Chương 41: Đụng chạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay buổi tối đó, Võ Lâm Minh phái người đến thông báo với Lam Tuyết, báo cho hắn biết nhiệm vụ đã chấm dứt, từ nay về sau khôi phục tự do cho hắn.

Lam Tuyết tất nhiên là kích động, trong lòng biết nếu không có Khánh Thù đại ca giúp, những người Võ Lâm Minh sẽ để ý nhân vật nhỏ như hắn sao.

"Khánh Thù đại ca, cám ơn huynh."

Lam Tuyết kích động rơi lệ, từ lúc chào đời tới nay Khánh Thù là người duy nhất chân tâm thật lòng tốt đối với hắn.

Khánh Thù vỗ vỗ Lam Tuyết, nhẹ giọng nói:

"Đứa ngốc, ngươi gọi ta là đại ca, ta sao không để ý ngươi."

Lam Tuyết ôm lấy Khánh Thù, nước mắt tuôn ra không khống chế được làm ướt áo Khánh Thù. Tiếng khóc thê lương, phảng phất đau xót ủy khuất mấy năm nay phải chịu đều phát ra.

Khánh Thù chỉ là lẳng lặng ôm hắn, trong lòng cũng nhói đau. Đứa bé này không thể không làm lòng người ta thương xót. Có lẽ thế giới này có rất nhiều người so với Lam Tuyết còn thảm hại hơn, nhưng có thể ở trong hoàn cảnh này mà vẫn duy trì sự trong sáng thì có mấy người.

Cho đến khi Lam Tuyết cảm xúc ổn định, Khánh Thù mới trêu ghẹo nói:

"Xú tiểu tử, ngày mai nhớ giặt áo cho ta."

Lam Tuyết ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn về phía Khánh Thù thấp giọng, đỏ mặt nói:

"Dạ."

Bộ dáng nhu thuận khả ái như thế khiến cho Khánh Thù nhịn không được điểm điểm một chút chóp mũi hơi hơi sưng đỏ vì khóc kia.

Ngay lúc không gian lan tràn ấm áp, đột nhiên xuất hiện một người.

"Khụ khụ."

Người này ho nhẹ hai tiếng, thành công khiến cho hai người chú ý. Khánh Thù cùng Lam Tuyết lập tức nhìn về phía người tới, người này mặc một thân trang phục màu đen, Thế Huân.

"Ngươi sao không gõ cửa mà tiến vào!"

"Chủ tử nói ta truyền lời, nếu Khánh Thù công tử cũng muốn tham gia Đại Hội Võ Lâm có thể trở về."

Khánh Thù cười lạnh ra tiếng:

"Không phải nói không là người của Võ Lâm Minh sẽ không được tham gia Đại Hội Võ Lâm sao?"

Chung Nhân mà tốt như vậy à, tám phần là có âm mưu gì ở bên trong.

Lam Tuyết lặng lẽ kéo ống tay áo của Khánh Thù, thấp giọng nói:

"Khánh Thù đại ca, không phải người Võ Lâm Minh, cũng có thể ở bên ngoài xem."

Khánh Thù chớp chớp mắt.

"Là như thế sao?"

Lam Tuyết gật đầu.

" Thân phận vị công tử kia hẳn là có thể làm khách quý."

Chỗ ở Võ Lâm Minh là dựa theo cấp bậc mà bố trí. Hôm nay vị công tử kia khí thế bất phàm, lại có thể ở chính viện, hiển nhiên thân phận không thấp.

"Á... chúng ta ngày mai dọn qua đi."

Những lời này là nói với Thế Huân. Khánh Thù cũng tin tưởng Minh Chủ nhất định sẽ vì Chung Nhân an bài cho mình một vị trí tốt, mà có lợi không chiếm sẽ không là Khánh Thù.

Thế Huân. gật đầu, lập tức biến mất ở trước mặt hai người.

Nhìn cửa sổ hơi hơi lay động, Khánh Thù lại cảm thán, võ công Thế Huân.
 sao xuất thần nhập hóa như vậy.

Ngày kế, hai người mang theo hành lý đơn giản vào ở trong biệt viện của Võ Lâm Minh.

Suốt một ngày Khánh Thù không nhìn thấy Chung Nhân. Chung Nhân thật khó hiểu, làm Khánh Thù còn tưởng rằng hắn mượn cơ hội yêu cầu cái gì. Không nghĩ tới cả ngày hắn ở trong phòng, ngược lại là Thế Huân.
 thường xuyên lúc ẩn lúc hiện trước mặt họ.

"Thế Huân"

Khánh Thù gọi.
Sắc trời đã muốn tối, lúc này Thế Huân.
một thân y phục dạ hành còn che mặt, hiển nhiên là muốn ra ngoài. Chỉ là một thân lãnh khí không có chút nào hạ thấp, dù che mặt cũng có thể cảm nhận được.

Thế Huân. dừng bước, nhìn về phía Khánh Thù.

"Chuyện gì?"

"Ngươi biết rõ tin tức Bạch Hiền chứ? Từ lúc ở tổng đàn ma giáo trở về, Bạch Hiền vẫn không có xuất hiện."

Khánh Thù dò hỏi, dù sao ngày đó không có Bạch Hiền giúp, hai người họ cũng sẽ không thuận lợi thoát hiểm.

"Không thể nói."

Nói xong hắn liền biến mất ở trước mặt Khánh Thù.

Khánh Thù đứng im ở tại chỗ. Tuy rằng Thế Huân.
 không nói, nhưng nhìn ánh mắt kia rõ ràng có thể nhìn ra Bạch Hiền quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Bạch Hiền dù sao cũng là người Võ Lâm Minh, Khánh Thù cũng không tiện nhúng tay. Hơn nữa Khánh Thù cũng không có tin tưởng mình có thể cứu Bạch Hiền ra. Hiện tại chỉ có thể hy vọng hắn gặp may.

Vẻ mặt buồn rầu trở lại phòng, Khánh Thù không khỏi nhìn về phía phòng kế bên, đó đúng là chỗ ở của Chung Nhân. Cũng không biết Chung Nhân một ngày này đang bận cái gì, cơm cũng ăn trong phòng. Chẳng lẽ là đang giấu giếm tình nhân làm một ít chuyện không muốn người khác biết sao?

Có một câu nói 'tò mò giết chết mèo', mà Khánh Thù chính là lòng hiếu kỳ tràn ra. Trong lòng tựa như bị móng vuốt mèo cào làm khó nhịn, khẩn cấp muốn đi tìm tòi nghiên cứu bí mật người khác.

Tâm động không bằng hành động, Khánh Thù nhanh chóng thay thân y phục dạ hành, nhảy vài cái lên xuống liền lên đến nóc nhà.

Bởi vì hai phòng quá gần, cho nên Khánh Thù cũng không sợ động tác quá lớn bị người khác phát hiện.

Ghé vào mái ngói, Khánh Thù che dấu khí tức, nhẹ nhàng nhấc lên một mảnh ngói.

Ngay khi mái ngói nhấc lên, nháy mắt, một luồng sáng thoáng xoẹt qua. Khánh Thù thầm kêu một tiếng không tốt, chỉ cảm thấy thân thể chới với một cái, cả người đã rơi xuống phòng Chung Nhân.

Tuy rằng ngã xuống, nhưng Khánh Thù vẫn như cũ vẫn duy trì hình tượng, chưa để mình quá mức khó coi.

"Sao một ngày không thấy, đại thúc nhung nhớ liền khẩn cấp đến đây tìm à?"

Chung Nhân ngồi ở trên giường, trên người là áo ngủ màu trắng mỏng manh. Vẻ mặt tuy rằng lộ ra trêu tức, lại che không được đáy mắt ủ rũ.

"Ta...ta vừa thấy có người bay qua, nên tiến đến điều tra."

Khánh Thù trợn tròn mắt nói dối.

"Hả? Phải không?"

Chung Nhân chớp chớp mắt, hiển nhiên không tin.

"Đương nhiên vậy, chỉ là người kia võ công rất cao, ta chỉ đuổi tới nơi này mà thôi."

Khánh Thù giống như uể oải nói.

"Có lẽ người kia còn có thể đến, đại thúc đừng về phòng vội ở nơi này đi."

Chung Nhân hảo tâm nói. Chỉ là trong lòng cũng có chút tà tâm. Nếu mỹ nhân đưa đến cửa không nhận thật không có đạo lý nha.

Khánh Thù bị Chung Nhân nhìn trong lòng sợ hãi, lại không biết nói sao cự tuyệt.

"Á... quấy rầy ngài nghỉ ngơi ta thật ngượng ngùng."

Khánh Thù xấu hổ nói, gặp Chung Nhân một thân áo ngủ mong manh, làm tim bắt đầu đập gia tốc. Quả nhiên thời gian dài cấm dục đối một vị nam tử tráng kiện rất là vô nhân đạo nha.

"Không quan hệ, ta không ngại."

Chung Nhân kéo áo, lộ ra da thịt trắng nõn.

Phòng ngủ nhất thời lan tràn sắc xuân, Khánh Thù cảm thấy không xong.

"Ta đây ngồi ở chỗ này chờ trong chốc lát, ngài tiếp tục nghỉ ngơi đi."

Khánh Thù đi đến ghế dựa, tay vịn mặt bàn, giọng dần dần khàn khàn đi, xem ra ngày mai phải là đi tìm người phát tiêt.

Chung Nhân lại đứng dậy, vẻ mặt tà mị từng bước tiếp cận Khánh Thù.

Thân thể Khánh Thù cứng nhắc, tùy ý Chung Nhân chậm rãi tiếp cận. Cho đến khi eo bị siết chặt, cảm nhận được da thịt cực nóng của đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro