Chương 37: Trở lại Võ Lâm Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiểu Tuyết nhanh lên, chúng ta phải nắm chặt thời gian kéo rộng khoảng cách với ma đầu kia!"

Khánh Thù giục ngựa chạy ở bên cạnh Lam Tuyết.

"Không phải có một canh giờ sao?"

" Một canh giờ cái gì, chỉ có một khắc thời gian."

Nếu không phải Khánh Thù thông minh, ở thời điểm rút châm động tay động chân, Tà Thiên Viêm nào có dễ bị lừa như vậy. Nhưng cũng chỉ là một khắc, Tà Thiên Viêm sẽ nhanh phát hiện hắn bị lừa, khi đó sẽ điên cuồng đuổi theo đánh.

"Vậy á! chúng ta đi mau!"

Cả hai liều mạng phi ngựa. Khi hai người chạy như điên, đột nhiên xuất hiện một người.

"Khánh Thù, các ngươi đi trước ta hỗ trợ phía sau."

Người này là người vì bảo hộ Khánh Thù mà đến, Bạch Hiền.

Lúc này Khánh Thù mới phát hiện, Tà Thiên Viêm đã đuổi kịp hai người.

"Tiểu Tuyết chúng ta đi!"

Bạch Hiền bay vọt đi, ngăn ở trước mặt Tà Thiên Viêm.

"Cút ngay!"

Tà Thiên Viêm lớn tiếng quát.

"Thật có lỗi, Khánh Thù là người Bạch Hiền phải bảo vệ, tại hạ chỉ có thể đắc tội giáo chủ."

"Được, tốt lắm! Đã như vậy bản giáo chủ sẽ đưa ngươi đi trước."

Tà Thiên Viêm hung hăng nói, đồng thời phóng ra một chưởng.

Cũng may Bạch Hiền võ công cũng cao, hơn nữa hắn cũng không phải vì hơn thua với Tà Thiên Viêm, mà là vì kéo dài thời gian, cho nên chỉ tránh né, cũng không đánh trả.

Qua trăm hiệp, Tà Thiên Viêm tất nhiên nhìn ra bộ pháp của Bạch Hiền , lập tức bày ra một hư chiêu. Bạch Hiền quả nhiên mắc mưu, bị đánh trúng vai phải.

"Phụt!"

Bạch Hiền phun ra một búng máu, thân hình đã lảo đảo. Lúc này Khánh Thù cùng Lam Tuyết sớm đi vô tung vô ảnh. Tuy rằng Tà Thiên Viêm biết nơi hai người kia sẽ đến nhưng cũng không tiếp tục truy đuổi.

Nhìn Bạch Hiền bên cạnh, Tà Thiên Viêm đá một cước vào Bạch Hiền .

"Hừ, nếu không nghĩ ngươi còn có chỗ để dùng, hiện tại sẽ không chỉ gãy chân!"

Bạch Hiền cảm giác được sát khí của Tà Thiên Viêm, trong lòng thầm tiếc nuối vì sao không có nghe lời Úy Huyễn Không nói, quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Tà Thiên Viêm nắm  Bạch Hiền lên, nhúng chân nhảy một cái liền biến mất vào rừng cây.

Sau một ngày thời gian, Khánh Thù cùng Lam Tuyết đã chạy tới Tường Ưng Thành. Tiến vào Tường Ưng Thành chẳng khác nào tiến vào vùng bảo hộ của Võ Lâm Minh, Khánh Thù cùng Lam Tuyết rốt cục có thể thở phào một hơi.

Ngựa tới Tường Ưng Thành cũng lăn ra chết. Khánh Thù lúc này thấy vô cùng may mắn, nếu không phải ngựa được tuyển lựa bị ép buộc chạy như vậy chưa đến một nửa đường đã tắt thở.

" Khánh Thù đại ca, chúng ta tìm người đem mai táng chúng nó đi."

Lam Tuyết không đành lòng nhìn về phía hai con tuấn mã nằm trên mặt đất, chúng đều là giống hiếm có.

Khánh Thù  vốn định quên đi, nhưng thấy Lam Tuyết vẻ mặt bi thống, vẫn lấy ít tiền đưa người đem hai con ngựa đi mai táng. Thời điểm lấy ra bạc vẻ mặt cũng rất đau lòng.

"Tốt lắm, hiện tại chúng ta đi ăn cơm nghỉ ngơi trước."

Khánh Thù vỗ vỗ vai Lam Tuyết.

"Khánh Thù đại ca, chúng ta không trực tiếp về Võ Lâm Minh sao?"

Khánh Thù mỉm cười.

"Trở về thì phải trở về, nhưng không phải bây giờ."

Sao để Chung Nhân lấy Võ Lâm Lệnh dễ dàng như vậy, hơn nữa cũng phải tìm cách cho Tiểu Tuyết, không thể để hắn bị những người Võ Lâm Minh lợi dụng nữa, phải thoát khỏi quan hệ với Võ Lâm Minh!

Lam Tuyết đã sớm tin tưởng trao quyền cho Khánh Thù ( làm chủ, sai đâu đánh đó).

Khánh Thù nghĩ thật tốt, nhưng lại không biết khi hai người tiến vào Tường Ưng Thành, Chung Nhân đã biết, hiện tại đang chờ họ ở chỗ khách điếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro