Đệ thập tam chương. Khánh Thù mĩ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn trẫm dừng tay... nhưng trẫm cứ không dừng thì sao."

"..."

Khánh Thù nhíu mày càng sâu. Hắn cảm giác được tay đối phương càng có xu thế hướng dần vào bên trong thân thể mình.

Cái này mà còn nhịn được thì còn cái gì không thể chịu được?

Khánh Thù một hơi thiếu chút nữa nghẹn lại, tay hơi hơi dùng lực, ngón cái đè lại chỗ các đốt ngón tay của Chung Nhân , cả người nhoáng cái tiến hết vào trong chăn.

Chung Nhân nhướng mày, nhìn động tác cổ quái của nữ nhân trước mắt. Người này sau khi trốn vào trong chăn, ổ chăn bỗng nhiên hiện lên một độ cong, tựa như người bên trong trở mình một cái, tốc độ rất nhanh. Mà đến khi người này tái xuất hiện, đã từ một góc khác của đệm chăn đứng thẳng dậy, vọt đến sau lưng y.

Sau đó y cảm thấy cổ tay một trận đau nhức, bị nữ nhân cầm tay thành một loại tư thế kỳ quái, bẻ ngược ra phía sau lưng y, gấp khúc lại đặt tại thắt lưng, vốn một bàn tay khác ở trước mặt cũng bị nữ nhân túm lại, giữ chặt ở sau lưng. Đau đớn kịch liệt khiến y phải cúi người về phía trước, ý đồ giảm bớt áp lực.

Dây kết trên vương miệng cũng sắp bung ra, chuỗi ngọc ở trên không trung lắc tới lắc lui.

Chung Nhân hút một ngụm lãnh khí, thế này mới kịp phản ứng lại.

"Thật to gan!"

Y quát lên. Ánh mắt muốn nghiêng sang nhìn về phương hướng nữ tử, nhưng bị người này gắt gao chế trụ.

Lực đạo rõ ràng không lớn, nhưng mà lại ở giữa bất ngờ không kịp phòng bị, tiên phát chế nhân.

Khánh Thù nhìn chăm chú vào sườn mặt của Chung Nhân, chậm rãi từ trên giường đứng lên, tay không có chút nào thả lỏng. Hắn bước trên sàn, tất chân màu trắng mặc dù dày, nhưng lại không cản được xúc cảm lạnh lẽo trên sàn.

"Trong lòng không muốn thì đừng làm như thế với người khác, nếu là ngươi bị ta khiêu khích như vậy, sợ là sẽ không tốt hơn so với ta hiện tại đâu."

Khóe miệng Chung Nhân cong lên, vốn dĩ biểu tình sắp bùng nổ bỗng nhiên trở thành dịu dàng. Y cười nói, "Lâu Kì, toàn thân cao thấp của ngươi đều bị trẫm xem qua, hiện tại sao lại cũng biết đến loại phẩm hạnh này?"

Khánh Thù liễm mi, trầm ngâm một lúc, mới nói, "Ta gọi là Khánh Thù, không phải Lâu Kì."

Hắn nói vô cùng bình tĩnh, tựa như đang kể ra một sự thật.

Hoàng đế sững sốt, sau đó 'phụt' một tiếng cười càng dữ hơn.

Khánh Thù nghe tiếng cười của Chung Nhân, lại gia tăng lực đạo, đem Chung Nhân kéo đến bên cạnh ngọn nến. Hắn dùng một tay nhanh chóng đánh ngã ngọn nến, rút chân đèn ra, đặt tại cổ Chung Nhân. Tế châm(thanh sắt để cắm nến vào trên chân đèn) sắc nhọn đâm vào làn da dưới cổ Hoàng đế, chảy ra một đạo huyết tinh nhợt nhạt.

Hoàng đế bị đau, tươi cười cứng đờ, long mục (mắt rồng) vẫn đầy ý cười.

"Ngươi đã không tin, vậy liền phiền toái mở một con đường, thả ta ra cung." Khánh Thù trầm giọng nói.

Hắn đều đã suy nghĩ một phen ― Gương mặt của hắn đã bị người ta biết được, không thể tiếp tục đục nước béo cò, chuyển ám vi minh (biến đen thành trắng) được nữa, tùy thời đều có thể bị mọi người biến thành mục tiêu. Không bằng mượn cơ hội này khống chế Hoàng đế, trước ra khỏi cấm cung, rời khỏi nơi bị người người giám thị này.

Bàn tính đã tính toán đâu ra đấy, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra.

Khánh Thù đè chặt Chung Nhân, đá đá chân đối phương, ý bảo y đi về phía cửa.

Bên kia, Chung Nhân cũng là một hơi nghẹn trong lồng ngực, cứng rắn đứng tại chỗ, một chút cũng không động.

Khánh Thù tăng thêm lực đạo, dùng đầu gối thúc vào nhượng chân (phần phía sau của đầu gối) của Chung Nhân.

Nhượng chân là phần dễ bị tổn thương nhất trên chân. Chân Chung Nhân gập lại, thiếu chút nữa quỳ xuống mặt đất.

Hoàng đế vội vàng ổn định thân thể, lại đứng lên thẳng tắp, vẫn là bất động.

Khánh Thù một lần nữa dùng lực, muốn khiến cho người trước mắt đi về phía trước, lúc này tay chân đồng thời dùng hết khí lực.

Hoàng đế vẫn như cũ không nhúc nhích, nhưng thật ra trong lỗ mũi phát ra thanh âm 'Hừ hừ', sau đó mở miệng nói.

"Lâu Kì." Y hô to.

"..."Khánh Thù không lên tiếng, tay đè lại Chung Nhân càng thêm chặt.

"Khánh Thù." Chung Nhân lập tức sửa lời.

Y không để ý chân đèn nơi cổ, cố gắng quay đầu nhìn nữ nhân phía sau.

Dưới cổ lập tức xuất hiện một miệng vết thương hẹp dài. Huyết tinh dần dần chảy ra, ngưng tụ thành huyết châu, từ miệng vết thương chảy dọc theo cổ. Y lại như nhìn không thấy, ngược lại vẻ mặt tươi cười nhìn nữ nhân.

"Khánh Thù, ngươi nếu khí lực lớn hơn chút nữa, thì tốt rồi."

Chung Nhân nói với Khánh Thù như thế.

"..."Khánh Thù biến sắc.

Hắn vừa kịp phản ứng, bả vai của Hoàng đế hơi nghiêng một chút, không chút để ý lực đạo hai tay của Khánh Thù đặt trên người y, xoát một cái thân thể nhoáng lên, đè lại lợi khí mà Khánh Thù đang cầm, mạnh mẽ dùng sức. Khánh Thù chỉ nghe xương cổ tay của mình phát ra một tiếng vang 'răng rắc' thanh thúy, lợi khí 'bộp' một tiếng bị Chung Nhân quẳng xuống đất, trên mặt đất trơn nhẵn lăn mấy vòng, trượt đến một góc.

Khớp xương cổ tay nháy mắt bị tháo ra, bàn tay vô lực bị kéo sang một bên. Trong lòng Khánh Thù biết không ổn, vội vàng nhấc chân đá về phía Chung Nhân đang cầm lấy tay hắn.

Một cước của hắn là từ phía dưới xoáy như gió mà lên, mượn lực mà phát, cho dù hiện tại Khánh Thù thể nhược, nhưng uy lực cũng không thể khinh thường.

Chung Nhân có chút kinh ngạc. Y cùng Kỷ Mộ Niên học võ nhiều năm, tự nhiên biết trong đó có ảo diệu, không dám đón đỡ, buông cổ tay Khánh Thù ra, chuyển thành tấn công thân trên của Khánh Thù.

Sau một cước đá vào khoảng không, Khánh Thù liền hối hận.

Một cước này tuy rằng uy mãnh, nhưng mà tiêu phí khí lực cũng nhiều, hơn nữa là mượn lực mà phát ra, phía sau để lộ ra một khoảng sơ hở thật lớn. Sau đó hắn còn chưa kịp hít thở, đã bị khuỷu tay của Chung Nhân khóa trụ cổ của mình.

Hắn đành phải âm thầm điều chỉnh hơi thở, hoàn hảo tay vẫn còn chế trụ cổ tay của Chung Nhân, hạ thấp người xuống, thân thể hướng về phía trước, hung hăng đem Chung Nhân từ phía sau lưng trực tiếp quật ngã ra phía trước.

Là một cú quật qua vai cực đẹp.

Thân thể Chung Nhân bị cú vật vai làm bay lên không, giữa không trung lại bắt lấy bả vai Khánh Thù, đợi đến khi y rơi xuống đất, cũng đem Khánh Thù kéo về phía mình, hướng về phía giường nằm của Khánh Thù ngã thành một đoàn.

Lúc này đến phiên Khánh Thù ngã một cú thật mạnh, tuy nói giường so với mặt đất êm ái hơn một chút, nhưng Khánh Thù cũng bị đập một cú khiến cho đầu óc một trận choáng váng.

Hắn lung lay lắc đầu, thật vất vả thấy rõ ràng sự vật trước mặt, đã bị Chung Nhân chồm người tới, gắt gao đè lại tứ chi.

Tư thế bị áp như vậy khiến sắc mặt Khánh Thù trắng bệch, không để ý đến trình tự gì nữa, liều mạng giãy dụa.

"Buông!"

"Không."

"Đi xuống!"

"Không xuống."

"Cút!"

"Ha ha..."

Chung Nhân nhìn không chuyển mắt khuôn ngực phập phồng không ngừng của Khánh Thù, nhìn gương mặt xinh đẹp của đối phương vô cùng giống với Kì Phi, đơn giản đè ép cả người lên, thân thủ đụng đến bao gối đầu để ở đầu giường, vo thành một đoàn, một bàn tay bóp lấy khuôn mặt của Khánh Thù, bàn tay còn lại đem bao gối đầu nhét vào trong miệng Khánh Thù.

"Hm hm hm..." Khánh Thù liều mạng lắc đầu, cuối cùng dùng sức đem bao gối nhổ ra.

Chung Nhân lại chụp lấy bao gối, đem nó nhét vào càng sâu, thẳng đến cổ họng của Khánh Thù.

"..." Hiện tại, ngay cả tiếng 'Hm' Khánh Thù cũng phát không ra.

Chung Nhân lại túm lấy sàn đan (khăn trải giường) bằng tơ lụa, xé một cái, kéo cổ tay và ngón tay khỏe mạnh của Khánh Thù, đem hai bàn tay trói chặt lại, hơn nữa còn trói bằng nút chết, cuối cùng cũng đem chân trói lại, thế này mới cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ mặt Khánh Thù.

"Khánh Thù." Y cười ha hả nói.

"..."Khánh Thù cổ họng nghẹn cứng nói không ra lời.

"Tiểu Thù." Chung Nhân nghĩ nghĩ, lại nói.

"..."Khánh Thù nhíu mày.

"Tiểu Thù, kỳ thật Kì Phi so với ngươi yếu ớt hơn, trẫm biết ngươi không phải nàng." Chung Nhân nhớ tới mấy ngày quan sát kia, sau đó lại nhếch miệng cười nói.

"..."Khánh Thù giật giật thân mình, nhưng lại bị trói chặt chẽ không thể động.

"Tiểu Thù, trẫm muốn phong ngươi làm Mỹ nhân, ngươi có trốn cũng không thoát."

Rồi sau đó, Chung Nhân nghĩ nghĩ, thực thưởng thức nói, "Thù Mỹ nhân, không tệ không tệ."

"..."Khánh Thù vừa tức giận vừa bi phẫn, cùng với bi phẫn, hắn cảm giác trên người da gà mụn cóc cũng một tầng rồi lại một tầng dựng thẳng lên.

"Bất quá Tiểu Thù như thế này, ở hậu cung cũng không tốt lắm." Chung Nhân không nhìn đến kháng nghị mỏng manh của Khánh Thù, nói "Ngày mai nhanh chóng để Đức Phúc tìm một nhũ mẫu đến hảo hảo dạy ngươi."

"..."Khánh Thù hơi thở yếu ớt, cảm giác sắp ngất xỉu.

Chung Nhân thấy bộ dáng của hắn, ấn ấn nhân trung (phần rãnh giữa mũi và miệng) của Khánh Thù.

"Ngươi phải ngoan ngoãn, chờ trẫm sủng hạnh."

"..."Khánh Thù hung hăng trừng y, nếu ánh mắt có thể giết người, Chung Nhân đã có thể chết hơn một ngàn lần.

Hoàng đế nói xong, vừa cười ha ha đứng dậy, thong thả bước đến bên ngoài điện, mở cửa, cất cao giọng nói, "Người tới!"

Bên ngoài lập tức có người chạy đến.

"Có nô tài."

"Thu dọn lại Nghi Hi viên, đưa vị Thù mĩ nhân bên trong chuyển sang bên đó, cho vài cung nữ thái giám hầu hạ." Chung Nhân căn dặn.

"Dạ." Đức Phúc đáp.

"Phải thu xếp cho tốt." Chung Nhân lại bồi thêm một câu.

"Dạ."

Thấy Hoàng đế không nói gì nữa, Đức Phúc mới lĩnh mệnh rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro