Chương 64: Mượn sức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có cái gọi là ăn quen miệng, vào ban đêm, Khánh Thù đại thúc cùng Kim Vương gia tránh không được lại vô cùng nhuần nhuyễn đại chiến một hồi.

"Không được."

Khánh Thù nằm ở trên giường cầu xin tha thứ. Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Rõ ràng là ở trên mặt, sao hiện tại đại thúc lại thành bị áp.

"Nhanh."

Chung Nhân thở hổn hển gầm nhẹ, lại băn khoăn đến chân bị thương của Khánh Thù, tốc độ giảm bớt.

"Không cần, không cần......"

Khánh Thù trong mắt tràn ngập mị hoặc mê người, phảng phất có thể đem người ta hút vào vạn kiếp bất phục, đầu đầy mồi hôi lắc lư thống khổ, cũng sung sướng rên rỉ.

"Không cần cái gì?"

Chung Nhân dừng lại động tác, ý xấu hiện lên trong mắt, trêu chọc đại thúc.

"Đừng có ngừng."

Ôm cổ đối phương, Khánh Thù lại một lần nữa đem chính mình đưa đến trong miệng đối phương. Trong lòng lại cảm thán, mình đúng là sa đọa.

"Ha ha."

Chung Nhân cười nhẹ ra tiếng.

"Như Thù Nhi mong muốn."

Lập tức hoạt động phần eo rất nhanh.

Sau hai tiếng gầm nhẹ, động tác tiến công bình ổn lại, hai người nằm ở trên giường nghỉ ngơi sau cơn hoan ái.

Khánh Thù nhìn gương mặt hoàn mỹ bên cạnh trong lòng không khỏi nhè nhẹ đắc ý. Tuy rằng mình bị áp, nhưng người kia là một mĩ nam cực phẩm cũng không tính chịu thiệt.

"Nghĩ cái gì vậy?"

Chung Nhân nhìn Khánh Thù tươi cười, đúng là đẹp mê tâm đoạt

phách.

"Nhớ ngài."

Khánh Thùn nâng tay lên sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của Chung Nhân. Sau đó mặt lộ vẻ dữ tợn, hung hăng nhéo một cái.

"Ui..."

Chung Nhân không hề nghĩ đến đại thúc đột nhiên hạ độc thủ nên trở tay không kịp.

"Ha ha."

Khánh Thù âm mưu đạt được cười to ra tiếng. Cũng không nghĩ đến khẽ động làm nơi nào đó phía sau lại đau nhói mà hít hà.

Chung Nhân thấy Khánh Thù thống khổ, lập tức ngồi dậy kéo chân đại thúc ra xem xét nơi nào đó.

Khánh Thù bị động tác của Chung Nhân làm xấu hổ mặt đỏ thẫm. Đáng chết, cũng không phải chưa bị xem qua, xấu hổ cái quỷ gì.

"Không có chảy máu, xem ra Vận Nhi nơi này rất dẻo dai, chỉ có sưng đỏ."

Chung Nhân nghiêm trang mà nói lời hạ lưu, không chỉ có như thế, ngón tay lại một lần nữa thâm nhập vào trong mật huyệt.

Khánh Thù hận không thể đem chính mình chôn sống. Chẳng lẽ ta có hoa cúc kiên cường dẻo dai lại cảm thấy vinh hạnh sao? Hoặc là ta trời sinh có tiềm chất làm thụ, chỉ là lúc trước chưa từng phát giác mà thôi.

Ôm lấy cả người hồng hồng như con tôm luộc, Chung Nhân bước vào phòng tắm, người này bên trong thực hấp dẫn. Hắn cũng không thiếu nam sủng, nhưng đối với việc tẩy trừ này cũng là làm lần thứ hai. Mà lần đầu tiên là ngay đêm qua, cũng may coi như thuận buồm xuôi gió.

Làm cũng đã làm, Khánh Thù đem chính mình giao cho nam nhân này. So với lần đầu tiên bị làm ngất xỉu, lần này hiển nhiên tiết chế hơn rất nhiều.

Tẩy trừ xong hai người trở lại giường, chăn nệm đã được đổi thành mới.

"Nhân"

Khánh Thù nhìn màn thấp giọng nói.

"Hả?"

Chung Nhân đem Khánh Thù ôm vào trong ngực.

"Thương hảo xong, ta nghĩ rời khỏi vương phủ."

Khánh Thù bình tĩnh nói, mặc dù sau khi hoan ái nói loại đề tài này cũng không tốt.

Chung Nhân cũng không thích cảm giác ngoài ý muốn. Bởi vì Khánh Thù vốn không phải chim Hoàng Yến nhốt trong lồng.

"Được."

Mạnh mẽ lưu lại chỉ có oán hận.

Khánh Thù đem đầu gối lên tay đối phương.

"Ta sẽ nhớ ngài, chờ ta an bài tốt mọi việc, sẽ trở về."

Khánh Thù cũng không biết vì cái gì lại nói với Chung Nhân câu này.

Chung Nhân nhu tình cười.

"Ta sẽ chờ Thù Nhi trở về."

Khánh Thù nhắm mắt lại, an tâm chậm rãi tiến vào giấc ngủ, bởi vậy không có nhìn thấy ánh mắt thâm ý của Chung Nhân.

Sáng sớm hôm sau, Hiên Viên Hủ liền rời khỏi Vương phủ. Chuyện Thần Huy đã giải quyết, như vậy sẽ phải bắt đầu bố trí kế hoạch.

Khánh Thù nằm một mình ở trên giường lớn. Đối với chuyện Khúc Dịch Tâm, Khánh Thù có tự tin có thể làm được. Tin tưởng giải quyết xong chuyện này, cũng là lúc nên rời khỏi kinh thành.

Ăn xong điểm tâm, lệnh Phấn Mai chuẩn bị giấy bút, sau đó múa bút thành văn, đem quyết định của mình nói cho Lộc Hàm cùng với Trương Tuyền.

Đem thư bỏ vào phong thư, Khánh Thù gọi Phấn Mai tiến vào.

" Phấn Mai, giúp ta đưa hai phong thư đi ra ngoài, một phong giao đến Bích Nguyệt Các cho Lộc Hàm, phong này giao cho Trương Tuyền. Nhớ rõ giao tận tay bọn họ."

"Công tử yên tâm, Phấn Mai nhất định tự mình giao thư đến tận tay bọn họ."

Khánh Thù gật đầu.

"Đi đi."

Phấn Mai hành lễ lui ra.

Lộc Hàm nếu là người của Chung Nhân thì Khánh Thù không thể hoàn toàn tín nhiệm. Nếu không vụ này vi phạm pháp lệnh, tương đương chui đầu vô lưới. Về phần Trương Tuyền, Khánh Thù cũng sẽ không hoàn toàn tín nhiệm. Chỉ là nghi ngờ thì không dùng, dùng thì không nghi ngờ, lúc này đây coi như là thử thách đi. Nếu Trương Tuyền thật sự trung thành, sau này giao toàn quyền quản lý cho hắn, mình cũng vui vẻ thanh nhàn.

Khánh Thù dạo bước ở vườn hoa Vương phủ, nhìn sắc trời âm âm u, xem ra sắp có tuyết rơi, hy vọng sẽ không tạo thành bão tuyết mới tốt, tuy rằng như vậy tiền sẽ dễ kiếm hơn.

"Lục Ngạc, Vương gia có nói thời điểm trở về hay không?"

"Thưa công tử, Vương gia không có dặn dò."

Lục Ngạc chi tiết nói.

Khánh Thù gật đầu, không cần nghĩ cũng biết, tên phúc hắc kia hiện tại nhất định ở hoàng cung cùng Diệc Phàm nghiên cứu âm mưu quỷ kế chuẩn bị đối phó Thần Quốc.

"Chúng ta đi Thanh Huy Các."

Khánh Thù nói. Không biết Thần Huy cùng Khúc Dịch Tâm thế nào? Mặc dù Nhân mời thầy thuốc đến, cộng thêm một đống lớn dược liệu trân quý hẳn là không có việc gì. Nhưng quan tâm vẫn là tất yếu, nếu không sao đàm phán được.

"Dạ."

Lục Ngạc lập tức dẫn đường.

Trong Thanh Huy Các.

"Khúc Dịch Tâm, ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!"

Thần Huy khuôn mặt tái nhợt lúc này cười đến đỏ bừng. Người kia dám đối với hắn động tay động chân!

"Thần Huy, cũng không phải chưa có ôm qua, ngươi phát giận dỗi cái gì?"

Khúc Dịch Tâm vẻ mặt vô lại. Không phải chỉ là ôm một chút thôi sao, làm gì kinh ngạc vậy?

"Ngươi, không thể nói lý!"

Thần Huy từ nhỏ được giáo dục, không cho phép ăn nói thô lỗ.

"Có cái gì xấu hổ, ta nghĩ đã trải qua sự tình ngày hôm qua, ngươi đã nhận ta."

Khúc Dịch Tâm bị tổn thương. Rốt cuộc hắn phải làm như thế nào, Huy mới có thể nhận hắn. Nếu không phải ngày hôm qua Huy vì hắn thỏa hiệp cùng Chung Nhân , hắn còn hoài nghi Huy căn bản không thèm để ý hắn.

"Đó là bởi vì ta không muốn thiếu ân tình của ngươi."

Thần Huy nói lời trái lương tâm.

Khúc Dịch Tâm sắc mặt âm trầm nói.

"Được, ta xem như chưa nghe gì."

Chẳng lẽ tự mình làm hết thảy còn chưa đủ cho thấy tâm ý sao?

Thần Huy quay đi, trầm mặc đáp lại.

"Ngươi!"

Khúc Dịch Tâm hiện tại hận không thể tiến lên tát người cổ hủ này một cái.

"Chu choa, có sức lực quá nhỉ."

Giọng Khánh Thù phá vỡ không khí ngưng trọng.

" Khánh Thù?"

Khúc Dịch Tâm sắc mặt không tốt nhìn về phía người tới. Tên này tới làm cái gì?

"Ta chỉ là lại đây nhìn xem thương thế các ngươi, thấy các ngươi có sức sống như vậy, ta tin tưởng thương tích đã không có gì đáng ngại."

Khánh Thù đĩnh đạc không mời mà ngồi.

"Đa tạ quan tâm."

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn cũng không có quên người này đối phó giáo chủ như thế nào, làm hại giáo chủ mất đi Võ Lâm Lệnh, ngay cả binh phù cũng là bị người này đánh cắp.

Khánh Thù từ ống tay áo lấy ra một bình sứ màu trắng.

"Đây cho ngươi."

"Cái gì vậy?"

Sẽ không phải là thuốc thập toàn bổ đại chứ?

"Thuốc khôi phục nội lực."

Khánh Thù không chút để ý nói, đây là Chung Nhân giao cho hắn.

"Ngươi không sợ ta chạy sao?"

Theo lý thuyết bọn họ hẳn là phòng bị mới phải, dù sao thân phận hắn là Hữu Hộ Pháp ma giáo.

"Thần Huy còn ở nơi này, ngươi dám đi sao?"

Khánh Thù mỉm cười.

Từ chối cho ý kiến, Khúc Dịch Tâm đem thuốc trong bình sứ cho vào trong miệng. Dù sao hắn ở trong tay bọn họ, không cần phải kê đơn chi nữa.

"Này, có thể nói chuyện riêng không?"

Khúc Dịch Tâm mỉm cười, hắn cảm giác nội lực của mình đang khôi phục dần, nhìn về phía Khánh Thù nói.

"Ngươi không sợ ta đem ngươi ăn sao?"

Nếu không có nhớ lầm Khánh Thù trừ khinh công, cũng không có võ công cao cường phòng thân.

"Ha ha, chỉ có ta ăn người khác."

Khánh Thù đáp lại sự trêu chọc của Khúc Dịch Tâm, không khí nhất thời ái muội hơn.

"Mời."

"Ngươi không cần xin chỉ thị một chút sao?"

Khánh Thù nhìn về phía Thần Huy, trong mắt ẩn chứa đắc ý cùng khiêu khích.

Tiến lên ôm eo nhỏ Khánh Thù, Khúc Dịch Tâm dán bên tai Khánh Thù nói:

"Hắn cũng không phải người của ta, vì cái gì phải xin chỉ thị."

Khánh Thù rất phối hợp, đem sức nặng thân thể giao cho đối phương, trong giọng nói mang theo sung sướng.

"Ta đây đi ra ngoài tán gẫu."

Không nhìn người nào đó, hai người cùng nhau đi ra khỏi Thanh Huy Các.

Vừa ra khỏi tầm mắt Thần Huy, Khúc Dịch Tâm liền buông tay ra.

Khánh Thù cũng không để ý, chỉ là trêu tức hỏi.

"Ngươi tính rung cây dọa khỉ sao?"

Khúc Dịch Tâm hừ lạnh một tiếng.

"Có cái gì nói đi, các ngươi lưu ta phải có ý tứ gì."

Hắn cũng không ngốc nghếch giống Thần Huy.

"Ta thích nói chuyện với người thông minh."

Khánh Thù chỉ chỉ tiểu đình cách đó không xa.

Hai người một trước một sau đi vào tiểu đình, Lục Ngạc lập tức chuẩn bị hai cái túi chườm nóng ủ ấm tay.

Khánh Thù cầm phát minh túi nước nóng da dê của mình, phân phó Lục Ngạc đi lấy bầu rượu đến.

Lục Ngạc cảnh cáo nhìn Khúc Dịch Tâm, mới rời đi như Hàn Vận phân phó.

"Hiện tại không có người, có cái gì cứ việc nói thẳng đi."

Khúc Dịch Tâm thưởng thức túi chườm nóng trên tay.

"Ta muốn ngươi thuyết phục Tà Thiên Viêm hiệp trợ Kim Quốc đối kháng Thần Quốc."

Khánh Thù đi thẳng vào vấn đề.

Ánh mắt Khúc Dịch Tâm hiện lên sát khí, khóe miệng cong lên, trào phúng cười.

"Ngươi cho rằng có khả năng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro