Chương 25,26: Huyết Mạn Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Võ Lâm Minh Chủ

"Chung Nhân, chúng ta vì cái gì phải lén lút?"

Khánh Thù khó hiểu hỏi.

"Ngươi đoán đi?"

Chung Nhân vô cùng thân thiết điểm điểm mũi Khánh Thù .

" Còn ta hỏi đại thúc, sao ăn mặc như vậy?"

Khánh Thù ngẩng mặt lên nhìn.

"Đó là Võ Lâm Minh Chủ, đi gặp người đứng đầu võ lâm đương nhiên phải mặc đẹp một chút."

Khánh Thù từ nhỏ sùng bái những đại hiệp kiếm khách hành tẩu giang hồ, chỉ vì sinh ở hiện đại nên hoàn toàn không đất dụng võ. Bây giờ có thể nhìn thấy Võ Lâm Minh Chủ trong truyền thuyết tất nhiên phải nghiêm túc chính quy một ít.

Chung Nhân đen mặt, thầm nghĩ trong lòng. Còn Vương gia ta thì sao, lại không thấy ngươi đối với ta có tôn kính.

Khánh Thù không biết Chung Nhân trong lòng bất bình, hưng phấn nhìn đại trạch trước mắt, vừa thấy liền biết ở bên trong tuyệt đối là nhân vật quan trọng.

Hai người không có đi cửa chính, mà đi cửa hông. Cửa hông thật bí mật, nếu không có Chung Nhân dẫn đường, Khánh Thù cũng rất khó phát hiện.

Chung Nhân đứng ở trước cửa, gõ nhẹ nhàng có tiết tấu lên cánh cửa. Đầu tiên là liên tục ba tiếng, rồi hai tiếng rất nhanh, cuối cùng dùng chân nhẹ nhàng đá một chút.

Ngay khi Khánh Thù nghĩ bên trong không có người cửa đột nhiên mở ra, người ở bên trong lặng lẽ ngắm ngắm một trái một phải, lập tức cung kính nói:

"Chủ tử mời vào."

Chung Nhân lôi kéo Khánh Thù tiến vào viện. Biệt viện thật yên tĩnh, xem ra cũng không có người ở.

Khánh Thù nhìn qua lại hiếu kỳ đánh giá biệt viện, trong lòng không khỏi líu lưỡi. Tuy rằng biệt viện nhìn im ắng, nhưng chỗ khuất hình như có ánh mắt đang theo dõi họ, hiển nhiên nơi này cũng không phải là đơn giản như mặt ngoài.

Đi đến một chỗ hòn non bộ, người dẫn đường hành lễ xong liền rời đi. Khánh Thù nghi hoặc nhìn về phía Chung Nhân. Là chuyện gì xảy ra, hắn không phải từng tới nơi này yêu đương vụng trộm chứ, đến chỗ này làm cái gì?

Chung Nhân mỉm cười, cũng không quan tâm Khánh Thù đang nghi ngờ, để tay lên trên núi giả sờ sờ.

Ánh mắt Khánh Thù vạn phần kinh ngạc khi tảng đá trên núi giả đột nhiên chia thành hai phần, xuất hiện một lối đi ở trước mặt hai người.

Chung Nhân ở trên người lấy ra một viên dạ minh châu, rồi nói với Khánh Thù.

"Chúng ta từ nơi này đi vào."

Khánh Thù đầu óc lăn tăn, bước theo chân Chung Nhân đi vào. Hai người đi vào núi giả rất nhanh khép lại, giống như chưa bao giờ thay đổi.

Phía trong đường ngầm khô ráo sạch sẽ, xem ra nơi này thường xuyên có người quét tước, hơn nữa rất thoáng khí.

Ước chừng đi được một khắc thời gian (15 phút), trước mắt rốt cục có một tia sáng chiếu vào.

"Chúng ta lên đi."

Chung Nhân nắm tay Khánh Thù kéo về phía chỗ có cầu thang.

Khánh Thù hiện tại đang mãi suy nghĩ, căn bản không có chú ý tay đã bị Chung Nhân nắm ở trong tay. Chung Nhân vui vẻ cười, mang theo Khánh Thù rất nhanh rời đi. Khánh Thù có khi thông minh linh mẫn, có khi lại phản ứng trì độn, thật dễ chọc ghẹo.

Hai người bước vào một gian phòng bố trí đơn giản, trong phòng chỉ có một cái bàn, bốn cái ghế dựa, một cái hương án bên trên để một lư hương đang tỏa ra làn khói nhẹ.

Lúc này một vị nam tử lớn tuổi đang ngồi trước bàn, nhìn thấy hai người đi ra từ bức tường, lập tức đứng dậy quỳ xuống hành lễ, giọng run rẩy nói:

"Tham kiến chủ tử."

"Cái gì?"

Khánh Thù kinh ngạc kêu ra tiếng.

"Nơi này cũng là thế lực của ngài?"

Chung Nhân mỉm cười, kéo Hàn Vận ngồi vào bàn, hắn cũng không có trả lời vấn đề, mà là nói với người đang quỳ trên mặt đất.

"Trương lão xin đứng lên, mấy năm nay vất vả cho ông."

"Vì chủ tử cống hiến là vinh hạnh cho Trương Đức Thành."

Trương Đức Thành đứng dậy lui ở một bên.

"Hắn là Khánh Thù, Thế Huân hẳn là đã nói, ông biết làm như thế nào chứ?"

Chung Nhân thản nhiên nói.

"Dạ, chủ tử cứ yên tâm đi, tiểu nhân chắc chắn toàn lực bảo hộ Hàn công tử an toàn."

Khánh Thù không biết vì sao ông ta sợ Chung Nhân như thế. Nhưng mà Chung Nhân nói vậy là ý tứ gì. Hắn không phải mang mình tới gặp Võ Lâm Minh Chủ sao?

Đến tận lúc này, Khánh Thù cả người ngẩn ra, chỉ vào Trương Đức Thành, giọng nói run run:

"Ông sẽ không phải là Võ Lâm Minh Chủ chứ?"

Trương Đức Thành ngẩng đầu, hơi hơi ôm quyền, nói.

"Đúng là lão phu."

Khánh Thù hơi nghẹn ở ngực, hít cũng không vào, phun cũng không ra. Chung Nhân trong lòng cười to, biểu tình Khánh Thù thật sự làm hắn rất hài lòng.

"Tốt lắm, các ngươi cũng đã gặp nhau, người của ông đâu?"

"Ngay ngoài cửa."

Trương Đức Thành vỗ vỗ tay, lập tức từ ngoài cửa đi vào một người. Người này Khánh Thù đã thấy qua, Bạch Hiền.

"Tham kiến Trương Minh Chủ."

"Bạch Hiền chính là người lão phu đề cử. Hắn quen thuộc địa hình ma giáo, ở trong chốn võ lâm không chính không tà, dù là xuất hiện ở phạm vi thế lực ma giáo cũng sẽ không khiến cho Tà Thiên Viêm nghi ngờ."

Bạch Hiền lúc này mới đem tầm mắt chuyển hướng đến Chung Nhân cùng Khánh Thù, lập tức biểu tình sửng sốt.

"Là Kim Vương gia, nghe nói đã lâu, hay là triều đình cũng muốn nhúng tay?"

"Bạch Hiền, không thể làm càn, Vương gia chỉ là đến giúp Võ Lâm Minh tìm về Võ Lâm Lệnh."

Trương Minh Chủ đột nhiên tản ra một cỗ khí làm cho người ta sợ hãi.Khánh Thù thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ta đã nói mà Võ Lâm Minh Chủ sẽ phải thâm tàng bất lộ như vậy.

"Bạch Hiền  thất lễ."

Bạch Hiền hướng Chung Nhân hơi hơi ôm quyền.

"Quên đi."

Nghĩ đến Khánh Thù còn phải nhờ Bạch Hiền bảo hộ,Chung Nhân xua tay từ bỏ.

"Hắn là Khánh Thù thần trộm nổi tiếng kinh thành gần đây. Bạch Hiền mong ngươi bảo hộ hắn chu toàn, lúc trở về bổn vương sẽ thực hiện một lời hứa."

Bạch Hiền ánh mắt nhất thời lóe sáng, lập tức dùng ánh mắt dâm tà đánh giá hai người.

"Vương gia yên tâm,Bạch Hiền chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ."

Chung Nhân cũng không phải là người bình thường, có lời hứa này, hắn còn sợ gì.


Chương 26: Huyết Mạn Thành 

Chung Nhân vốn định giữ Khánh Thù một ngày, nhưng bởi vì Bạch Hiền xuất hiện, hai người liền xuất phát đi ma giáo.

Ở trên đường, Bạch Hiền đánh giá Khánh Thù. Người này bộ dạng quả thật không tầm thường, chả trách Kim Vương gia để bụng.

Cùng lúc đó, Khánh Thù cũng đánh giá Bạch Hiền. Người này quả nhiên giống như ta nghĩ, cũng không biết hắn cùng Thế Huân rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Thanh Bích trong miệng hai người có phải chính là Lộc Hàm ta quen.

Hai người đồng thời nhìn đối phương quỷ dị cười, lập tức ngơ ngác giật mình, sau đó lại cười to ra tiếng.

"Rất vui quen biết ngươi."

Hai người đồng thời nói.

Hai người mặc đồ dạ hành đến Tường Ưng Thành, rồi giả dạng thành hai nhân sĩ giang hồ đi đến địa điểm tiếp theo.

"Bạch Hiền, ngươi đối với ma giáo rất quen thuộc sao?"

Khánh Thù hiếu kì hỏi, người này không phải người Võ Lâm Minh sao? Như thế nào lại quen thuộc ma giáo?

"Ma giáo kỳ thật cũng không có khủng khiếp như mọi người nghĩ. Tà Thiên Viêm ta cũng gặp qua hai lần, trừ bỏ tính cách bạo ngược, cái khác đều tốt."

"Tính cách bạo ngược ngươi còn nói tốt?"

"Ha ha, ngươi cũng không biết, kỳ thật Tà Thiên Viêm chính là người tùy hứng, hơn nữa hắn cũng không phải gặp người liền giết. Hắn thường ghét người tự cho là chính nghĩa, thay trời hành đạo. Đừng trêu chọc hắn trước, đến lúc đó kêu trời cũng không được."

Nếu không bởi vì thân phận hắn không thể thoát khỏi Võ Lâm Minh,Bạch Hiền thật đúng là muốn gia nhập ma giáo.

"Nhìn ngươi thực sùng bái Tà Thiên Viêm."

Khánh Thù quan sát thấy Bạch Hiền đối với người võ lâm chính đạo tựa hồ cũng không thích lắm.

"Có lẽ vậy."

Bạch Hiền mỉm cười, một nụ cười mị hoặc chúng sinh, hiển nhiên là yêu nghiệt trời sinh.

Khánh Thù đẹp, Bạch Hiền càng đẹp. Nét đẹp Khánh Thù là tươi mát thoát trần, nụ cười sinh động. Mà Bạch Hiền đẹp lại còn dụ hoặc trắng trợn không che dấu dâm mỹ.

Đại bộ phận nhân sĩ võ lâm đều biết Bạch Hiền, so với Bạch Hiền hoặc, họ càng biết rõ hắn tâm ngoan thủ lạt. Người dám đùa giỡn hắn phần lớn đều không có kết cục tốt, chết không toàn thây, có khi bị hắn giết thi thể cũng tìm không thấy, chỉ để lại một vũng chất lỏng tanh hôi.

Dọc theo đường đi hai người nói nói cười cười, ở chung cũng có chút vui vẻ.

"Ồ? ngươi xác định chúng ta phải đi con đường này?"

Khánh Thù chỉ vào ba ngã đường trước mặt. Bạch Hiền gật gật đầu.

"Đường này là lộ trình tốt nhất, nếu đi hai con đường khác chúng ta sẽ phải bỏ ngựa."

Khánh Thù lắc đầu. Người cổ đại không biết tu sửa đường sao? Trừ đường đi thông các nơi quan đạo, nếu đi những thôn trang đều phải trèo non lội suối.

"Thế vì cái gì đại bộ phận người qua đường cũng không đi đường này?"

Khánh Thù khó hiểu hỏi, trừ bỏ thương đội lớn, đại bộ phận nhân sĩ giang hồ đều lựa chọn đường khác.

Bạch Hiền cười.

"Tất nhiên là bởi vì có chướng ngại vật. Cũng là vì phụ cận có sơn tặc, muốn đi ngang qua phải để chút lộ phí, nhân sĩ giang hồ lại không muốn bị rủi ro, cho nên chỉ có thể lựa chọn đường khác."

Vốn tưởng rằng nói như thế Khánh Thù sẽ khiếp đảm lùi bước. Hắn lại phát hiện Khánh Thù không chỉ không có một phần không được tự nhiên, ngược lại trong ánh mắt có vẻ hưng phấn, tựa hồ khẩn cấp muốn gặp được sơn tặc chặn đường cướp bóc.

Khánh Thù ánh mắt sáng rực, sơn tặc, từ ngữ thật thần kỳ, nghĩ đến mình bị sơn tặc chặn đường cướp bóc máu đã sôi trào chờ mong cùng hưng phấn.

Bạch Hiền lắc lắc đầu, hiển nhiên không rõ Khánh Thù vì sao ham thích gặp sơn tặc như thế.

Đi ở trước hai người là một thương đội. Quả nhiên không lâu sau, ngay tại sườn núi nhảy ra rất nhiều sơn tặc. Bọn sơn tặc mặc trang phục giống nhau, đầu đội khăn trùm đầu, bọn họ xuất hiện liền hò hét vang trời.

Thương đội ngừng lại, Khánh Thù cùng Bạch Hiền cũng không thể tiến bước, ghìm dây cương cho ngựa đứng lại.

"Đây là núi bọn ta khai, cây này là bọn ta trồng, nếu muốn qua nơi này phải để lại lộ phí. Nếu không có thể không thấy ngày mai!"

"Chúng ta là thương đội Thanh Phong, có chút thành ý dâng lên đại vương xin vui lòng nhận cho."

Nói xong hai người trong thương đội đem hộp gỗ đã chuẩn sẵn hai tay dâng lên, hơn nữa trước mặt mọi người mở ra. Bên trong là vàng thỏi sáng rực rỡ làm bọn sơn hoa mắt, nhưng còn kém so với ánh mắt Khánh Thù phía sau thương đội.

Mà đám sơn tặc tiếp nhận hộp vàng xong vẫn như cũ không có ý tứ nhường đường.

Người đứng đầu thương đội lắc đầu thở dài một tiếng, hướng phía sau khoát tay. Lập tức một đôi nam nữ tuổi trẻ bị dẫn đi ra, nam tử vẻ mặt hoảng sợ, nữ tử khóc không ngừng. Đem hai người dẫn lên trước mặt đại vương.

"Nhường đường, tiễn thương đội Thanh Phong rời núi."

Sơn đại vương kia hai tay ôm một nam một nữ vào trong ngực, hiển nhiên thập phần vừa lòng thương đội Thanh Phong hành động thức thời.

Khánh Thù thấy không rõ diện mạo Sơn đại vương kia, nhưng dựa vào tiếng cười liền biết nhất định là kẻ đáng khinh vô cùng.

"Bọn họ không chỉ có vơ vét của cải, hơn nữa đại vương kia nam nữ đều ăn, cho nên thương đội đã phải theo thói quen đưa tiền tài đồng thời còn phải đưa mỹ nhân."

Bạch Hiền trào phúng cười, hiển nhiên thập phần khinh thường đại vương kia.

Đợi thương đội rời đi, hai người cũng tiếp tục đi. Khi hai người tới địa điểm mai phục, sơn tặc kia lại nhảy ra, chỉ là lần này lời chưa kịp nói ra đã bị Bạch Hiền trừng mắt, làm hắn sợ tới mức nuốt trở vào.

"Đại vương, là mỹ nhân."

Một tiểu lâu la bên người đại vương, chảy nước miếng nhìn về phía Khánh Thù cùng Bạch Hiền.

"Bốp!"

Một cái tát gián xuống tiểu lâu la, đại vương lập tức cất giọng làm lành nói với Bạch Hiền.

"Bạch Hiền công tử, không, Bạch Hiền đại gia, cho tiểu nhân vấn an ngài."

Sơn đại vương run rẩy đi đến trước mặt Bạch Hiền, hai tay theo bản năng che khuất vị trí trọng yếu phía dưới.

"Các ngươi là đồ ngu hả, còn không mau nhường đường!"

Không đợi Bạch Hiền mở miệng, Sơn đại vương lập tức quát bọn sơn tặc phía sau.

Hiển nhiên có vài sơn tặc đã gặp qua Bạch Hiền, liền lôi kéo huynh đệ mới gia nhập rất nhanh lui lại.

"Ngươi còn chưa tránh ra?"

Bạch Hiền nở nụ cười quyến rũ, trong ánh mắt lại là sát khí làm cho người ta sợ hãi.

Khánh Thù ở một bên vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Bạch Hiền.

"Ngươi lúc trước đã gặp qua đại vương này?"

"Tên chó điên mèo mù này, một năm trước khi ta qua đây nghĩ đem ta về làm áp trại phu nhân. Sau đó lại bị ta đá một cước vào bảo bối xém hỏng, lại đốt sạch sơn trại. Từ đó đến nay mỗi lần nhìn thấy ta liền giống thấy quỷ."

Khánh Thù bật cười, Sơn đại vương kia bộ dạng tuy rằng không phải dị thường, nhưng lại thô kệch, cùng Bạch Hiền đứng chung một chỗ chính là mỹ nhân cùng dã thú.

Bạch Hiền trừng mắt nhìn Khánh Thù một cái, lập tức giục ngựa tiến lên.

"Này! ngươi đợi ta với."

Khánh Thù lập tức giục ngựa đuổi theo, trên mặt tươi cười.

Ngày thứ hai, hai người rốt cục tới phạm vi ma giáo, Huyết Mạn Thành.

Tổng đàn Ma giáo ở trung tâm Huyết Mạn Thành. Khánh Thù cùng Bạch Hiền xuất hiện, tất nhiên là khiến cho rất nhiều người chú ý, có lẽ là sợ hãi Bạch Hiền bởi vậy hai người vẫn chưa bị bất luận kẻ nào gây rối.

"Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi, đã cưỡi ngựa gần một đường rồi."

Bạch Hiền đề nghị.

Khánh Thù gật đầu, tất nhiên là đồng ý, hơn nữa muốn tác nghiệp cũng không phải ở ban ngày làm được.

Thấy Bạch Hiền đối với nơi này quen thuộc, cho nên Hàn Vận hoàn toàn để hắn an bài. Chỉ là không nghĩ tới mặc dù là khách điếm cũng nghe chửi rủa không ngừng, giống như là thói quen ở đây.

"Khách quan muốn ở trọ hay là ăn cơm?"

Tiểu nhị lảo đảo xuất hiện ở trước mặt hai người, không kiên nhẫn dò hỏi.

"Ở trọ, tìm hai gian phòng."

Bạch Hiền thản nhiên nói.

"Được, đi lên đi, bên trong phòng nào không có người tùy tiện vào ở, có người chết nhớ ném ra ngoài đó."

Tiểu nhị như u linh lại lảo đảo rời đi.

Khánh Thù khóe miệng hơi hơi run rẩy. Có khách điếm làm ăn như vậy sao?

Ngược lại Bạch Hiền sớm đã quen, vừa đi lên lầu vừa giải thích.

"Huyết Mạn Thành chính là như vậy, có thể kinh doanh ở nơi này rất hiếm, cho nên bọn họ không sợ không thể làm ăn, chỉ cần trong thành còn có người liền nhất định sẽ có ở trọ."

Đối với loại giải thích này Khánh Thù bảo trì khóe miệng run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro