Chương 47: Đại Hội Võ Lâm (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này người khiêu chiến ở trên khán đài chính, làm mọi người không khỏi chú ý nhiều hơn.

Khánh Thù rất hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý. Thi triển khinh công phiêu dật hoàn mỹ đáp xuống lôi đài. Dung mạo không hề thua kém bất cứ một người nào trong tám vị thiếu hiệp kia.

"Tại hạ Khánh Thù của Ám Dạ Môn, xin được chỉ giáo."

Bắt chước mấy người cổ đại kia ôm quyền, Khánh Thù nói với đối thủ.

'Ám Dạ Môn' ba chữ vừa nói ra, những người lúc đầu còn có ý nghĩ Khánh Thù tầm thường lập tức thay đổi sắc mặt. Tuy rằng trong lòng ai cũng biết Đại Hội Võ Lâm lần này có mời Ám Dạ Môn, nhưng không có nghĩ đến họ liền xuất trướng sớm như thế.

"Tại hạ Liễu Cừ phái Không Động xin chỉ giáo."

Tiền nhiệm lôi chủ sắc mặt tái nhợt ôm quyền, bộ dáng một trời một vực với vẻ uy phong lẫm lẫm đắc ý ban đầu.

"Luận võ bắt đầu."

Người chủ trì ra lệnh, Khánh Thù rút chủy thủ ra, đúng là điếc không sợ súng, rất nhanh hướng Liễu Cừ đánh tới.

Liễu Cừ cũng không phải phường vá áo túi cơm, rất nhanh thu hồi tâm tư, trụ vững chân đứng. Trong lòng âm thầm an ủi chính mình, đó là người Ám Dạ Môn thì sao, người này nội lực thường thường hẳn là tiểu lâu la linh tinh.

Phái Không Động lấy quyền pháp làm chủ, nắm đấm như thép mang theo kình phong, một khi bị đánh trúng không hộc máu cũng gãy xương.

Cũng may Khánh Thù khinh công giỏi, giống như một cánh chim bay lượn ở trên lôi đài, đem Liễu Cừ đùa giỡn đến thở hổn hển liên tục.

Có lẽ là nhìn ra Khánh Thù nội lực hữu hạn, phía dưới khán giả mới thở phào một hơi. Phải biết Ám Dạ Môn không chính không tà, môn nhân võ công cao cường, lấy một địch trăm. Hơn nữa cùng triều đình có liên hệ, tuy rằng không bằng chứng, nhưng ai cũng hiểu trong lòng không cần nói ra.

Trên lôi đài Luận võ bắt đầu gay cấn, Khánh Thù cũng bị Liễu Cừ làm cho liên tục thối lui.

Không tranh màn thầu tranh khẩu khí. Nếu trận đầu đã bị đánh tơi tả, thì mất mặt với Trương Minh Chủ quá!

Khánh Thù nhìn thoáng qua người nào đó ngồi ở trên đài thảnh thơi uống trà. Tuyệt đối không thể để hắn xem thường, tuy rằng trong lòng Khánh Thù cũng không biết vì sao lại để ý ánh mắt của Ác ma Chung Nhân này.

Ngay khi Liễu Cừ đem Khánh Thù bức đến mép lôi đài, Khánh Thù đôi mắt nhíu lại, ngả về phía sau.

Quả nhiên ngay thời điểm Khánh Thù ngửa ra sau, Liễu Cừ thu hồi chiêu thức. Khánh Thù khóe miệng cong lên một chút, có thể nói là giảo hoạt tươi cười. Khánh Thù đại thúc đợi chính là hiện tại!

Nói thì chậm mà việc xảy ra thì nhanh.Khánh Thù không chút hoang mang, thân thể nhẹ nhàng giống như lông vũ bay theo gió, rất nhanh đánh về phía Liễu Cừ.

Liễu Cừ cả kinh, phòng ngự không kịp, nháy mắt chủy thủ đã để ở tại cổ. Cảm giác hơi lạnh trên cổ, hắn cảm thấy buồn bã.

"Tại hạ nhận thua."

Liễu Cừ thấp giọng nói. Lần này Luận võ làm hắn hiểu được đạo lý, bất cứ lúc nào cũng không được quên cảnh giác, không được coi khinh đối thủ.

"Đa tạ."

Khánh Thù mỉm cười thu hồi chủy thủ, đắc ý nhìn Chung Nhân ngồi ở trên khán đài.

Chung Nhân nhìn một cái, sau đó đem tầm mắt dời đi, cùng Minh Chủ tiếp chuyện.

Khánh Thù bĩu môi, thầm mắng. Tiểu tử đáng ghét, cũng không nhìn mình.

Ngay lập tức có người liền hô to một tiếng:

"Kế tiếp!"

Rất nhanh lại có người lên đài.

"Tại hạ Mật Tuyết của Linh Lung Các, xin chỉ giáo."

Khánh Thù nhìn mỹ nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mắt. Mặt đẹp, mắt đẹp, đặc biệt nhất là bộ ngực. Vẻ mặt cười dâm đãng trong lòng cảm thán, phát dục thật tốt.

Nữ tử thấy Khánh Thù nhìn chăm chú không khỏi thẹn quá thành giận, không hề nghĩ đến ở lôi đài lại có đồ háo sắc như thế.

"Có thể bắt đầu được chưa?"

Mật Tuyết nhìn về phía người giám sát, ý bảo nên bắt đầu Luận võ.

Khẩu lệnh Luận võ bắt đầu, Mật Tuyết rút ra bội kiếm màu bạc trực tiếp hướng hai mắt Khánh Thù đâm tới, nàng khó chịu với đôi mắt dâm đãng kia muốn đào nó ra cho hả giận.

Khánh Thù liên tục trốn tránh, không hề nghĩ đến thiếu nữ này hung hãn như thế, sao lại muốn đâm mù mắt mình.

Tuy nói năng lực nam nữ khác biệt, nhưng Khánh Thù tự thấy mình không phải nam tử có thực lực, cho nên hạ thủ không lưu tình chút nào. Chủy thủ cùng ngân kiếm liên tục va chạm, phóng ra những tia lửa chói mắt.

Thật vất vả kéo ra một ít khoảng cách, tay Khánh Thù có chút run lên. Thiếu nữ này khí lực cũng thật lớn.

Mật Tuyết tuyệt đối sẽ không cho Khánh Thù cơ hội nghỉ ngơi, lại rút kiếm tiến lên.

Dù sao đã thắng một trận, chơi cũng đã đủ, Khánh Thù bắt đầu lực bất tòng tâm. Ngay khi Mật Tuyết chuẩn bị tiến công, Khánh Thù hướng người giám sát hô to một tiếng.

"Ta nhận thua."

Mật Tuyết không hề nghĩ Khánh Thù dễ dàng nhận thua, không kịp thu hồi động tác, thiếu chút nữa sẫy chân ngả ở trên lôi đài. Hoàn hảo là năng lực của nàng không tệ, nếu không đã có thể bị mất mặt trước thiên hạ.

"Mật Tuyết Linh Lung Các thắng!"

Người giám sát cao giọng nói.

Khánh Thù đem chủy thủ thu vào giày, ôm quyền sau đó đi xuống lôi đài, trở lại chỗ ngồi.

Vừa ngồi xuống Khánh Thù liền thấy được biểu tình cười mà không cười của Chung Nhân.

"Ta chỉ am hiểu đánh lén cùng khinh công, quang minh chính đại Luận võ không thích hợp với ta."

Khánh Thù tìm cớ biện hộ cho việc mình bị bại bởi một nữ tử.

Chung Nhân cố nén cười gật gật đầu, ngay cả Lam Tuyết phía sau cũng nghẹn cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Các người! hừ!"

Khánh Thù phẫn nộ. Ngay cả Tiểu Tuyết cũng chê cười mình, thật là mất mặt mà.

"Tay thế nào?"

Chung Nhân nắm lấy tay cầm chủy thủ của Khánh Thù, cẩn thận xem xét, nhẹ nhàng xoa xoa.

"Nhiều người mà."

Khánh Thù không biết vì sao hai má ửng đỏ.

Lam Tuyết bởi vì đứng ở phía sau, bởi vậy không có nhìn thấy biểu tình của Khánh Thù, cười hì hì ra vẻ hảo tâm nhắc nhở.

"Khánh Thù đại ca có phải coi trọng cô nương kia hay không? Nữ tử Linh Lung Các hung hãn quá, Khánh Thù đại ca nên suy nghĩ một chút."

Câu nói chưa dứt, liền làm Chung Nhân nhớ tới biểu tình Khánh Thù khi mới gặp nàng kia, cường độ xoa nắn mạnh hơn, niết Khánh Thù trên tay đau xót.

"Nói bừa cái gì, đối với loại nữ tử này đại ca ngươi mới không có hứng thú."

Khánh Thù vừa nói xong, động tác Chung Nhân trở nên ôn nhu.

"Hắc hắc, ta thích là cái loại xinh đẹp động lòng, ôn nhu như nước. Á..!"

Khánh Thù vừa nói xong, tay đã bị Chung Nhân hung hăng xiết chặt, đau đến hét lên.

Bỏ tay Khánh Thù ra, Chung Nhân tỏ ra như không có việc gì, nhìn trên lôi đài Luận võ. Giống như vừa rồi làm đau Khánh Thù không phải hắn.

Ngược lại, những người ngồi bên cạnh hiếu kì hướng bên này nhìn sang, làm cho Khánh Thù có nỗi khổ nói không nên lời. Chỉ có thể trong lòng rủa thầm Chung Nhân này là đại Ác ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro