Đệ lục thập tứ chương. Hạ thánh chỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Thù ngồi trong Dưỡng Tâm điện ước chừng một canh giờ, mới nhìn thấy Chung Nhân khoan thai đi đến.

Chung Nhân từ thật xa đã nhìn thấy Khánh Thù ngồi trên ghế, hai mắt cong lên, tâm tình không khỏi trở nên thư sướng.

Khánh Thù đứng dậy nghênh đón, Chung Nhân cười đến khóe mắt cong cong, dìu Khánh Thù trở lại chỗ ngồi, hai tay ấn lên bả vai Khánh Thù, để cho Khánh Thù ngồi trở lại trên ghế.

"Chuyện của Sung Viện, ta đã xử lý thỏa đáng." Chung Nhân cười nói.

"Ừm." Khánh Thù gật đầu.

"Tiểu Thù ngươi không cần quan tâm."

"Ừm." Lại gật đầu.

"Chuyện hậu cung, ta sẽ giúp người giải quyết."

"Ừm." Vẫn là gật đầu.

Chung Nhân một hơi nói ba câu, đổi lấy Khánh Thù liên tục đáp lại bằng đơn âm, không khỏi nhụt chí, hơi nghiêng người tới.

Khánh Thù liếc mắt nhìn đầu Chung Nhân chợt chồm tới, không biết người này muốn làm cái gì, trong lúc nhất thời ngồi cứng đơ trên ghế.

Chung Nhân nhìn vẻ mặt Khánh Thù, lập tức thoải mái, hai hàng lông mày nhướng cao, cả người ngồi xổm trước mặt Khánh Thù, vùi đầu vào bụng Khánh Thù.

Trong lòng nhiều thêm cái đầu của một đại nam nhân,Khánh Thù hơi hơi sững sờ, chỉ nhìn thấy trong mắt Chung Nhân quang huy lóa mắt, bộ dáng tựa hồ thực hưng phấn, chẳng qua bộ dáng kia lại nhiều thêm vài phần tính trẻ con.                  

Chung Nhân đưa lỗ tai dán sát vào trên bụng Khánh Thù, trái nghe phải ngóng một chút, thế này mới ngẩng đầu lên nhíu mày nói, "Sao lại không có thanh âm?"

Khánh Thù ngạc nhiên, không biết Chung Nhân nói cái gì, nhịn không được hỏi, "Thanh âm gì?"

Chung Nhân chỉ chỉ bụng Khánh Thù nói, "Thanh âm của tiểu hài tử."

"..." Khánh Thù cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, câm nín không nói gì.

Chung Nhân liền nhìn chằm chằm vào hắn.

Qua một lúc lâu, Khánh Thù mới nói, "Ta nghe đội trưởng nói, nếu muốn cảm giác được thai nhi cử động, phải đợi đến bốn năm tháng."

Khi đó, lúc vợ của đội trưởng mang thai, còn lôi kéo hắn nói chuyện cả một đêm.

Chung Nhân ở bên cạnh trợn to mắt.

Khánh Thù lập tức tắt tiếng, cả mặt xoát một cái đỏ bừng.

Da mặt người này vẫn mỏng như vậy.

Chung Nhân nhìn sắc mặt hồng hồng của Khánh Thù, trong lòng chậm rãi dâng lên một cỗ hương vị vừa chua chát vừa ngọt ngào, ngọt đến ngấy chết người, chua chát đến toàn bộ cảm quan đều không biết mùi vị.

Đầu y rời khỏi bụng Khánh Thù, cứ như vậy ngửa đầu ngồi nhìn hắn.

Có lẽ là ánh mắt Chung Nhân quá chuyên chú,Khánh Thù nhìn ra thâm tình của Chung Nhân, trong lòng nổi lên tình cảm khó có thể nói thành lời, tránh đi tầm mắt của Chung Nhân.

Chung Nhân vươn tay, bàn tay được bảo dưỡng thập phần xinh đẹp mạnh mẽ chuyển đầu của Chung Túc sang, lại nâng ngón tay lên, từng chút một miêu tả mặt mày của Khánh Thù.

Nam nhân không lên tiếng, chẳng qua từng chút một vuốt ve mặt Khánh Thù như vậy, tựa như muốn ghi khắc bộ dáng của người này vào trong tâm khảm của mình.

Trong Dưỡng Tâm điện thật yên lặng, người ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn người ngồi dưới, người ngồi dưới ngửa đầu, vẻ mặt ôn nhu chuyên chú, tay áo dày rủ xuống, che lại hơn phân nửa thân mình của hai người.

Nếu thời gian có thể dừng lại, hai người một điện, trở thành một hình ảnh vĩnh viễn không thể phai nhòa.

Nhưng hết thải cũng không thể tiếp tục dừng lại như vậy.

Ngày hôm sau, Chung Nhân làm ra một quyết định khiến Khánh Thù không thể ngờ được.

Sau khi Chung Nhân lâm triều xong, không giống như những ngày trước lập tức trở về Dưỡng Tâm điện, ngược lại trực tiếp đến Phong Sở trai.

Nhưng thật ra Đức Phúc bị Chung Nhân phái trở về Dưỡng Tâm điện, trong tay còn cầm một cuộn vải màu vàng.

Khánh Thù nhìn thấy một mình Đức Phúc công công đi vào, không thấy thân ảnh thường xuyên nhìn thấy kia, không khỏi sửng sốt.

Đức Phúc nói, "Kim tướng quân."

Khánh Thù kinh ngạc nhìn Đức Phúc.

Đức Phúc nói, "Tướng quân nghe chỉ."

Khánh Thù sửng sốt, mới chú ý tới thánh chỉ trong tay Đức Phúc, hắn chần chờ một chút, mới chậm rãi cúi người.

Đức Phúc lập tức nói, "Tướng quân, Hoàng thượng nói ngài đứng nghe chỉ là được rồi."

Khánh Thù càng không biết Chung Nhân đang đánh chủ ý gì.

Đức Phúc mở thánh chỉ ra, đọc "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Hộ quốc tướng quân Kim Trung phá tan Nam Sở, anh dũng thần võ, được trẫm yêu thích, bản thưởng quốc họ Chung thị, phong Hộ quốc tướng quân làm Nguyên soái chính nhất phẩm giai."

Chức quan của Khánh Thù cơ bản là dưới tả hữu Thừa tướng, nếu được phong làm chính nhất phẩm giai Nguyên soái, so với tả hữu Thừa tướng chính là cùng giai cấp, cộng thêm trong tay hắn cầm nửa mảnh hổ phù, có thể nói ở trong triều đình Phong quốc là một thân vinh hoa.

Đức Phúc tiếp tục đọc tiếp, "Từ ngay mai trở đi, Hộ quốc Nguyên soái thống lĩnh Tây Nam quân trở về Tấn Nam quan, đường xá xa xôi, tướng quân thân thể khiếm an, mệnh Thái y Thành Phong Nam tùy thân hầu hạ, không được phép xảy ra sai lầm. Khâm thử–"

Khánh Thù nghe xong lời Đức Phúc nói, hơn nửa ngày mới khôi phục tinh thần, nhíu mày nói, "Công công, Hoàng thướng y làm sao vậy?"

Đức Phúc đưa thánh chỉ cho Khánh Thù, ánh mắt có chút do dự, thở dài nói, "Khánh Thù tướng quân, nô tài cũng không biết Hoàng thượng là nghĩ như thế nào nữa."

Khánh Thù yên lặng tiếp nhận thánh chỉ, nhớ tới bộ dáng của nam nhân ngày hôm qua, rốt cục nghĩ đến chỗ cổ quái, thấp giọng hỏi, "Công công, ta có thể đến gặp Hoàng thượng không?"

Đức Phúc nói, "Lúc Hoàng thượng bảo nô tài đến tuyên chỉ đã nói, không muốn gặp tướng quân."

Khánh Thù hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Đức Phúc nhìn bộ dáng Khánh Thù, lại hồi tưởng lại khi Chung Nhân ở thư phòng nghĩ chiếu thư, bản viết hỏng chất thành một đống, bộ dáng vừa viết vừa xoa mi tâm, cuối cùng hạ quyết tâm nói, "Tướng quân lần này đi Tây Nam, có Thành Thái y làm bạn, thiết nghĩ phải bảo vệ tốt bản thân."

Khánh Thù biết Đức Phúc còn chuyện muốn nói, lập tức bình tĩnh hô hấp, cẩn thận lắng nghe.

Đức Phúc nói, "Nô tài cũng chỉ là phỏng đoán, Tây Nam tuy rằng ở biên cảnh xa xôi, nhưng mà Nam Sở đã bình định xong, lúc này xem như ổn định. Hoàng thượng phái tướng quân xuất cung, chỉ sợ trong cung sẽ bắt đầu xảy ra chuyện."

Khánh Thù nhíu mày nói:"Xảy ra chuyện?"

Đức Phúc gật đầu nói, "Hôm qua Hoàng thượng từ trong cung Sung Viện nương nương trở về, đột nhiên hỏi nô tài về việc bãi miễn hậu cung."

Khánh Thù vừa sững sờ vừa nghi ngờ, nặng nề hỏi lại, "Bãi miễn hậu cung?"

Đức Phúc nói, "Nô tài cũng chỉ là phỏng đoán."

Y chỉ nói như vậy, cũng không dám suy đoán nhiều thêm.

Nhưng Khánh Thù cũng từng ở hậu cung một đoạn thời gian, hắn hiểu được phi tần bên trong hậu cung của Chung Nhân là con số mà hai bàn tay cũng đếm không hết. Nhiều cung phi như vậy, không thiếu người là vì củng cố giang sơn cho Hoàng đế trước lúc đăng cơ mà với liên hôn với đám trọng thần trong triều; tỷ như Kì Phi, Huyên Quý Phi thực lực thâm sâu đã bị Chung Nhân nhổ tận gốc, nhưng trong hậu cũng vẫn còn rất nhiều người có địa vị không thấp.

Huống chi nghe Hoa Kết nói, Chung Nhân có nữ nhi.

Khánh Thù chưa gặp qua công chúa, nhưng Chung Nhân nếu muốn bãi miễn hậu cung, liền tương đương với việc phải nhổ tận gốc thế lực trong hậu cung, hơn nữa tiểu hài tử này cũng phải vô tội mà bị liên lụy.

Hắn nghĩ đến ánh mắt của Chung Nhân khi nhìn mình, trái tim càng ngày càng trở nên siết chặt.

Chung Nhân bãi miễn hậu cung, chỉ vì một người.

Khánh Thù đứng trong Dưỡng Tâm điện, trong lòng quả thật là ngũ vị tạp trần, chỉ cảm thấy vừa chua xót vừa đắng chát, một lời cũng không phát ra được.

Nếu thật sự như thế...

Hắn sẽ trở thành đầu sỏ gây tội của việc bãi miễn hậu cung, mà Chung Nhân cũng rất có khả năng trở thành quân vương bị nghìn người chỉ trích trên triều.

Nhưng Chung Nhân lại không thèm để ý.

Y mặc kệ Khánh Thù nghĩ như thế nào, chỉ là để Khánh Thù xuất cung, trở về Tây Nam.

Vì Tiểu Thù, cũng vì tiểu hài tử của hai người bọn họ.

Tiểu Thù, ngươi muốn làm tường ưng bay thật cao, ta sẽ để ngươi ở biên cương nghỉ ngơi mấy ngày này, đợi khi giang hà đại định, hậu cung bình an, ta lại đón ngươi trở về.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro