Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Wake up...

Từng ngày dài lặng lẽ trôi qua, nối tiếp những chuỗi ngày mệt mỏi...

Bên ngoài phòng bệnh mang số 302, tên cận vệ mặc vest đen đang đứng chặn trước cửa phòng, dáng vẻ nghiêm túc đến đáng sợ ấy khiến bầu không khí trong bệnh viện thêm phần căng thẳng...

Tuấn Khải ngồi yên trước chiếc giường bệnh, đôi mắt vô cảm chiếu thẳng vào người con trai đang yên giấc trên chiếc giường ấy...

Ba ngày rồi... cô vợ bướng bỉnh này vẫn chưa chịu tỉnh giấc, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ dài vô tận...

Khẽ thở dài, ánh mắt Tuấn Khải dừng lại ở gương mặt Vương Nguyên, trong ánh nhìn của đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp đó xen lẫn chút ngạc nhiên và đau xót...

Đưa tay nhẹ nhàng gạt giọt nước mắt trong suốt trên gương mặt tái nhợt của Vương Nguyên, Tuấn Khải cảm thấy trái tim mình như ngừng đập... thật khó thở...

Bàn tay Tuấn Khải khẽ run lên, sau đó Tuấn Khải đứng dậy, rời khỏi phòng...

Bước chân Tuấn khải khựng lại ở trước cửa, vọng nói lạnh lùng mang tính chất ra lệnh vang lên, đôi mắt lạnh lùng của Tuấn Khải nhìn tên cận vệ đang đứng trước cửa.

-"Không để bất cứ ai vào phòng."

Buông câu nói mệnh lệnh ấy, Tuấn Khải bước nhanh ra khỏi phòng... thật sự Tuấn Khải vẫn chưa thể quen được cái cảm giác đau lòng vì một ai đó rất quan trọng, ngay cả Băng Băng vẫn chưa từng mang đến cho Tuấn Khải cảm giác này...

...

Vẫn không thể yên tâm về vết thương mình gây ra cho Vương Nguyên, Tuấn Kiệt đã bao lần đến bệnh viện thăm Vương nguyên, nhưng lần nào cũng chỉ có thể ngắm nhìn Vương Nguyên từ xa...

Gương mặt đáng yêu ấy vẫn không hề thay đổi chút nào, sắc mặt tái nhợt không chút sức sống, khác hẳn dáng vẻ nghịch ngợm hằng ngày, đôi mắt vẫn nhắm nghiền đưa Vương Nguyên chìm sâu vào giấc ngủ dài vô tận...

Tuấn Kiệt lấy hết can đảm bước đến trước phòng bệnh của Vương Nguyên...

... Không phải do sợ hãi Tuấn Khải, mà do không thể nào có đủ dũng khí đối diện với Vương Nguyên sau khi đã gây ra vết thương trên bờ vai nhỏ nhắn đó...

Đưa tay nắm lấy tay cầm của cánh cửa gỗ, Tuấn Kiêt từ từ xoay nhẹ tay cầm, cánh cửa đang dần được mở ra...

Một bàn tay khác chặn ngang trước mặt Tuấn Kiệt, tên cận vệ đang nhìn sang hướng khác, nhưng theo phản xạ vẫn cản Tuấn Kiệt lại, không để Tuấn Kiệt tiếp tục hành động đó.

-"Không được phép tự ý vào phòng."-Giọng nói đúng chất mafia vang lên, thực hiện đúng mệnh lệnh của cậu chủ là trách nhiệm của những tên như hắn.

Gương mặt của Tuấn Khải từ từ lọt vào tầm mắt của tên cận vệ đó, gương mặt mà tên cận vệ này đã vô cùng kính nể sau sự kiện đình đám mấy ngày trước...

-"Tôi chỉ muốn vào xem cậu ấy thế nào."-Tuấn Kiệt cúi gầm mặt đáp, giọng nói pha chút thất vọng.

Lại một lần nữa vô thức, tên cận vệ ấy lập tức thu tay về, hất mặt vào phòng bệnh ra hiệu cho Tuấn Kiệt... Đây là lần đầu hắn dám làm trái ý cậu chủ, nhưng chàng trai trước mặt lại mang đến cho hắn cảm giác tin tưởng và toàn tâm toàn ý làm theo lời Tuấn Khải .

...

Cánh cửa phòng mở ra, sau đó lại từ từ khép lại...

Tuấn kiệt chậm rãi bước đến phía giường bệnh của Vương Nguyên, mỗi lúc một gần do khoảng cách đang được Tuấn Kiệt từ từ rút ngắn...

Từng đường nét trên gương mặt Vương Nguyên dần trở nên rõ rệt hơn, sắc nét hơn mỗi khi Tuấn Kiệt bước thêm một bước chân...

Khuôn mặt xinh xắn luôn toả sáng trước ánh nắng buổi sớm, nhưng tại sao hôm nay lại trông thiếu sức sống đến thế? Ngay cả ánh sáng ban mai cũng không thể đem về vẻ đẹp đáng yêu mọi ngày, thay vào đó gương mặt Vương Nguyên lại càng trở nên ảm đạm, nhợt nhạt hơn...

Chiếc cổ nhỏ nhắn của Vương Nguyên hiện đang được băng bó bởi một lớp băng trắng, nhưng đây không phải là thứ khiến Tuấn Kiệt ân hận... những mặc cảm tội lỗi đều do vết thương ẩn sau lớp áo bệnh nhân kia... một phát súng ghim thẳng vào bờ vai nhỏ nhắn...

Tuấn Kiệt đưa mắt nhìn Vương Nguyên, bàn tay vô thức vuốt nhẹ gương mặt ấy...

Khi bàn tay vừa chạm nhẹ vào khuôn mặt của Vương Nguyên, Tuấn Kiệt chợt cảm thấy khó thở, trái tim một lần nữa đập loạn cả lên...

Mặc dù Tuấn Kiệt đã bao lần tự nhủ với bản thân phải cố gắng quên Vương Nguyên, xem Vương Nguyên như một người bạn hay một cô em gái nhỏ nhưng lần này thứ tình cảm không đáng có lại một lần nữa lấn áp lí trí khiến Tuấn Kiệt càng chạm vào Vương Nguyên thì lại càng muốn tiến xa hơn so với việc thoả mãn khi ngắm nhìn Vương Nguyên từ xa...

Tuấn Kiệt nhìn Vương Nguyên vẫn không hề có bất kì dấu hiệu tỉnh lại trên giường, sau đó từ từ gập người xuống...

-"Làm gì vậy?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi hành động hay bất kì cử chỉ nào khác trong phòng chợt dừng lại...

Dĩ nhiên Tuấn Kiệt cũng giật mình sau khi nghe thấy giọng nói đầy sát khí đó, từ từ quay mặt lại...

Tuấn Khải đứng sau lưng Tuấn Kiệt,khẽ nhíu mày tỏ thái độ không mấy hài lòng về hành động đang dang dở của Tuấn Khải, đôi mắt màu hổ phách đang dần tối sầm lại...

-"Đừng dùng bàn tay đó chạm vào cô ấy."-Tuấn khải giữ nguyên nét mặt, nhưng trong chất giọng xen lẫn chút khinh thường.

Không một tiếng đáp lại...

Tuấn Kiệt đứng dậy, đối diện với Tuấn Khải, đôi mắt khiêu khích chiếu thẳng vào người đối diện, cố ý gằn giọng.

-"Nên nhớ, tôi vẫn chưa từ bỏ Vương Nguyên."-Theo sau lời tuyên bố ấy, Tuấn Kiệt vỗ nhẹ vai của Tuấn Khải, tiến thêm một bước chân.-"Chăm sóc cô ấy cho tốt vào."

Bước chân của Tuấn Kiệt lại bắt đầu di chuyển, bóng người từ từ khuất sau cánh cửa phòng bệnh...
..kênh truyện chấm prồ...Lại thêm hai ngày trôi qua...

Trên chiếc giường bệnh, hàng mi dài trên gương mặt Vương Nguyên khẽ lay động, sau đó từ từ mở mắt...

Một căn phòng chỉ toàn một màu trắng hiện ra trước mắt Vương Nguyên, lại thêm mùi thuốc y tế nồng nặc khiến Vương Nguyên cảm thấy khó chịu...

Vương Nguyên cố gắng ngồi dậy, một gương mặt quen thuộc lại lọt vào tầm mắt Vương Nguyên...

Tuấn Khải đang gục đầu xuống cạnh giường, đôi mắt nhắm nghiền lại, dáng vẻ lúc này của ác quỷ khiến Vương Nguyên cảm thấy ấm áp kỳ lạ, cảm giác mệt mỏi ban đầu dần biến mất...

Cứ thế, Vương Nguyên chỉ ngồi yên trên giường nhìn Tuấn Khải, sắc mặt hôm nay đã khá hơn trước rất nhiều...

...

Trước ánh nắng buổi sớm, khuôn mặt ác quỷ càng trở nên sắc nét hơn, những đường nét hoàn mỹ dần được lộ ra trước ánh sáng...

Tuấn Khải nhíu mày, sau đó từ từ ngẩng mặt lên thì lại bắt gặp một đôi mắt khác đang nhìn mình...

-"Tỉnh rồi à?"-Giọng nói Tuấn Khải vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng thì lại hoàn toàn ngược lại, cảm giác vui mừng khi lại được nhìn thấy đôi mắt từ người đối diện từ từ biến mất...

... Đôi mắt tinh nghịch ngày trước giờ đây lại khiến Tuấn Khải có cảm giác nhìn vào chiếc gương phản chiếu của chính mình...

... Một đôi mắt vô cảm...

Vương nguyên vẫn nhìn Tuấn Khải, sau đó gật nhẹ đầu...

-"Em nằm xuống mau."-Lại chất giọng ra lệnh, nhưng lại nhẹ nhàng hơn so với mọi lần.

Tuấn khải cảm thấy hơi ngạc nhiên khi Vương nguyên tỉnh giấc, thậm chí còn tự mình ngồi dậy...

Tuy biết rằng Vương Nguyên sẽ không cảm thấy đau đớn khi được dùng thuốc giảm đau, nhưng Tuấn Khải vẫn không muốn có thêm bất kì thương tổn nào dành cho Vương Nguyên cả.

Vương Nguyên không đáp, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống giường, kéo chăn đắp ngang vai, quay mặt vào tường...

Lần thứ hai trong ngày Tuấn Khải cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ cũng có ngày cô vợ bướng bỉnh ngoan ngoãn như một chú mèo con. Ban nãy Tuấn Khải còn đang định áp dụng biện pháp "bạo lực" để ép Vương nguyên nằm xuống, nhưng không thể tin được rằng mọi chuyện đang dần trở nên dễ dàng như thế...

Nét mặt Tuấn Khải dần đanh lại, vẻ không hài lòng trên gương mặt Tuấn khải lúc nãy càng trở nên rõ rệt hơn...

Tuấn khải quay người bước ra khỏi phòng, không quên quay lại nhìn tên cận vệ đầy uy hiếp.

-"Nếu cho bất cứ ai vào phòng thì đừng trách tôi."

...

-"Tình trạng đã có phần tiến triển, nhưng cậu Vương vẫn còn phải điều trị vết thương ở vai trong một thời gian khá dài."-Vị bác sĩ trung niên chậm rãi tuyên bố với Tuấn khải, sau đó quay sang nhìn Vương Nguyên đang ngồi trước mặt, nở một nụ cười trấn an.-"Đến giờ tiêm thuốc giảm đau rồi."

Một cô y tá cầm trên tay một hộp dụng cụ y tế tiến đến gần Vương Nguyên, đôi mắt lại nhìn Tuấn Khải không rời...

Tuấn Khải khẽ thở dài...

... Chợt một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay áo của Tuấn Khải lay lay...

Theo phản xạ, Tuấn Khải quay sang nhìn Vương nguyên nghi hoặc...

Nhưng Vương Nguyên chỉ lắc lắc đầu, đôi mắt thất thần nhìn về phía cô y tá, rồi lại nhìn Tuấn Khải.

-"Đừng mà."

Giọng nói van xin ấy khiến trái tim Tuấn Khải đập mạnh hơn, nhưng Tuấn Khải chỉ dùng tay còn lại hất tay Vương Nguyên ra, gằn giọng.

-"Em phải làm theo lời bác sĩ."-Tuấn khải quay mặt sang hướng khác, không thể đối diện với Vương Nguyên.

Chỉ cần liếc sơ hành động ban nãy của Vương Nguyên, con nít ba tuổi cũng biết Vương nguyên sợ tiêm...

Những ngày khi Vương nguyên hôn mê, ngày nào cũng được tiêm thuốc giảm đau, nhưng Vương Nguyên vốn không hề có bất cứ phản kháng gì khi chìm vào giấc ngủ dài...

Nhưng nếu vì đau lòng mà bắt buộc bác sĩ ngưng không tiêm nữa, thì Vương Nguyên sẽ không thể nào chịu nổi đau đớn của vết thương bên vai trái...

Vương Nguyên bất lực nhìn Tuấn Khải, cứu tinh của Vương Nguyên hoàn toàn không đứng về phía mình...

Cô y tá kia ngồi lên cạnh giường, giọng nói ngọt ngào vang lên cố gắng trấn an Vương Nguyên...

-"Sẽ không đau đâu."

Tiếp theo cô ta lấy một ổng tiêm có sẵn trong hộp dụng cụ ra...

Hình ảnh cái ống tiêm đáng sợ ấy càng khiến Vương Nguyên trở nên hoảng loạn...

... Một lần nữa Vương nguyên lại đưa nay giật giật tay áo của Tuấn Khải...

Cả người Tuấn khải run nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh...

Vương Nguyên lại tiếp tục giật giật tay áo, đôi mắt cầu cứu chiếu thẳng vào Tuấn Khải...

Tuấn Khải quay người lại, ôm Vương Nguyên vào lòng, sau đó lại một lần nữa gằn giọng ra lệnh.

-"Nhắm mắt lại."

Cũng không còn cách nào khác, Vương Nguyên đàng ngoan ngoãn nghe theo, cả người run lên đầu sợ hãi...

-"Xong rồi."-Cô y tá mỉm cười thân thiện, sau đó dán một miếng băng cá nhân vào tay Vương Nguyên.

Nhìn chiếc băng cá nhân trên tay, Vương Nguyên vẫn cảm thấy sự đau đớn ban nãy, nhưng lần này ít ra cũng không có cảm giác sợ hãi như lúc còn bé...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hihi