Đệ nhất chương .Biến thành nương nương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên tai vang lên tiếng súng.

"Tiểu Thù!"

"Phó đội trưởng!"

"Phó đội trưởng, anh... anh không sao chứ."

Thanh âm người nọ dường như sắp khóc.

Khánh Thù thấy người bên cạnh xông tới, ánh mắt cậu có chút hoa lên, chỉ thấy những người này trên người mặc bộ quân phục ngụy trang. Sắc màu vàng xanh giao nhau, tràn ngập trước tầm nhìn của cậu.

"Tiểu Thù, cậu cố chịu đựng." cậu nghe được thanh âm khẩn trương của đội trưởng.

"Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện." Thân mình bị nâng lên, cậu được đội trưởng bế lên.

Cậu nhắm mắt lại, rồi cố sức mở ra, nhưng bóng người trước mắt càng thêm mơ hồ.

Hành động hôm nay vốn chỉ là bình định bình thường, nhưng thời điểm chấm dứt thu đội, có kẻ sa lưới đột nhiên bắn một loạt súng máy ― cậu vì giúp đội trưởng cản đường đạn, viên đạn kia tựa như có mắt, cứ thế tiến vào tim cậu.

Đau đớn từ ngực bắt đầu lan tràn khắp toàn thân.

Cậu há miệng thở dốc, muốn khuyên nhủ đội trưởng, nhưng thanh âm như vướng lại ở trong cổ họng. Thế giới trước mắt như biến thành màn đêm, sau đó bóng tối che khắp đất trời, cho đến khi biến thành một mảnh tối mịt.

Khánh Thù mi mắt chậm rãi khép lại.

***

Cảm nhận sâu sắc khi trái tim bị bắn xuyên qua vẫn còn trong ý thức bồi hồi không đi, toàn thân cao thấp lại nổi lên đau nhức.

Mình, đã chết rồi sao?

Khánh Thù nghe được tiếng bước chân mơ hồ, tiếng mở khóa, thanh âm không xa không gần, tựa như chỉ cách một bức tường.

Cậu hẳn là ở trong một gian phòng.

"Nương nương." Có người ở bên tai cậu hô to.

Nương - nương nương?

"Nương nương, mau tỉnh lại!" Có người đang kéo quần áo cậu, thanh âm nữ nhân nói rất thấp, như là cực lực đè nén.

"Nương nương, mau tỉnh lại, bọn họ muốn phóng hỏa rồi..." Tay người nọ kéo mạnh hơn nữa, dùng sức lay động thân thể hắn.

Nương nương... Hình như là đang gọi cậu ?!

Khánh Thù mơ mơ hồ hồ nghĩ, mí mắt giật giật.

Ánh sáng xuyên qua hắc ám, khiến cho ánh mắt Khánh Thù không khỏi híp lại thành một đường.

"Nương nương, người rốt cục tỉnh rồi." Người vẫn gọi cậu vì vui mừng mà bật khóc, vội vàng giúp nâng cậu ngồi dậy từ trên giường.

Khánh Thù cổ họng khô khốc, ánh mắt chậm rãi thích ứng ánh sắng trước mặt.

"Nương nương đi mau, đám người kia muốn phóng hỏa hỏa thiêu người." Người nói chuyện là một nữ hài tử tầm hai mươi tuổi, bộ mặt thanh tú, tóc dài chải thành hai búi, cột ra phía sau đầu. Nàng vừa nói, vừa lôi kéo Khánh Thù, cởi xuống y phục màu hồng nhạt đang mặc trên người mình, khoác lên người Khánh Thù giúp cậu cẩn thận buộc thắt lưng lại.

Khánh Thù nghe được âm thanh có người đổ nước cách đó không xa, thậm chí còn có hương rượu xông vào mũi.

Động tác trên tay nữ tử càng thêm gấp gáp, kéo đến nỗi Khánh Thù đầu óc choáng váng. Khánh Thù rốt cục nhịn không được, 'phốc' một tiếng, miệng phun ra một búng máu.

Động tác của nữ tử bỗng nhiên dừng lại, tay không thể ức chế mà run rẩy, "Nương nương, người thật sự ăn cây tương tử tử?" Nàng thất kinh bắt lấy bả vai Khánh Thù.

"Nương nương, Lâu gia tuy rằng cả nhà bị trảm, nhưng Hoàng thượng vẫn là nhớ kỹ tình cũ." Nàng nhìn Khánh Thù nước mắt từng dòng chảy xuống, "Cho dù lão gia phu nhân đã chết đi, nương nương người cũng phải hảo hảo sống sót a..."

Khánh Thù lại phun ra một búng máu, thân thể đau đớn lại giảm bớt rất nhiều. Đối với những gì người trước mặt đang nói, đầu cậu chỉ có thể sửng sốt.

Bên ngoài có người ném cây đuốc vào, lửa gặp rượu chảy tràn trên đất, lập tức điên cuồng mà bốc cháy lên, ngọn lửa lan đến cửa phòng và vách tường, nhanh chóng lan tràn.

Khói cuồn cuồn phun tới, gay mũi khó thở.

Nàng kia còn đang khóc, Khánh Thù nuốt một ngụm nước bọt còn vương máu trong miệng, muốn mở miệng an ủi.

"Cô... nương."

Cậu vừa nói một chữ, lập tức liền cảm thấy không thích hợp, chữ 'nương' theo phía sau cũng không giống như bình thường, vẫn là âm sắc hoàn toàn khác trước.

Thanh âm mềm mại, tựa như giọng phụ nữ.

Khánh Thù sắc mặt trắng nhợt, nhớ tới xưng hô của nữ tử kia đối với mình, chần chờ cúi đầu nhìn thân thể của chính mình. Cho dù mặc quần áo, cậu vẫn thấy được hình dạng của của mình.

Thế lửa nhanh chóng lan tràn đến trong phòng.

Nữ tử cắn răng, khóc nức nở nói, "Nương nương, Lâu gia đối với Tiểu Tịch ân trọng như núi, hôm nay cho dù Tiểu Tịch có mất mạng, cũng sẽ bảo hộ người chu toàn."

Khánh Thù mờ mịt không nghe, vươn một bàn tay, sờ sờ hạ bộ của mình.

Không có cái gì đó của nam nhân như trong dự đoán.

Ngón tay lại sờ soạng một lần nữa.

Không có...

Ngón tay tiếp tục sờ.

Vẫn là không có.

Khánh Thù nhắm mắt lại, cách một hồi lâu, lại mở ra.

"Nương nương, mau tới bên này."

Đây là mộng.

"Nương nương, mau!" Nữ tử thấy Khánh Thù còn thất thần, lập tức kéo thân thể nữ nhân này đi.

Cậu đã chết ― Người chết nằm mộng có thể so với người bình thường cổ quái hơn.

"Nương nương, cẩn thận!"

Cột gỗ trong phòng bị lửa mãnh liệt thiêu đốt, trong đó có một thanh gỗ không giữ lại được, phát ra một tiếng 'crắc', mang theo ngọn lửa hừng hực, từ trên nóc nhà rơi thẳng xuống.

Thân thể Khánh Thù bị nữ tử kéo qua một bên, cột gỗ gần như rơi sát bên người hắn. Không khí chung quanh nháy mắt trở nên nóng bỏng, đánh sâu vào cảm quan của Khánh Thù, lửa nóng lại đau đớn.

Tại sao có thể như vậy...

Ánh mắt Khánh Thù bị khói đặc xông đến bịt kín một tầng lệ, cả người bị nữ tử đẩy đẩy kéo kéo, đến một bên góc tường. Trên tường cách mặt đất khoảng hai mét, có một khung cửa sổ nhỏ. Nữ tử ngồi xổm xuống, kéo kéo làn váy của Khánh Thù nói, "Nương nương, mau lên đây."

Khánh Thù dụi dụi ánh mắt.

"Mau lên đây a, nương nương!"

Khánh Thù lại dụi dụi ánh mắt.

"Rầm rầm!" Phía sau ngọn lửa lan tới phun ra nuốt vào như rắn, lại có một thanh gỗ bốc lửa đổ sụp xuống, nện thật mạnh lên nền đất, tình huống làm người ta kinh hoảng.

"Khụ khụ khụ..." Nữ tử bị khói xông đến ho khù khụ, "Nương nương, nhanh lên không kịp, người mau lên đây."

Khánh Thù giật mình hoàn hồn, cắn chặt răng, bước lên bả vai nữ tử, nữ tử lắc lư đứng lên, Khánh Thù chọn đúng thời cơ, chụp lấy bệ cửa sổ, lấy đó làm bệ đỡ, cả người trèo lên.

Thân thể nữ nhân không có lực như thân thể trước kia của cậu, ngay cả chống đỡ một chút như vậy, cũng hao tổn của Khánh Thù hơn phân nửa khí lực, cậu ngồi trên bệ cửa sổ, quay đầu nhìn về phía nữ tử gọi Tiểu Tịch kia, nàng cũng đang ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn mình.

Khánh Thù lập tức giữ lấy bệ cửa sổ, cúi người vươn một bàn tay về phía nữ tử nói, "Mau lên đây."

Cậu nói rất nhanh rất kiên định, nhưng cố tình là thanh âm của nữ nhân, cho nên có vài phần mảnh mai.

Khánh Thù thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Nữ tử nhìn tay Khánh Thù, bỗng nhiên cười nói, "Nương nương, Tiểu Tịch về sau không thể chiếu cố người."

Khánh Thù ngẩn người.

"Nếu Kì Phi không chết, Huyên quý phi có thể sẽ nghĩ ra nhiều mưu kế càng ác độc hãm hại người." Nữ tử nói xong, nước mắt lại lách tách rơi xuống, "Tiểu Tịch vô đức vô năng, chỉ có một cái tiện mệnh này báo đáp nương nương, báo đáp Lâu gia." Lệ rơi trên mặt nàng, lại chớp mắt bị khí nóng rừng rực trong phòng làm bốc hơi.

"Cho nên, nương nương người nhất định phải hảo hảo sống sót." Nàng nhìn Khánh Thù, ánh mắt nữ tử kiên định, sáng ngời không thôi.

Khánh Thù nhíu nhíu mày, vừa định mở miệng, một thanh gỗ cách cửa sổ không xa đột nhiên ầm ầm rơi xuống. Khánh Thù tay mắt nhanh lẹ, xuất phát từ bản năng, nhanh chóng rút tay về.

Thanh gỗ rơi xuống đất lập tức bừng lên ngọn lửa cao vài thước, nhanh chóng thiêu một mảnh góc áo của Khánh Thù, Khánh Thù lập tức lấy tay dập ngọn lửa, sau ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên trong là một mảnh đỏ rực, lòe lòe bốc cao, rốt cuộc không còn nhìn thấy thân ảnh nữ tử kia nữa.

Bên ngoài phòng màn đêm đã phủ xuống, ánh lửa trong điện thiêu rực một góc trời, ngoài cung mấy ngọn đèn lóe ra không thôi, không lâu sau bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, có người khẩn trương chạy tới, lớn tiếng hô to, "Đi lấy nước! Đi lấy nước! Trầm Cảnh cung cháy rồi!"

Khánh Thù nhanh chóng từ trên cửa sổ nhảy xuống, lúc rơi xuống đất chân hơi hơi run rẩy, thân mình thoát lực đến lợi hại, lập tức liền sắp ngã về phía trước. Khánh Thù bất đắc dĩ chống đỡ thân người, trong lòng loạn thành một đoàn.

Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ cậu đã chết, sau đó ― biến thành nữ nhân?

Vớ vẩn!

Cậu ở trong lòng phủ định ý tưởng này, nhưng ý niệm này trong đầu như thế nào cũng không xóa đi được.

Bên tai truyền đến đủ loại tiếng người.

"Mau, nhanh đi múc nước!"

"Mau cứu hoả!"

"Đi lấy nước, bên trong hình như có Kỳ Phi nương nương!"

Còn có người thanh âm thực áp lực nói ― "Nhanh đi bẩm báo Hoàng Thượng, Kì Phi nương nương đã xảy ra chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro