hiện ra nhu tình rồi lại để cho cậu lưu luyến. Cậu chính là người ích kỷ như vậy! Rõ ràng là không thương anh, lại ham muốn một chút ấm áp kia.

Đúng vậy, từ lúc bọn họ kết hôn tới nay, anh ta một mực cưỡng ép cậu. Nhưng hành động mới vừa rồi của anh lại làm cho cậu không khỏi cảm động. Một loại cảm động như vậy lại làm cho cậu đang suy nghĩ về Tuấn Nam sinh ra cảm giác tràn đầy tội lỗi, cậu tại sao có thể đối với một người đàn ông nhẫn tâm chia rẽ cậu và Tuấn Nam mà sinh ra cảm động? Anh ta rõ ràng biết ban đầu cậu vì cái gì đi cầu xin anh ta; thế nhưng, anh ta lại tuyệt không nhớ đến tình cảm anh em. Dù là anh ta cùng với Tuấn Nam không phải là anh em ruột thịt, thế nhưng cũng là em trai cùng nhau lớn lên! Có lẽ đều là cô sai, là cậu không nên chủ động đi trêu chọc anh

-Đang suy nghĩ gì vậy?

Anh ôm cậu vào trong ngực, nâng mặt của cậu lên hỏi. Lần trước sau khi làm thương tổn cậu như vậy, anh mỗi ngày sống trong buồn phiền hối hận, rồi lại không dám trở lại nói xin lỗi, sợ nhìn thấy hận ý trong mắt cậu. Vậy sẽ khiến anh không chịu nổi. Thì ra là bất tri bất giác anh đã dành cho cậu nhiều tình cảm như vậy. Anh cho là khi lấy được người của cậu, anh liền thỏa mãn, thật ra thì không phải. Anh rất tham lam, tham lam nghĩ đến nghĩ đến tình cảm trân quý, không dễ dàng có được của cậu

Đón nhận ánh mắt chăm chú của anh, Nghệ Hưng lại nói không ra nửa câu. Mặt của anh làm cho cậu đau lòng!

-Hưng Nhi, nói cho anh biết. Em vui vẻ không?

Đầu ngón tay thon dài từ tóc mai trên trán cậu đến một đôi lông mày trời sinh, trượt xuống chóp mũi nho nhỏ, chút son kia càng làm đôi môi đỏ mọng thêm kiều diễm ướt át. Hỏi ra những lời này, Chung Nhân biết mình thật sự là giả vờ ngớ ngẩn rồi. Cậu hận anh như vậy, cùng anh ở chung một chỗ sao có thể vui vẻ được? Thì ra là anh đã đem lời nói của Đường Tĩnh Đằng nghe được để ở trong lòng. Thì ra là anh lại quan tâm cậu có vui vẻ hay không

-Anh cảm thấy em vui vẻ không?

Rốt cuộc, nghẹn ngào nói ra, nhưng vẫn là cảm thấy nặng nề và khó chịu! Giữa bọn họ không nên đi tới bước này. Nếu như chẳng qua là đường ai nấy đi không phải là rất tốt sao? Tại sao phải dây dưa đến tình cảm?

-Anh muốn cho em vui vẻ, có được không?

Anh ôm chầm cậu, ông chặt cậu trong ngực. Cằm đặt trên đỉnh đầu cậu hương tóc nhẹ không ngừng truyền vào trong chóp mũi khiến lòng anh thức tỉnh. Lần đầu tiên, anh cảm thấy sợ, sợ nghe được cậu lạnh nhạt từ chối mà xa cách. Anh muốn cho cậu vui vẻ, hạnh phúc, cho cậu tất cả những thứ cậu mong muốn, có được không?

Anh phải nói với thế nào cậu rằng anh không phải là vì muốn toại nguyện Trương Chí Thành mới ở bên cậu? Anh không phải là vì khiến Tuấn Nam đau khổ mà cưỡng ép cậu? Nhưng mà nói ra, cậu có tin hay không? Luôn luôn tràn đầy tự tin, anh bỗng nhiên không có chút lòng tin, trước mặt người mình thích, anh trở nên hèn nhát. Một câu nói có thể nói ra phải chăng tương tự với câu "Anh thích em"?

Anh ta đang nói cái gì? Cho cậu vui vẻ? Anh ta không biết sao? Sau khi chọn ở bên anh ta, vui vẻ của cậu đã không có ở đây. Vui vẻ của cậu chính là bị anh ta tước đoạt, anh ta tại sao có thể cho cậu vui vẻ? Nghệ Hưng ở trong lòng không ngừng cười khổ, không biết là cười bản thân mình ngốc hay là anh ngốc.

-Giữa chúng ta, không phải quan hệ như thế. Thật xin lỗi, tôi muốn về nhà!

Kiểu đối thoại như tỏ tình này làm cho cậu lập tức không tiếp nhận nổi, cũng không dám tiếp tục cái đề tài này. Chút ấm áp kia coi như là là nằm mơ đi, tỉnh mộng cô chỉ là Trương Nghệ Hưng. Đem mặt từ trong khuôn ngực ấm áp của anh ngẩng lên, nhẹ nhàng lấy tay của anh ra, Nghệ Hưng cúi đầu xoay người đi

-Em luôn luôn không cho người làm sai cơ hội sao?

Cậu từ chối khiến cho anh vô cùng khó chịu, giữ chặt thân thể muốn tránh ra của cậu, lần nữa ôm cậu vào trong ngực.

-Nếu như vừa bắt đầu đã là sai lầm, tất cả đều sẽ chỉ là sai lầm mà thôi!!

Bọn họ vừa bắt đầu chính là sai, làm sao có thể có cơ hội sửa đổi nữa?

-Cứ như vậy yêu hắn sao?

Anh cúi đầu tiến tới gần cậu, nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt của cậu. Chính là như vây, một đôi mắt trong suốt giống như một suối nước bắt anh phải ôm lấy

-Đúng vậy, tôi yêu anh ấy. Cả đời chỉ yêu anh ấy!!

Nghệ Hưng nhắm mắt lại. Sự điên cuồng trong mắt anh ta khiến cậu sợ. Yêu anh ấy? Cậu đã không còn tư cách này rồi, nhưng mà cậu sẽ trân trọng anh ở trong lòng cả đời

-Nếu như hắn biết em đã sớm không phải là Trương Nghệ Hưng năm đó, mà thật ra thì đã sớm khuất phục ở dưới thân thể của tôi, mặc tôi phô trương khả năng đem lại khoái lạc cho em, em nói xem hắn có thể còn yêu em hay không? Có muốn tôi quay lại lúc chúng ta hoan ái gởi cho hắn hay không? Để cho hắn xem em ở dưới người tôi phóng đãng cỡ nào?

Bị câu nói cậu yêu người đàn ông khác, sự tự tin tràn đầy của anh phút chốc phai mờ như mây bay tan tác,Chung Nhân bây giờ khôi phục lại dáng vẻ người đàn ông vô tình, lãnh khốc; lời nói nói ra khỏi miệng đều là muốn tổn thương triệt để cậu mới chịu bỏ qua. Cũng chỉ có như vậy, anh mới cảm giác mình không có ngu ngốc như vậy, anh là Chung Nhân tràn đầy tự tin, không có gì mà Chung Nhân anh không có được

-Anh......

Trong mắt đã ngấn lệ, Nghệ Hưng cũng biết, anh ta tại sao có thể là người tốt như vậy? Những thứ dịu dàng vừa rồi cũng chỉ là mặt ngoài anh ta dùng gạt người? Có phải muốn xem thử một chút phản ứng của cậu hay không? Hoàn hảo bản thân cậu không có ngây ngốc đi tin tưởng anh. Mà anh vẫn là người đàn ông hết sức vô sỉ đó, cho nên đem những thời khắc bọn họ ở chung một chỗ không thể chịu đựng kia kìm nén xuống. Sao lại có người đàn ông vô liêm sỉ như vậy?

-Trương Nghệ Hưng, em không được quên, bây giờ em là vợ tôi. Lại dám miệng nói yêu người đàn ông khác sao? Lần sau nếu như còn để cho tôi nghe được, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu! Có nghe hay không?

Cố ý không để ý đến nước mắt ướt dần khuôn mặt nhỏ nhắn, Chung Nhân giữ chặt cằm của cậu, trịnh trọng cảnh cáo. Nếu người ta đã không yêu thích anh, anh cần gì tự làm mất mặt nữa? Loại chuyện mất mặt này sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa. Chẳng qua là, đời này cậu cũng đừng muốn thoát khỏi anh, muốn cùng Tuấn Nam ở chung một chỗ? Ngay cả nằm mơ cũng không cần nghĩ tới. Lúc này Chung Nhân không biết, có một ngày, là anh chủ động buông tay cậu ra.

Chung Nhân hung hăng buông cậu ra, tức giận đi trở về. Nhìn bóng dáng cao lớn của anh cứ tuyệt tình như vậy mà đi, cảm giác đau lòng khiến cậu không thở nổi. Nghệ Hưng ngồi xổm người xuống, vùi mặt trong đầu gối, đau khóc thành tiếng. Tại sao khi bọn họ ở chung lại luôn như vậy?

Khó lắm mới được hòa bình thì lại bắt đầu chiến tranh mới. Là cậu sai lầm rồi sao? Hay vẫn là anh sai?

Anh sao có thể nỡ để cậu cứ như vậy đi một mình trên đường? Anh rất quá đáng, thật sự rất quá đáng. Cậu khóc đến thương tâm, khóc đến muốn thở không nổi, khóc đến mặt trăng cũng lặng lẽ trốn vào trong mây, không muốn nhìn lại. Cho đến tiếng thắng xe chói tai vang lên ở bên tai, Nghệ Hưng mới ngẩng đầu lên

Chung Nhân có lúc thật hận mình không có tiền đồ, rõ ràng không muốn phải nhìn thấy cậu nữa, nhưng mà xe lại như có ý thức, lái đến bên người cậu ngừng lại, sau đó thân thể của anh căn bản cũng không nghe đầu óc anh chỉ huy, đi thẳng tới trước mặt người con trai đã khóc đến rối tinh rối mù

Khóc cái gì đây? Người nên khóc phải là anh chứ? Ít nhất trong lòng cậu còn có người để cậu yêu, mà anh đây thì sao? Lần đầu tiên động lòng với một người con trai lại bị mạnh mẽ từ chối, hơn nữa người con trai đó lại là người vợ mà anh cưới về. Thật là buồn cười!Trương Nghệ Hưng, kiếp trước tôi nợ gì em sao?

-Anh không phải là đi rồi sao? Còn quay lại làm gì?

Nghệ Hưng cũng không biết, lúc này giọng nói của mình có bao nhiêu phần làm nũng?

-Khóc đến xấu như vậy, em cho rằng tôi thích xem sao?

Chung Nhân ở trước mặt cậu ngồi xổm xuống.

-Anh có thể lựa chọn không nhìn!!

Anh ta, người này thật sự là nói chuyện cũng không có đức, dám nói cậu xấu xí?

-Nếu như không phải là trong bụng em có con tôi, tôi mới mặc kệ em!

Chung Nhân ở trong lòng thở dài, ôm lấy cậu

Thì ra chỉ vì con, Nghệ Hưng mặc anh ôm cậu về trong xe, không lên tiếng nói chuyện nữa. Đúng vậy, cậu hiện tại đang mang thai con anh!

Cậu hiểu, thì ra là những thay đổi tối nay là vì con! Hoàn toàn không phải là tình cảm trong tưởng tượng của cậu. Haiz,Trương Nghệ Hưng, lúc nào thì mày trở nên hồ đồ vậy? Cho dù anh ta thật sự có tình cảm với cậu cũng là bởi vì cậu là papa của con anh.

Hiểu đến điều này, lòng cậu chợt trĩu nặng, cực kỳ khó chịu.

Trong phòng VIP câu lạc bộ tư nhân cao cấp Growl, ba người đàn ông xuất sắc không đồng nhất lại giống nhau đang nhàn nhã uống rượu.

-Này Nhân, làm gì cả buổi tối đều không nói chuyện? Cái này là tụ tập mà cậu nói sao?

Tống Gia Minh tao nhã cầm ly rượu trong suốt nghi ngờ. Trong đêm, sắc rượu vàng nhẹ nhàng đung đưa

Haha, người đòi tụ tập là cậu ta, nhưng mà người trong đầu buồn bực, uống rượu cũng lại là cậu ta, nếu như muốn một mình lẳng lặng thưởng thức cần gì kéo hai bóng đèn lớn tới đây? Anh phát hiện kể từ cậu ta kết hôn thì càng ngày càng kỳ quái.

Sau khi uống một hơi cạn sạch ly rượu,Chung Nhân lại rót một ly, vẫn không nhìn về phía ánh mắt dò xét của hai người bạn tốt. Anh không biết phải nói gì, cũng không biết phải nói như thế nào.Sau khi trở về nhà từ đêm hôm đó, phiền não trong lòng anh vẫn không ngừng lại, về đến nhà thấy biểu tình lạnh nhạt của cậu sẽ làm anh càng thêm phiền lòng; cho nên tối nay sau khi tan việc, anh dứt khoát kéo hai bạn tốt đi ra ngoài uống rượu với nhau. Nhưng phiền muộn trong lòng càng đè nén càng nặng trĩu, lại không biết mở miệng như thế nào.

-A Chính, cậu xem cậu ta xảy ra chuyện gì?

Thấy Chung Nhân không để ý tới mình, Tống Gia Minh nghiêng đầu đưa tay đụng cánh tay Giang Doãn Chính. Có điều, hỏi là hỏi thôi, Tống Gia Minh cũng không cho là A Chính sẽ cho anh đáp án anh muốn. A Chính, cái người này cái gì cũng tốt, chính là sẽ không nhìn sắc mặt, nhất định chỉ có thể làm người trợ giúp sau lưng của người thành công

Haha, nếu như A Chính biết anh đem truyền thuyết trong giới tài chính và kinh tế ra nói ở bên ngoài là một kẻ sớm nắng chiều mưa, kiêm cố vấn quản lý tài sản của đông đảo quý tộc, nhà giàu có đầu tư, liên tục bị nói xấu bị mọi người biến thành Thánh kinh để nghiên cứu "Thao bàn Quỷ Thủ" nói thành kẻ bất tài, vô dụng thì không biết sẽ có cảm tưởng gì? Haha

-Cậu ta không nói làm sao tôi biết?

Một thân nhàn nhã gần như có thể nói là lôi thôi, Giang Doãn Chính tựa vào trên ghế sa lon, dùng một ánh mắt ngu ngốc nhìn Tống Gia Minh. Trong ba người bọn họ,Nhân luôn luôn là người không dễ dàng lộ tâm trạng ra ngoài nhất, thời điểm còn đi học cũng đã như vậy, những năm này trải qua phong ba bão táp chốn thương trường, thách thức càng ngày càng tăng. Anh đối với nghiên cứu những con số, đồ thị kia cảm thấy hứng thú, còn đối với nghiên cứu người thì không muốn

-A Chính, sao cậu lại có dáng vẻ chết chóc thế này? Hắn không nói thì cậu không hỏi à?

 Tống Gia Minh để cái ly trong tay xuống, nhích lại gần.

-Cậu không phải là đã hỏi rồi sao?

Giang Doãn Chính trợn mắt nhìn thẳng. Cậu ta cho là Tống Gia Minh cũng hỏi không ra mà tới anh có thể hỏi được sao?

-Này, có phải là anh em không vậy?

Tống Gia Minh thừa dịp anh không chú ý, ôm cổ của anh

-Có anh em như cậu sao?

Giang Doãn Chính liền kéo tay Tống Gia Minh ra, đánh giá công phu bác sĩ Tống: cần phải tăng cường, hình như đã giảm đi không ít.

-A Chính, vui đùa một chút thôi mà làm gì nặng tay như vậy?

Tống Gia Minh khẽ gọi ra tiếng. Xem ra anh thật sự là bỏ bê quá lâu, ngay cả trước kia ít nhất có thể đánh tay ngang A Chính, cũng có thể thoải mái mà chế ngự cậu ta

-Mấy người nháo đủ chưa?

Người đàn ông vẫn luôn không lên tiếng rốt cuộc khi bọn họ kêu la ầm ĩ cũng tỉnh táo ra tiếng.Chung Nhân vò tóc của mình, đầu giống như có chút hôn mê. Anh đã uống bao nhiêu rượu rồi?

================END CHAP67===============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro