Chương 13: Đùa giỡn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngài, ngài sao biết ta gọi là Khánh Thù ?"

Khánh Thù mở to đôi mắt thanh tú, bàn tay để lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó.

Nhìn thấy Khánh Thù vẻ mặt như thế, Chung Nhân cảm thấy thú vị.

"Vì sao ta lại không biết ?"

Khánh Thù đến thế giới này bất quá chỉ hơn một tháng, trừ bỏ những người làng chài đó, người biết tên Khánh Thù có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Chẳng lẽ hành tung của ta đã bại lộ khi gây án, bởi vậy Vương gia đi điều tra sao ? trừ bỏ điểm ấy không thể nghĩ được còn có giải thích khác.

"Ngài rốt cuộc muốn thế nào ?"

Khánh Thù buồn bực hỏi, hiện tại thân không thể động, giống như cá nằm trên thớt chờ làm thịt.

"Thế nào đây ?"

Chung Nhân có ý xấu nhìn trên người Khánh Thù , đi qua đi lại đánh giá.

Khánh Thù bị Chung Nhân nhìn cả người sợ hãi,

"Ngài...ngài không cần dùng loại ánh mắt biến thái đó nhìn ta."

Vốn là Chung Nhân không tính toán làm gì Khánh Thù , nhưng trời sinh là người có chút nhỏ nhen, người khác không nên chọc tức hắn nếu không sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ.

"Biến thái ?"

Chung Nhân nguy hiểm nheo mắt, sống lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên có người gọi hắn là biến thái.

Khánh Thù hận không thể một ngụm cắn đứt đầu lưỡi.

"Không, ngài nghe lầm ."

Chung Nhân hừ lạnh một tiếng.

"Ngày mai ngươi chuẩn bị ngồi đại lao đi."

Nói xong đứng dậy cũng không quay đầu đã rời đi. Hắn không biết ở lại có thể bị kích động đem vị đại thúc này trực tiếp đè xuống làm hay không .

"Này, giải huyệt đạo cho ta !"

Khánh Thù hô to, đáp lại chỉ có tiếng vang mà thôi.

Chung Nhân rời khỏi phòng cũng không đi xa mà đến phòng bên cạnh. Nói đùa, tuy rằng Khánh Thù hiện tại bị thương, nhưng là khó bảo đảm khi huyệt đạo được giải hoàn toàn người này sẽ không biến mất vô tung vô ảnh.

Khánh Thù toàn thân bị khống chế, căn bản không thể động đậy, ngực đau lợi hại, lúc này có thể nói là sống một ngày bằng một năm, dị thường gian nan.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Chung Nhân rốt cục lại xuất hiện. Lúc này Chung Nhân coi như thống khoái, giải huyệt đạo cho Khánh Thù . Nhưng do huyệt đạo bị phong bế thời gian quá lâu, Khánh Thù vẫn khó có thể hoạt động như cũ.

"Có cần ta dìu ngươi đứng lên không ?"

Chung Nhân đứng ở bên giường, đứng trên cao nhìn xuống Khánh Thù , phía sau là người hôm qua đả thương Khánh Thù , Thế Huân .

Khánh Thù gian nan đứng dậy, lập tức đã bị Chung Nhân túm lấy kéo đi giống như một chú gà con bị hắn nắm ở trong tay, rời khỏi cửa hàng đồ cổ Đông Xương đi vào xe ngựa.

Khánh Thù cũng không phải không muốn chạy trốn, chỉ là áo bị túm, cổ lại ẩn ẩn đau, vào bên trong xe ngựa càng khó có thể hành động.

Xe ngựa không nhanh không chậm chạy đi trên đường cái. Tuy rằng là sáng sớm, nhưng phần lớn cửa hàng đã muốn mở cửa, trên đường cái vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ.

Chung Nhân ngồi ở bên trong xe ngựa, ăn điểm tâm.

Khánh Thù nuốt nuốt nước miếng, tính toán đã khá lâu mình chưa có ăn cơm .

"Ta đói bụng."

Khánh Thù nói.

Chung Nhân không để ý đến Khánh Thù , chỉ lo ăn một mình.Khánh Thù thấy Chung Nhân  không để ý mình, thì tự mình động thủ lấy mấy khối điểm tâm. Kỳ lạ là Chung Nhân  cũng không có ngăn cản, thấy vậy Khánh Thù càng không khách khí, đem điểm tâm ăn hơn phân nửa.

"Ăn no chưa ?"

Chung Nhân thấy Khánh Thù ăn no, đem nước trà đưa tới trước mặt. Khánh Thù tiếp nhận nói cảm tạ.

"No, hương vị không tồi."

Chung Nhân cười thầm.

"Nếu ăn no, như vậy chúng ta liền làm chút gì đi."

Khánh Thù lập tức cảnh giác.

"Chúng ta không có gì hay để làm !"

Lúc này Chung Nhân đã ngồi vào bên cạnh Khánh Thù , nắm lấy eo Khánh Thù . Quả nhiên giống hắn tưởng tượng, so trong tưởng tượng còn tốt hơn, xúc cảm phi thường mềm dẻo, xem ra thường xuyên rèn luyện thân thể.

Khánh Thù thân thể cứng đờ, động tác này thập phần quen thuộc, bởi vì ở hiện đại khi tác nghiệp thường xuyên làm như vậy, chỉ là hiện tại vị trí biến hóa mà thôi.

"Ngài, ngài buông tay."

Khánh Thù bị sờ lâu cả người không được tự nhiên. Với tuổi này thế nhưng để cho tiểu tử khi dễ.

"Ở trong tay ta, ngươi còn dám ý kiến, có phải ngại hiện tại quá thư thái hay không ?"

Chung Nhân tay hơi dùng sức, nhất thời làm Khánh Thù nhíu mày. Khánh Thù nội tâm đấu tranh, gặp không thể lay động liền chọn cách xuống nước.

"Ngài rốt cuộc muốn thế nào ? ta lại không có thật sự trộm cái gì, ngài đánh cũng đã đánh, để cho ta đi."

"Nghĩ hay nhỉ, ngươi trộm quá ít sao ?"

Chung Nhân sẽ không bị vẻ đáng thương của Khánh Thù  lừa, huống chi vừa thấy đã biết là giả vờ.

"Vài thứ kia cũng không phải của ngài, ngài sao lại khó xử ta ?"

Khánh Thù biết Chung Nhân không tính buông tha mình, nhưng mình lại không đắc tội hắn.

Đêm qua ta cùng hắn động thủ, ta cũng bị thương, người này sao khó chơi như thế!

"Ngươi ở trong lòng mắng ta ?"

Giọng Chung Nhân lạnh lùng nói. Đừng tưởng rằng ta không biết trong lòng ngươi suy nghĩ gì nha!

"Không có, ta nào dám !"

Khánh Thù vẻ mặt bi thương. Người này có cần thông minh như vậy hay không !?

"Hừ, đừng cho ta biết ngươi đối với ta bất kính, nếu không ngươi cứ chờ xem!"

Chung Nhân uy hiếp nói, lập tức tay lại dùng sức. Khánh Thù hiện tại toàn thân vô lực, để mặc Chung Nhân như vậy, thế nhưng trong lòng thầm gọi người này là Ác ma .

Chung Nhân cười chế nhạo.

"Đại thúc thật đúng là chủ động, như vậy ta sao nhẫn tâm phụ ý tốt của đại thúc."

Nói xong khuôn mặt tuấn tú của Chung Nhân phóng đại ở trước mắt Khánh Thù , cho đến khi trên môi cảm giác được một xúc cảm mềm mại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro