Chương 30: Thoát hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chậm đã!"

Khánh Thù hét lớn một tiếng. Ánh mắt Tà Thiên Viêm băng lãnh làm người ta sợ.

"Ta không biết Lam Tuyết, cũng không nghĩ liên lụy người vô tội, bắt mình ta là được."

"Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"

Tà Thiên Viêm cười cợt, lập tức phóng một chưởng mở tung cửa phòng mà đi. Tà Thiên Viêm rời đi, đột nhiên xuất hiện bốn gã lực lưỡng. Bốn người không nói gì, lôi Khánh Thù cùng Lam Tuyết trực tiếp rời phòng, rất vô tình ném vào thủy lao, tiếp đó khóa cửa lại rồi bỏ đi.

"Khụ khụ."

Khánh Thù không có gì dù sao bản thân có khinh công, chỉ là Lam Tuyết võ công sớm đã bị phế, lúc này còn bị thương trong người, ngâm trong nước quả là khó chịu.

Đây là thủy lao nên xung quanh toàn là nước. Nước tới ngang ngực hai người, lại tản ra mùi tanh tưởi, làm hai người liên tục nôn khan.

Khánh Thù  đến bên người Lam Tuyết, đem người ôm vào trong lòng, quan tâm nói:

"Ngươi thế nào?"

Lam Tuyết lắc đầu, giọng khàn khàn.

"Ta không sao, từ ngày đầu tiên đến nơi này ta đã chuẩn bị tâm lý, cái này không tính là gì."

Khánh Thù càng đau lòng, càng dùng sức ôm chặt Lam Tuyết, thật không biết ba năm qua, đứa bé này làm thế nào trải qua. Cũng từ lúc này trong lòng Khánh Thù đối với Võ Lâm Minh sinh ra một loại phản cảm.

"Ui..."

Có lẽ là Khánh Thù đụng phải miệng vết thương làm Lam Tuyết đau.

Không biết nhà lao này đã nhốt bao nhiêu người, ở trên vách còn có thể thấy xương tay treo lủng lẳng. Có lẽ là người này trước khi chết quá mức thống khổ, bởi vậy đưa tay đập vào vách đá, cho đến khi xương tay bị gãy. Thi thể người kia có lẽ bị phân hủy hết hay là chìm đâu đó dưới nước không nhìn thấy.

Khánh Thù nghĩ Tà Thiên Viêm thật đúng là biến thái, toàn bộ ma giáo đều coi thường sinh mệnh con người.

"Chúng ta đi nơi đó."

Khánh Thù chỉ một chỗ cao ráo hẳn là bàn đá, chỉ là rộng cũng không hơn một thước.

Lam Tuyết cố sức gật gật đầu, hoàn toàn dựa vào Khánh Thù dìu tới chỗ bàn đá.

Khánh Thù cố sức đem Lam Tuyết đặt lên trên bàn, nếu không tiếp tục ngâm mình ở trong nước miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng thì không tốt.

"Ngươi cũng lên đi, ta đã không có hi vọng."

Khánh Thù làm sao không biết nước rất lạnh, ngâm lâu sẽ bị tê cứng, ảnh hưởng đến vận động. Nhưng mà Lam Tuyết càng cần ở trên hơn vì nếu không hắn sẽ gặp bất trắc.

"Ta không sao. Ngươi cầm bỏ quần áo ra, trong tay ta có thuốc, vết thương để lâu không khẳng định cũng không tốt."

Cũng may Khánh Thù luôn mang theo thuốc chữa thương trong người, bằng không vào lúc này sẽ hoàn toàn bó tay.

Vết thương trên người Lam Tuyết rất sâu, có nhiều chỗ có thể thấy được xương, làm Khánh Thù liên tục nhíu mày.

"Tà Thiên Viêm mỗi lần đều đánh ngươi bị thương nặng như vậy sao?"

Lam Tuyết thân thể quả nhiên cứng đờ, sau một hồi mới chậm rãi nói.

"Phải, cho nên hắn trong một tháng sẽ không lặp lại sủng hạnh một người."  


Khánh Thù  đen mặt.

Bôi thuốc phía trên cho Lam Tuyết xong, Khánh Thù có chút lo lắng nhìn Lam Tuyết một chút, đưa bình thuốc cho Lam Tuyết.

"Ta đi điều tra địa hình nơi này một chút."

"Vâng."

Lam Tuyết gật gật đầu.

Sau khi Khánh Thù  rời chỗ bàn đá, Lam Tuyết liền mở bình ra đem một ít thuốc đổ vào ngón tay, bôi thuốc cho chỗ kia.

Khánh Thù hướng về phía trung tâm nhà lao đi đến, thủy lao cũng không lớn, nhưng cũng có thể chứa trăm người.

Dưới chân là bùn đất, mặc dù không đến mức giữ chân người ta vào trong đó, nhưng cũng làm hành động khó khăn.

"Xong rồi."

Lam Tuyết đã cầm quần áo phủ lên người mình, mỉm cười đem thuốc trị thương trả lại cho Khánh Thù .

Khánh Thù đi trở lại, tiếp nhận bình, nâng tay sờ sờ tóc Lam Tuyết.

"Chúng ta sẽ đi ra."

Lam Tuyết tiếp tục mỉm cười, thản nhiên tươi cười lại làm người nhìn lòng phát đau.

Bàn đá không còn chỗ, Khánh Thù bảo Lam Tuyết nhích lên phía trước một chút. Lam Tuyết nghĩ đến Khánh Thù cũng muốn ngồi trên bàn, lập tức định rời khỏi bàn đá.

"Không cần, chỉ cần một chỗ đủ ta đặt chân là được."

Dưới nước không thể thi triển khinh công, chỉ có thể mượn lực của bàn đá.

Lam Tuyết gật đầu.

Khánh Thù leo lên đứng ở phía trên bàn đá, nhúng một cái liền nhảy lên bắt lấy song sắt trên đỉnh.

Khi Khánh Thù bắt lấy song sắt, lập tức xuất hiện hai gã cai ngục. Hai người nhìn nhìn con khỉ Khánh Thù , cười nhạo ra tiếng.

"Song sắt này làm bằng Thiên Sơn Hàn Thiết, ngươi muốn phá là phá sao?"

"Để hắn thử đi, chúng ta tiếp tục uống rượu."

Thấy hai người đi xa, Khánh Thù cười lạnh. Khánh Thù cũng không phải ngốc, đây chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi. Làm như vậy vừa để cai ngục thả lỏng cảnh giác, mà bản thân cũng điều tra được vị trí cửa ra vào.

Lối ra vào chỉ có một, tuy rằng rườm rà một chút, nhưng muốn mở ra cũng không phải là việc khó, hiện tại vấn đề là làm sao mang theo Lam Tuyết cùng đi ra.

Khánh Thù đã thấy cơ quan được nối bằng xích sắt, muốn mở cơ quan phải từ bên ngoài, nếu không có người trợ giúp hoàn toàn không có khả năng mở khóa.

Trở lại trên bàn đá, Khánh Thù dò hỏi:

"Còn có sức lực không?"

Lam Tuyết gật gật đầu.

"Làm cái gì?"

Chỉ thấy Khánh Thù vỗ vỗ bả vai hắn, có chút hào hứng nói:

"Leo lên, chúng ta đi ra ngoài."

Từ khi bôi thuốc, Lam Tuyết liền vô điều kiện tín nhiệm Khánh Thù. Lam Tuyết ôm cổ nằm trên lưng Khánh Thù.

"Tốt lắm, chúng ta đi lên."

Nói xong dồn hết lực dưới chân, lại nhảy lên bắt lấy song sắt.

Có Lam Tuyết trên lưng động tác Khánh Thù rõ ràng chậm chạp. Cũng may nhóm người canh ngục đã thả lỏng cảnh giác, nếu không sẽ không có khả năng thực hiện động tác.

"Ta hiện tại phải mở khóa, ngươi cẩn thận đừng để ngã xuống, nếu không ta còn phải xuống cứu ngươi."

"Vâng"

Nước trong thủy lao rất lạnh nhưng trong lòng Lam Tuyết ấm áp, có người quan tâm hắn!

Khánh Thù ổn định tay nắm song sắt một chút.

"Hô."

Khánh Thù thở ra một hơi, hít sâu một hơi, lúc này trán đã đầy mồ hôi.

Đem hai chân đến song sắt cố định, một tay mở khóa, sức nặng toàn thân chỉ có thể đặt ở hai chân cùng tay kia.

Phía sau Lam Tuyết hình như cũng biết Khánh Thù muốn làm cái gì, hai chân kẹp chặt vòng eo Khánh Thù, một tay để trên ngực, một tay lướt qua Khánh Thù với lên song sắt. Lúc này áp lực giảm bớt, Khánh Thù đem lực chú ý hoàn toàn đặt ở trên ổ khóa.

"Cộc"

Khánh Thù quay đầu nhìn Lam Tuyết một cái, Lam Tuyết lập tức buông tay bắt lấy song sắt, ôm Khánh Thù gật gật đầu.

Chỉ thấy Khánh Thù lắc nhẹ thân mình liền rời khỏi thủy lao, vững vàng đứng ở trên mặt đất.

"Mau tới! có phạm nhân trốn khỏi thủy lao!"

Khánh Thù một cước đem hai người chạy tới đá bay. Ai bảo bọn ngươi lúc trước dám cười nhạo ta, ta đánh không lại Tà Thiên Viêm lấy các ngươi trút giận đi.

Khi Khánh Thù cùng Lam Tuyết rời thủy lao đã kinh động người ma giáo, rất nhiều người bắt đầu lùng bắt hai người. Mà lúc này hai người đã chạy hướng tới tổng đàn ma giáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro