Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rắc rối đáng yêu ..

Sau lời giới thiệu "siêu trọng" của Tuấn Khải, không khí trở nên yên lặng một cách đáng sợ...

Ánh mắt dò xét của hai người đối diện chiếu thẳng vào Vương nguyên đang ngượng ngùng nắm lấy tay áo Tuấn Khải.

Nét mặt sắc sảo của người phụ nữ đó trở nên dịu dại, bà mỉm cười đầy ẩn ý, đưa tay về phía Vương Nguyên.

-"Chào con, ta là mẹ của Tuấn Khải."

Vương Nhuyên cũng bước đến, nắm lấy tay người phụ nữ ấy, đáp lại bằng một nụ cười khiêm tốn.

-"Dạ, rất vui khi được gặp cô."

Câu nói của Vương Nhuyên khiến Tuấn Khải nhíu mày khó chịu... Cho đến tận lúc này, Vương Nguyên vẫn cố chấp không chịu thừa nhận mình là người được Tuấn Khải chọn làm vợ chưa cưới...

-"Người nhà cả mà, nên con cứ gọi ta là mẹ."-Nụ cười trên môi bà Vương dần tắt, ánh mắt điềm tĩnh nhìn Vương Nguyên thuyết phục.

-"... Vâng."-Vương Nguyên cúi gầm mặt, khẽ thở dài.-"Thưa mẹ..."

Gương mặt lạnh lẽo của ba Tuấn Khải vẫn nhìn chằm chằm Vương Nguyên bằng đôi mắt dò xét, nhưng vẫn không mở miệng nói nửa lời.

-Tuấn Kiệt , anh không có gì để nói với con bé sao?"-Bà Vương quay sang nhìn chồng dịu dàng hỏi, sau đó lại nhìn Vương Nguyên.

Ông Vươbg vẫn lạnh lùng nhìn Vương Nguyên , đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó...

Bóng một tên cận vệ bước đến trước mặt ông Bương, cung kính nói.

-"Có chuyện rồi, ông chủ."-Sau đó tên cận vệ ghé sát vào tai ông Vương nói gì đó, rồi lại thận trọng lùi ra sau.

Lập tức mọi ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn vào tên cận vệ ấy... Sau đó ông Vương đứng dậy bước đi, tên cận vệ lúc nãy cũng đi theo.

-"Thật ngại quá, xin lỗi hai con."-Bà Vương cười chữa ngượng, nhìn Tuấn Khải ái ngại.

Lúc này, chợt trong đầu Vương Nguyên lại xuất hiện một câu hỏi, tuy không khó để trả lời nhưng vẫn nằm trong tầm nghi vấn.

Chợt gương mặt xinh xắn của Vương Nguyên nở một nụ cười tinh quái, tuy chỉ thoáng qua nhưng Tuấn khải vẫn có thể nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của cô vợ bướng bỉnh...

...

Sau khi cân nhắc kỹ càng, Vưoeng Nguyên bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình: "Tự khiến mình không đủ tư cách làm vợ của thiếu gia mafia Knight - Vương Tuấn Khải."

...

Hoàng hôn nhẹ nhàng phủ kín không gian, đem lại một sắc thái hài hoà...

-"Mẹ à, con pha trà cho mẹ uống nhé!"-Vương Nguyên mỉm cười nhìn bà Hàn, đôi mắt nhìn bà Vương chờ đợi.

-"Cảm ơn con."-Bà Vương vẫn cầm remote tivi, đôi mắt dán chặt vào màn hình trước mặt, hờ hững trả lời.

Vương Nguyên bước vào bếp, sau đó bước ra cùng một tách trà hoa nhài...

-"Con mời mẹ."-Đưa tách trà nóng trong tay cho bà Vương,Vương Nguyên giả vờ tuột tay khiến bà Vương hứng trọn tách trà nóng.

-"Á!"

-"Xin lỗi mẹ, con bất cẩn quá."-Vương Nguyên giả giờ suýt xoa, sau đó đỡ bà Vương đứng dậy.-"Nhanh lên, phải mau làm lạnh vết bỏng. Con sẽ giúp mẹ."

-"Không sao."-Bà Vương gằn giọng, đối với một quý phu nhân quá sành đời như bà, chỉ cần nhìn sơ cũng biết Vương Nguyên đang giở trò. Bà cố gắng nhẫn nhịn, nở một nụ cười trấn an với Vương Nguyên.-"Con lên phòng đi, mẹ tự lo được."

Kế hoạch A thất bại...

Vốn dĩ Vương Nguyên đã dùng xà phòng tắm bôi trơn cả nhà vệ sinh trong lúc đi pha trà, dự định đưa bà Vương vào nhà vệ sinh "thưởng thức" thành quả của mình...

Thế nhưng kế hoạch không thành...

Dĩ nhiên...

... Tối hôm đó, một tên cận vệ xấu số đã được "may mắn" được đưa đi cấp cứu sau khi bước vào nhà vệ sinh...

...

Hôm sau...

Vương Nguyên giơ tay "xung phong" nấu ăn cho cả nhà, ra lệnh cho đầu bếp không được nấu bữa tối.

Tủ lạnh ở nhà Tuấn Khải lúc nào cũng đầy ắp thức ăn, Vương Nguyên khẽ mỉm cười nhìn đống thức ăn chưa chế biến trước mắt, đeo tạp dề vào sau đó bắt đầu "chế biến".

Tuán Khải đứng trước cửa bếp, nhìn bóng dáng nhỏ bé trong chiếc tạp dề đang hăng say làm việc, đôi mắt màu hổ phách bắt đầu nheo lại.

...

Sau một khoảng thời gian khá dài, Vương Nguyên vui vẻ dọn ra bàn ăn vô số những món ăn trang trí cực kỳ đẹp mắt, ngay cả những người hầu lâu năm cũng phải nhìn Tuấn Khải với cặp mắt ngưỡng mộ.
-"An An em gọi Tuấn Khải và phu nhân giúp chị."-Vương Nguyên nhìn An An mỉm cười, sau đó nhìn những món ăn trên bàn mỉm cười đắc ý.

...

Tuấn Khải và bà Vương tròn mắt nhìn những món ăn do chính tay Vương Nguyên nấu, đôi mắt Tuấn Khải lộ rõ vẻ nghi ngờ.

-"Anh nhìn cái gì, tôi tự nấu hết đấy."-Vương Nguyên bắt gặp ánh mắt nghi hoặc đó, tức giận quát Tuấn Khải, sau đó quay sang bà Vương từ tốn nói.-"Mẹ à, trình độ nấu ăn của con vẫn còn thấp kém lắm, nên mẹ đừng chê nhé."

Cả ba người ngồi vào bàn, bắt đầu thưởng thức những món "sơn hào hải vị" trên bàn.

...

-"Quá ngọt!"-Lời nhận xét đầu tiên của Tuấn Khải dành cho món ăn đầu tiên.-"Em gọi cái này là đồ ăn à?"

-"Không cần anh nhận xét."-Vương Nguyên khó chịu hất mặt với Tuấn Khải, nhìn bà Vương với đôi mắt chờ đợi.

-"Mặn quá!"-Bà Vương cắn nhẹ một miếng sườn, sau đó nhăn mặt nhận xét.

-"Bác Trần, dẹp hết cho tôi. Gọi đầu bếp Từ nấu món khác cho tôi."-Tuấn Khải đanh mặt nhìn quản gia ra lệnh, sau đó trừng mắt với Vươbg Nguyên.-"Em đừng làm loạn nữa, không nấu được thì đừng nấu!"

Kết quả là các dĩa thức ăn đẹp mắt đó được người hầu "dọn dẹp" sạch sẽ...

Kế hoạch B...

Thất bại!

...

-"Mẹ à, cho con xem sợi dây chuyền của mẹ đi."-Cương Nguyên dùng giọng nói ngọt ngào cầu xin, đôi mắt mở to nhìn bà Vương chờ đợi.

Bà Vương thở dài, tháo chiếc dây chuyền trên cổ ra, đưa cho Vương Nguyên.

-"Woa! Đẹp quá!"-Vương Nguyên phát ra câu nói từ tận đáy lòng, quả thực sợi dây chuyền bạch kim mà Vương Nguyên đang cầm trên tay được thiết kế rất tinh xảo, đặc biệt là mặt dây chuyền nhìn giọt nước pha lê.-"Hẳn nó rất quan trọng với mẹ."

-"Đó là món quà mà ba Tuấn Khải tặng cho mẹ nhân dịp mười năm sau khi cưới."-Bà Vương từ tốn nói, gương mặt lạnh lẽo quan sát từng cử chỉ của Vương Nguyên, những hành động kỳ quái của Vương Nguyên mấy ngày qua khiến bà không mấy hài lòng.

Bà Vương vừa dứt lời, sợi dây chuyền trên tay Vương Nguyên rơi tự do xuống đất...

Giọt nước pha lê vỡ thành từng mảnh nhỏ... trong suốt như tinh sa lấp lánh...

Dĩ nhiên đây cũng là một phần trong kế hoạch của Vương Nguyên...

Bà Vương ngẩn người nhìn sợi dây chuyền dưới đất, sau đó quay sang nhìn Vương Nguyên.

-"Mẹ, con xin lỗi..."

*Chát*

Cả người bà Vương run lên, tặng cho Vương Nguyên một cái tát nảy lửa...

-"Cô... tôi đã nhẫn nhịn cô từ mấy ngày qua vì Tuấn Khải, nhưng tại sao cô cứ chọc tức tôi?"-Bà Vương không kìm nén được cảm xúc, quát vào mặt Vương.-"Biến ra khỏi đây ngay lập tức!"

Vương Nguyên vẫn ôm mặt, lần này Vương Nguyênđã nhận thức được việc mình vừa làm vô cùng đáng trách.

Tuan Khải bước đến ôm Vương Nguyên vào lòng, lạnh lùng nhìn bà Vương.

-"Bà có quyền gì mà đuổi cô ấy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hihi