Chương 43: Ngọc bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau tỉnh lại, Khánh Thù liền phát hiện mình đã không ở trên tràng kỷ, mà thoải mái nằm ở giường lớn mềm mại ấm áp. Điều khó có thể tin là lúc này lại bị Chung Nhân ôm vào trong ngực, tư thế như chim nhỏ nép vào người hắn.

Tuy rằng cùng Chung Nhân chung giường không phải một lần, nhưng trong lòng không được tự nhiên như trước. Nhất là phát hiện khi mình nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chung Nhân thân thể lại sinh ra phản ứng đáng xấu hổ.

Khánh Thù không ngừng an ủi mình, nam tử vào buổi sáng đều dễ dàng xúc động, đây là phản ứng tự nhiên, cùng người nằm bên cạnh cũng không có nữa chút quan hệ. Nhưng tầm mắt lại dính ở khuôn mặt tuấn tú ngủ say của Chung Nhân không thể rời đi.

Tay theo bản năng chạm vào khuôn mặt hoàn mỹ kia. Khánh Thù không khỏi cảm thán trời không công bằng, đồng dạng là nam vì sao Chung Nhân chính là ngọc thụ lâm phong tuấn mỹ phi phàm, ngay cả ngủ cũng mang theo một loại khí chất quý tộc khó có thể che lấp. Mà vẻ đẹp trên người mình biến thành tuấn tú dật lãng, tuy không có bị lầm cho rằng là nữ tử, nhưng khí thế kém hơn phân nửa.

"Ngoan, đừng quấy rối."

Một phen cầm lấy bàn tay đang tác quái, Chung Nhân đưa tới bên miệng nhẹ nhàng hôn một cái lại tiếp tục mộng đẹp.

Khánh Thù bịChung Nhân hôn tay khiến mặt đỏ tai hồng. Ác ma hôn tay ta, đáng chết, thẹn thùng cái gì!

Lấy tay Chung Nhân bỏ sang một bên, Khánh Thù luống cuống tay chân đẩy hắn ra. Hắn hôm nay rất không bình thường, buổi tối tuyệt đối không thể ở nơi này nữa, phải cùng Lam Tuyết ở một cái phòng, cũng tuyệt đối không cùng Ác ma này chung một chỗ!

"Ngươi làm cái gì?"

Chung Nhân bị Khánh Thù làm tỉnh, sắc mặt âm trầm nói. Ta không có làm gì hắn, hắn phát thần kinh cái gì.

"Ta đi tìm Lam Tuyết."

Khánh Thù kỳ thật là muốn đi ra ngoài hít thở không khí.

"Không cho!"

Chung Nhân không hề nghĩ ngợi liền phủ quyết, giọng càng dọa người. Người kia sáng sớm liền muốn gây sự với mình!

Khánh Thù không sợ bị đe dọa. Ở hiện đại người bị Khánh Thù đại thúc đắc tội có thể dùng xe lửa đến chở.

"Ngài nói không cho thì không cho sao? Ta cũng không phải là thuộc hạ của ngài!"

Khánh Thù quay đầu lại, hai mắt nhìn thẳng Chung Nhân . Lại không biết ở trong mắt Chung Nhân lúc này vẻ mặt Khánh Thù giận dữ lại khả ái vô cùng, nào có khí thế gì.

"Muốn đi thì cứ đi, đến lúc đó Lam Tuyết xảy ra cái gì ngoài ý muốn đừng hối hận là được."

Chung Nhân không nhanh không chậm đứng dậy. Hắn biết Khánh Thù nhìn như bạc tình bạc nghĩa, kỳ thật rất nặng tình nghĩa.

"Ngài! Ngài uy hiếp ta!"

Chung Nhân mỉm cười, không nói nhìn về phía Khánh Thù, giống như nói " Vậy thì như thế nào?"

Khánh Thù khó hiểu mình sao chọc tới Ác ma, không phải chỉ đẩy hắn một chút, hắn nhỏ mọn như vậy sao? Cũng không thể không thừa nhận, từ lúc đến nơi này Khánh Thù thay đổi rất nhiều. Như chuyện của Lam Tuyết, nếu là trước kia còn lâu Khánh Thù đại thúc mới để ý tới. Cứu hắn ra chính là thiên đại ân điển, sao còn có thể để ý chết sống của hắn.

Thấy Khánh Thù không có rời đi, Chung Nhân vui sướng đồng thời trong lòng lại không khỏi phẫn nộ. Xem ra Khánh Thù thật sự để ý an toàn của Lam Tuyết.

"Giúp bổn vương thay quần áo."

Chung Nhân đứng ở bên giường, mở tay ra.

"Ta cũng không phải nô tài, dựa vào cái gì yêu cầu ta hầu hạ ngài thay quần áo!"

Sĩ khả sát bất khả nhục đó là cốt khí của Khánh Thù.

"Đừng để bổn vương lặp lại lần nữa, nếu không ngươi nhất định hối hận."

Chung Nhân tỏ ra nguy hiểm nói, ánh mắt nhìn ở vòng eo mảnh khảnh của Khánh Thù đánh giá.

Khánh Thù bị hắn nhìn cả người sợ hãi, tim đập tần suất thất thường. Khi ở hiện đại chưa bị ai ức hiếp như vậy, chỉ có Khánh Thù đùa giỡn người khác, hiện tại lại bị một người cổ đại chèn ép gắt gao.

Vì tinh thần đại trượng phu co được dãn được, Khánh Thù đi đến bên cạnh Chung Nhân , giúp hắn thay y phục, về phần cái gọi là "cốt khí" cứ cất giữ lại về sau sẽ dùng.

"Vương gia, ngài có ngọc bội thật tinh xảo."

Nhìn thấy ngọc bội Chung Nhân đeo bên hông, Khánh Thù mắt sáng lên. Ngọc bội toàn thân xanh biếc trong suốt trơn bóng, tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm.

Chung Nhân cười nhẹ.

"Đây là phụ vương truyền cho ta, ngươi thích không?"

Khánh Thù liên tục gật đầu, không phải bình thường thích, quả thực là quá thích rồi.

Chung Nhân cười càng tà mị.

"Nếu ngươi chịu nằm dưới lấy thân hầu hạ bổn vương, bổn vương vừa lòng, có lẽ bổn vương liền thưởng cho ngươi."

Vốn là một câu nói đùa nhưng Khánh Thù lại thật sự lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại. Ngọc bội và trinh tiết thật khó lựa chọn nha!

Thấy bộ dáng Khánh Thù rối rắm, Chung Nhân bật cười ra tiếng. Đại thúc thật sự là rất thú vị, hắn thật có chút chờ mong đại thúc trả lời thuyết phục. Về phần ngọc bội hắn tuyệt đối sẽ không cho người ngoài, muốn lấy lòng hắn cũng không dễ dàng.

Khánh Thù nào biết tâm tư Chung Nhân , một lòng muốn được ngọc bội. Không thể không thừa nhận, Khánh Thù giống như là cự long trong thần thoại, đối với tài bảo một chút sức chống cự đều không có.

"Chỉ cần ta cho ngài áp, ngài liền đem ngọc bội cho ta?"

Khánh Thù hồ nghi hỏi, hiện tại mới biết mình lại có giá như thế. Có lẽ ở hiện đại dù là MB cao cấp cũng không có kiếm được thù lao cao như thế.

Chung Nhân vẻ mặt không có hảo ý, cười mà như không cười nói.

"Cái này phải xem bản lĩnh của ngươi, nếu có thể lấy lòng ta, nó chính là của ngươi."

Thấy Chung Nhân đem ngọc bội đặt ở trong lòng bàn tay, Khánh Thù thật muốn trực tiếp đến đoạt lấy.

Nghĩ lại, tuy rằng ngọc bội mê người, nhưng không ta đâu có ngu. Cái gọi bản lĩnh lấy lòng còn không phải do Chung Nhân quyết định sao.

"Quên đi, quân tử không đoạt vật của người, huống chi là phụ vương cho Vương gia."

Khánh Thù vẻ mặt đau lòng nói. Nhất định phải nghĩ biện pháp trộm, còn không thể để Chung Nhân phát hiện.

Chung Nhân cười nhạo ra tiếng. Đại thúc là quân tử sao? Có quân tử nào là đầu trộm đuôi cướp.

Đem ngọc bội thả lại bên hông, Chung Nhân ung dung đi ra.

"Đi ra ngoài dùng bữa đi."

Khánh Thù nhìn theo ngọc bội đang đong đưa rời xa mình mà lòng đau đớn.

Trong đại sảnh, Thế Huân đang chuẩn bị dọn món ăn. Bữa sáng hôm nay đồ ăn lại phong phú rất nhiều. Không chỉ có Khánh Thù cảm thấy kinh ngạc, ngay cả người ngồi vào bàn ăn trước là Chung Nhân cũng là vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Thế Huân .

"Hôm nay đồ ăn sáng là Lam Tuyết làm."

Thế Huân giải thích nghi hoặc của hai người.

Khánh Thù không hề nghĩ đến Tiểu Tuyết còn có chiêu thức ấy.

"Tiểu Tuyết đâu?"

"Lam công tử còn ở phòng bếp múc canh, lập tức sẽ ra."

Khánh Thù gật đầu, liền không khách khí ngồi vào bên cạnh Chung Nhân .

Rất nhanh Lam Tuyết liền bưng một chén canh lớn xuất hiện, có vẻ ngon miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dính đầy mồ hôi.

Khánh Thù lắc lắc đầu. Ta đến tột cùng suy nghĩ cái gì, ngày hôm qua đối với Chung Nhân phát tình, hôm nay lại nhìn Tiểu Tuyết nhìn đến chảy nước miếng. Xem ra phải đi tìm người phát tiết, nếu không sẽ có thể nghẹn đến đầu óc bị hỏng.

"Cầm đũa đi."

Chung Nhân mở miệng nói. Vốn khẩu vị rất tốt, thấy vẻ mặt háo sắc Khánh Thù nhìn Lam Tuyết liền ăn không vô.

Khánh Thù lập tức bưng chén lên, vừa ăn vừa khích lệ Lam Tuyết tay nghề tốt.

"Khánh Thù đại ca thích là tốt."

Lam Tuyết e lệ cúi đầu, múc canh cho mấy người họ.

Chung Nhân hừ lạnh một tiếng. Không phải quá khoa trương sao, mới nói một câu liền e lệ cái gì, nhìn thật ghê tởm.

Buông chén đũa, Chung Nhân đứng dậy đi ra đại sảnh, trong lòng bất mãn nhưng không có hạ thấp bản thân.

Thế Huân gắp một miếng đồ ăn trên bàn cho vào miệng nhai. Hương vị quả nhiên không tệ, hắn sẽ không ủy khuất chính mình, tuy rằng người này là chủ tử làm không thoải mái.

Rất nhanh, đồ ăn trên bàn bị ba người ăn sạch như gió cuốn mây tan. Khánh Thù thỏa mãn vỗ bụng, bữa này ăn ngon ăn no.

"Khánh Thù đại ca, ta nghe nói trong thành có đến một đoàn tạp kỹ, ta muốn đi xem một chút."

Lam Tuyết thấp giọng nói, hắn nhớ mang máng trước đây có xem qua một lần, sau đó không có cơ hội xem lại.

"Muốn ta cùng ngươi đi sao?"

Khánh Thù ôn nhu hỏi. Tạp kỹ? quả nhiên vẫn là trẻ con.

Lam Tuyết lắc đầu, ngại ngùng cười.

"Không cần, ta tự mình đi được, Khánh Thù đại ca hẳn là cũng có việc."

Khánh Thù vừa định nói không có việc gì, liền nhớ tới Sở Bình, hôm nay còn phải thoa thuốc cho hắn.

"Vậy được rồi, đi ra ngoài chú ý an toàn."

Lam Tuyết gật đầu, tâm sớm không ở Võ Lâm Minh.

Chung Nhân tuy rằng tâm tình không tốt, nhưng không có quên chính sự. Hôm qua Sở Bình phát hiện vụ việc rất quan trọng, nếu trong Võ Lâm Minh có người Thần Quốc, đại hội lần này không chỉ có là võ lâm gặp chuyện, cũng có khả năng quan hệ đến triều đình, thậm chí thiên hạ.

Trở lại phòng xong, Chung Nhân cầm lấy bút bắt đầu viết thư. Hiện tại Hoàng Thượng là hoàng thúc hắn, phụ vương hắn chết sớm, hoàng thúc lại không con, từ nhỏ đối đãi hắn giống như con. Hiện tại Thần Quốc xuất hiện động tĩnh, hắn phải báo cho hoàng thúc sớm phòng bị, để ngừa sự việc phát sinh trở tay không kịp.

Chung Nhân gọi Thế Huân vào, chuyện Võ Lâm Minh hắn còn chưa xong, nếu không hắn sẽ là tự mình hồi kinh, hiện tại chỉ có thể báo cho hoàng thúc trước.

"Phái người đem thư đưa đến kinh thành cho Hoàng Thượng."

"Dạ, thuộc hạ lập tức phái người đi làm." 


Thế Huân nhận thư xong liền cáo lui rời đi, lưu lại một mình Chung Nhân đăm chiêu suy nghĩ sâu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro