Đệ lục thập nhất chương. Không vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Phong Nam vừa nói xong câu này, hai người bên cạnh chỉ cảm thấy một trận gió lạnh buốt thổi qua.

"Chúc mừng trẫm..." Chung Nhân chậm rãi dời tầm mắt của mình, không thể tin được mà lặp lại, "Tiểu Thù có thai?" Y nghiêng đầu, tỉ mỉ đánh giá cao thấp toàn thân Khánh Thù, cuối cùng dừng lại trên bụng Khánh Thù.

"..." Khánh Thù không để ý tới tầm mắt của Chung Nhân đang dừng trên người mình, nhìn về phía Thành Phong Nam.

Vừa lúc đó, Thành Phong Nam cũng đang nhìn hắn.

Khánh Thù do dự một lúc, mới thấp giọng nói, "Thái y, đây là ý gì?"

Thành Phong Nam thở dài một hơi, sau đó nói, "Chúc mừng tướng quân, tướng quân hoài long loại của Hoàng thượng."

"..."

Khánh Thù cảm thấy, hắn hỏi lại một lần còn tệ hơn so với việc không hỏi.

Tin tức này tới quả thật rất đột ngột, Chung Nhân trầm ngâm một lúc, đột nhiên mâu quang sáng rực, mày nhướng lên, bán tín bán nghi nói, "Thành Thái y, theo như ý của ngươi, Tiểu Thù có hài tử của ta?"

Thành Phong Nam gật đầu nói, "Thật đúng là vậy."

Chung Nhân mày nhướng càng cao, sau khi kích động đi qua, khóe miệng bởi vì âm thầm kềm nén vui sướng mà giật giật, y cố giữ bình tĩnh nói, "Nhưng mà Tiểu Thù là nam nhân."

Khánh Thù ở bên cạnh cũng lấy ánh mắt nghi vấn tương tự hỏi.

Thành Phong Nam lại một lần nữa gật đầu nói, "Thần biết Kim tướng là nam nhân."

"..." Chung Nhân lúc này không phản đối nữa.

"..." Khánh Thù có chuyện muốn hỏi, lại cứng rắn bị một câu này của Thành Phong Nam làm nghẹn trở lại.

Thấy Khánh Thù tràn đầy nghi ngờ, Thành Phong Nam gật đầu nói, "Kim tướng quân, người còn nhớ trước kia đã từng uống qua loại nước gì cổ quái hay không?"

Nước đó khẳng định có gì đó mờ ám!

Chung Nhân khẩn trương nhìn chăm chú Khánh Thù.

Khánh Thù do dự một lúc, mới nói, "Nước ta uống đều là cùng với binh lính, vào trong cung cũng uống nước như cung nhân bình thường."

Thành Phong Nam lắc đầu nói. "Tướng quân không ngại suy nghĩ một chút, trước khi ngươi đến quân doanh có từng uống gì không?"

Khánh Thù nhíu mày.

Thành Phong Nam nói, "Trong rừng Phượng Ngô có một con suối, tên gọi là Tân Tuyền, ngụ ý có thể khiến cho người ta một lần nữa sinh ra, thoát thai hoán cốt." Y chậm rãi nói, "Trên sách nói, Tân Tuyền này có thể chữa lành thân thể cho người đã chết, nhưng cũng có thể khiến cho thân thể người đó phát sinh biến hóa."

Y nói như vậy,Khánh Thù bỗng nhiên nhớ lại lúc hắn vừa đến thế giới này, quả thật có uống nước tại một con suối, sau khi uống nước cảm giác nặng nề ứ tích trong cơ thể hắn đúng là chậm rãi biến mất, nhưng sau đó lại khiến cho bụng hắn đau đớn, sống không bằng chết.

Sắc mặt Khánh Thù lúc xanh lúc trắng, Chung Nhân xem ở trong mắt, mới nghi hoặc nói, "Nếu như vậy, Tiểu Thù là uống loại nước gọi là 'Tân Tuyền' gì đó sao?"

Thành Phong Nam gật đầu nói, "Tám phần là vậy."

Chung Nhân lại hỏi, Nói như vậy, Tiểu Thù có mang tiểu hài tử của ta, là thật?"

Thành Phong Nam lại một lần nữa khẳng định gật đầu.

Chung Nhân thế này mới rốt cục hiểu được.

Khó trách Thành Phong Nam lại hỏi hai người bọn họ về thời gian quan hệ, nếu tính như thế, Tiểu Thù của y quả thật cũng tới thời điểm.

Việc này vốn vớ vẩn cực kỳ, nhưng Chung Nhân lúc này nghe được, lại vô cùng vui sướng.

Nếu Tiểu Thù có hài tử của y, cũng có thể thuận lợi sinh sản, vậy chuyện phong Hậu cho Tiểu Thù chính là chuyện thuận lý thành chương.

Lúc y vui sướng, lại không chú ý tới sắc mặt Khánh Thù trở nên tái nhợt, đến cuối cùng càng lúc càng trở nên khó coi.

Thành Phong Nam thận trọng, thấy bộ dáng của Khánh Thù lúc này không khỏi nói, "Kim tướng quân phải chú ý bảo vệ thân thể cho tốt."

Khánh Thù lẳng lặng ngồi đó, một lúc lâu mới phát ra một tiếng 'Ừm'.

Thành Phong Nam thầm hút vào một hơi.

Việc này vốn y cũng không tin tưởng, nhưng thấy Chung Nhân mang theo Kim tướng quân trở về, y mới nhớ tới những lời Đồng Hoa đã nói.

Tăng nhân kia nói cho Thành Phong Nam biết, y không chỉ đưa Hiền Phi trở về, còn dùng Tân Tuyền trị dứt chứng không thể dựng dục của Hiền Phi.

Lúc Đồng Hoa nói chuyện này cho y biết, y còn cho rằng đây là chuyện vui, nhưng khi nhìn thấy Hiền Phi lại lấy bộ dạng của một người đàn ông xuất hiện trước mắt mình, y quả thật sợ đến ngây người.

Cảm giác vô cùng cổ quái!

Không phải chỉ cảm thấy cổ quái vì một nữ nhân biến thành nam nhân, càng bởi vì Thành Phong Nam biết, nam nhân này sẽ thụ thai giống như nữ nhân.

Người như vậy lại một lần nửa trở lại bên cạnh Hoàng thượng, không biết là phúc hay là họa.

Mà Thành Phong Nam cũng quả thật chân chân chính chính bắt được hỉ mạch của Khánh Thù, chứng thật lời Đồng Hoa nói không phải là giả.

Thành Phong Nam trầm mặc một lúc, lại một lần nữa mở miệng nói, "Hoàng thượng, thần lui xuống phối dược cho tướng quân trước, để tướng quân có thể hảo hảo an thai."

Chung Nhân lập tức gật đầu nói, "Được."

Thành Phong Nam chậm rãi lui ra.

Chung Nhân lại một lần nữa gọi Thành Phong Nam, bổ sung thêm một câu.

"Có dược liệu gì tốt cứ việc dùng là được, không cần tiết kiệm."

Thành Phong Nam lập tức ứng lời, thế này mới rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

Trong Dưỡng Tâm điện chỉ còn lại ba người Khánh Thù ,Chung Nhân và Đức Phúc. Không có Thành Phong Nam nói chuyện, trong điện một mảnh yên tĩnh, Đức Phúc không dám nói lời nào, Chung Nhân lại chưa nghĩ nên nói như thế nào cho tốt, Khánh Thù thì căn bản không muốn nói chuyện.

Không khí yên lặng duy trì hồi lâu, Khánh Thù mới chậm rãi thở ra một ngụm khí lạnh.

Chung Nhân cúi người, không chuyển mắt nhìn Khánh Thù.

Khánh Thù lập tức quay đầu, tránh đi ánh mắt của Chung Nhân .

Chung Nhân chuyển vị trí, lại đối diện tầm mắt của Khánh Thù.

Khánh Thù lúc này không tránh nữa, chỉ nhìn về phía trước ngẩn người.

Qua một lúc, bên tai truyền đến thanh âm của nam nhân, "Làm sao vậy? Thân thể còn không thoải mái?"

Khánh Thù nhíu mày không hé răng.

Chung Nhân nói tiếp, "Tiểu Thù, nay ngươi hoài thai con của chúng ta, không thể tiếp tục một mình rầu rĩ như vậy nữa."

Một câu này của y, vạch trần tâm tư lúc này của Khánh Thù ,con ngươi Khánh Thù chậm rãi chuyển động, liếc mắt nhìn Chung Nhân .

Chung Nhân cười nói, "Phải suy nghĩ vì hài tử."

Khánh Thù nhìn bộ dáng chuyên chú của Chung Nhân , khóe miệng bỗng nhiên hiện lên chút độ cong, không tiếng động nở nụ cười.

Chung Nhân nhìn mà có chút sững sờ.

Khánh Thù cúi đầu nhìn bụng mình, thế này mới cười nói, "Hoàng thượng,Khánh Thù đã biết."

Lời này vốn là muốn khiến cho Chung Nhân an tâm, nhưng Chung Nhân lại cảm thấy, trong giọng nói của Khánh Thù cư nhiên có vài phân cô đơn.

Y chằm chằm nhìn nụ cười của Khánh Thù một lúc, thẳng đến khi thấy Khánh Thù rốt cục không duy trì được nét tươi cười, nét mặt dần trầm xuống.

"Tiểu Thù, ngươi không vui." Chung Nhân nói thẳng.

Khánh Thù xấu hổ cười cười, chuyển tầm mắt nhìn đi nơi khác.

Chung Nhân nhìn gương mặt nghiêng của Khánh Thù, tuấn tú hệt như trong giấc mộng của y, nhưng lúc này người nọ lại như cách một bức màn, nhìn thế nào cũng không thể đoán ra được.

***

Kỳ nghỉ ngơi của Tây Nam quân đảo mắt đã đến ngày cuối cùng, mấy vạn đại quân một lần nữa chỉnh đốn việc thao luyện, Cung Thiếu Hách phụ trách toàn bộ mọi chuyện trên dưới quân doanh, bận tối mày tối mặt, nhưng cũng may lần này vào cung được thăng quan tiến chức, y cũng thu không ít việc tốt, bởi vậy mới càng thêm phá lệ ra sức làm việc.

Đợi đến thời điểm đại quân chỉnh đốn sắp trở lại quân doanh, Cung Thiếu Hách lại nhận được thủ dụ của Hoàng đế, nói là Hộ quốc tướng quân nhiều ngày trước bị bệnh, không thể theo đại quân khởi hành, phải ở lại trong cung nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.

Tuy đã sớm biết rằng vị Đại nguyên soái tên Kim Trung kia không thể trở về Tây Nam quân nhanh như vậy, nhưng khi Cung Thiếu Hách nhận được ý chỉ của Hoàng đế, cung rõ ràng sửng sốt một lúc.

Hoàng đế này, bộ dạng sủng ái tướng quân quá thoải mái, tựa như e sợ cho người trong thiệt hạ không biết.

Chẳng qua y xem tính nết của vị Kim tướng quân kia...

Sợ là hai người phải giằng co không ít.

Y tự nhân nhìn người rất chuẩn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếp nhận thánh chỉ.

Sau khi thánh chỉ tới tay không bao lâu, bên ngoài quân doanh bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng ồn ào.

Cung Thiếu Hách nhíu mày, gọi quân cận vệ lại hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

Quân cận vệ lập tức hồi bẩm, "Tướng quân, bên ngoài có người muốn tới đầu quân."

Đầu quân cũng muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy? Cung Thiếu Hách mày nhăn càng sâu, vén màn trướng bước ra bên ngoài.

Nới phát ra tiếng ôn ào trong quân doanh là một thiếu niên lưng vác một túi hành lý thật to, thiếu niên kia bộ dáng cũng tạm được, không cao không lùng không mập không gầy, chẳng qua một đám người đi theo phía sau, nhìn bộ dáng của đám người kia, mặc trang phục thuần một màu, tựa như là gia đinh của gia đình phú hộ nào đó.

Đây chính là một chuyện khó giải quyết.

Cung Thiếu Hách liếc mắt nhìn một cái liền lập tức đoán ra được, kéo người tới hỏi, "Tiểu tử này là ai?"

Quân cận vệ dò xét rõ ràng, thấp giọng nói, "Tướng quân, đây là con trai của Binh bộ Thị lang Ngụy Trường Hà, Ngụy Nhất Thanh."

Ngụy Trường Hà là người thế nào, là thân tín mà năm xưa lúc Hoàng đế lên ngôi một tay bồi dưỡng ra, dưới tay người này cũng không ít người, bao gồm tướng quân Kỷ Mộ Niên năm đó thanh tiếng vang xa cũng là một trong số đó, lại càng không cần nói đến vụ án của Khúc Vụ, y chính là công thần lớn đẩy ngã Khúc Vụ.

Vị quan này là người là Cung Thiếu Hách y đắc tội không nổi!

Trong lòng Cung Thiếu Hách nghĩ như vậy, bên kia Ngụy Nhất Thanh đã bắt đầu la hét um lên, "Ta mặc kệ, ta sẽ đi tòng quân! Ta muốn học theo Kỷ tướng quân, ta muốn học theo Kim tướng quân, ta không muốn ở nhà!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro