Chap 2 : Lời Tỏ Tình Đột Ngột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến Nơi Cậu thấy quần áo hơi bẩn nên đi quyết định đi tắm trước Chết toi rồi Vương Nguyên  quên mất là lấy túi balô trên xe. " Đành bận lại cái quần cũ vậy, haizzz"

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, người gặp đầu tiên là thầy Khoa. Thầy ngồi bên mép giường giữa nhìn cậu.

– Em vội bỏ quên đồ trên xe nè. Thầy đưa ra túi balô ra đặt trên giường.

Vương Nguyên  bước tới nhận balô nhưng đâu dám nhìn thẳng vào thầy. Đội nhiên thầy nói " Vương Nguyên em ngồi xuống thầy có chút điều muốn nói " Vương Nguyên liền ngồi xuống ghế nghe thầy nói 

  - Nguyên , có phải em cũng thích người cùng giới giống thầy phải không ? Thầy Khoa đột ngột hỏi làm cậu hơi cứng họng.  

  - Thấy cậu im lặng, thầy cười phá lên. " người cùng hệ nhìn kĩ sẽ nhận ra thôi, phải không cậu bé" thầy cười to lúc mặt cậu khó coi như ăn ớt vậy. Tiến tới thầy hỏi :  

- Lúc nãy trên xe thầy đã biết hết rồi nhé !

Cậu  nhớ lại mà hơi thẹn còn thầy cứ cười nhìn cậu. Cậu biết không nói dối được đành gật đầu. 

 – Em có thích thầy không ?. Lại một câu hỏi làm cậu hơi bất ngờ nhưng giờ không còn hơi sợ như lần trước.

– Dạ, không. Nhưng sao thầy hỏi vậy.

– Vì trên xe lúc ngồi gần thầy mà em cứ nhìn chầm chầm vào thầy còn sờ tóc và má thầy nữa 

Cậu xấu hỗ đành im lặng không dám nói tiếp 

Dường như hiểu ý Cậu nói. Nên không đề cập đến nữa, thầy lách sang chuyện khác từ trường lớp sang cấm kỵ , ...... Cả hai thầy trò bắt đầu cởi mở hơn nói chuyện có điểm chung, sau trong thời gian ngắn hiểu nhau gần như anh em thì đúng hơn. Thầy Khoa hỏi cậu về thắc mắc :

– Em có thích thầy  Tân không ?

– Dạ, thực sự là.. là có từ lâu nhưng thầy Tân nhìn rất nam tính, em lại không dám nói sợ thầy coi thường, lại sợ việc học nữa.

– Ha ha, thực sự .. Thầy Khoa chưa kịp nói hết thì đám nam sinh đi tham quan về, ồn ào cả góc. Thầy chỉ kịp nói " tối có bất ngờ cho em".

Thầy đi ra đám ồn ào đi vào nói " tất cả chuẩn bị để ăn tối do nhà trường trả". Cả đám ồ lên cười lên còn cậu nhăn trán " bất ngờ ư"

Cùng phòng với đám ồn ào nháo nhào dù có vui nhưng đối với giáo viên đi kèm thì thật là tra tấn. Đám học sinh đi thi phần lớn là đi chơi hơn là học nên giáo sát mỗi phòng. Phòng nữ tất nhiên là " hoa hồng đen" đảm nhiệm, còn phòng nam do thầy Tân quản nhưng..

– Thầy Tân vẫn chưa lên kịp, nên tối nay tôi sẽ ở đây với mấy anh. Nếu không có chuyện nhà trường không chịu nổi. ~ ngày thường thầy Khoa nghiêm khắc ai cũng sợ.~ Vương Nguyên , em 1 mình qua phòng số 07 ngủ đi, ở đây không đủ chổ ngủ.

Nhà trường thuê phòng lớn cho học sinh qua đêm, tập trung đầy đủ dễ quản lý. Lần này đi thi có 19 người, nam 11 người mỗi phòng chỉ có 6 giường. Vương Nguyên  to con nhất đám nên có 1 giường riêng nhưng giờ nghe lời thầy Khoa qua đành phải cuốn ba lô đi.

Thầy Khoa đưa chìa khóa còn dặn " chúc vui vẻ và cẩn thận" kèm thêm nụ cười ẩn ý. Cậu thì không để ý việc đó.

Vương Nguyên  mới nằm trên giường, mưa rơi rắc rắc trên mái nhà. Cậu chưa nằm ấm chỗ bỗng " bộp bộp " có ai đó gọi gõ cửa ngoài " anh Khoa, em Tân nè". Vương Nguyên  nhận ra tiếng của thầy Tân nên ra mở cửa ' thầy Tân bị dính mưa,ướt hết cả mặt, áo,túi cặp nhỏ.' .thầy Tân vào phòng nhìn cậu chỉ khỏi mà không hề có vẻ bất ngờ 

– sao em lại ở đây ? Cậu thì thật thà nói lý do ở đây còn thầy chỉ gật đầu.

Thầy Tân lấy trong cặp bộ đồ khác nói : " em hãy ngủ tiếp đi, đồ bị ướt hết rồi thầy phải tắm cái đã" sau tiến về phòng tắm, để lại 1 mình cậu ngồi đó suy nghĩ " vậy đêm nay mình với thầy ấy ngủ chung giường sao !".

Vương Nguyên  đành nằm trên giường đắp chăn, mắt nhắm nhưng không hề ngủ. Hoài truyện 1 năm trước. Chuyện bắt đầu từ ngày khai giảng . Vương Nguyên  đang luốn cuốn đạp xe đến trường để dự khai giảng mồm không ngừng rủa thằng bạn thân, hứa qua dậy sớm qua rủ đi cùng thế mà quên bén mất ' mê gái quên bạn' chở con Ly Ly  lớp kế bên chả nhớ nó.

Chỉ 20p nữa là khai giảng bắt đằu, đang vội còn gặp eo. Ngay khúc rẽ ngã 3 vào trường thì bị chiếc xe quét trúng nên ngã lên đám cỏ, " đồ ba trợn, lái xe zậy hả" cậu vừa đứng dậy dựng xe vừa phủi bụi. Tưởng cái xe đó chạy tiếp luôn chứ nhưng gã " ba trợn" dừng xe lại lượm giùm cái cặp hỏi " em có làm sao không?".

  Đầu còn lo cúi phủi bụi cỏ rác dính " sao lại không cơ chứ ..." cậu định chửi tên " ba trợn" nhưng ngước lên câm như hến. Tên " ba trợn" nhìn dưới tuổi 30 đẹp trai, có nón quai nón nhìn rất là men, khoác một bộ đồ quần tây áo sơmi thân hình vạm vỡ. " này, này em có sao không vậy?", Vương Nguyên  quăng hết những gì định nói thay vào đó câu lấy từ đâu " anh đẹp trai, em không sao"~ trời, cậu nghĩ sao nói dậy hả trời~ " à, ý em là không sao". Anh đẹp trai " ba trợn" chỉ đưa ra nụ cười chết người đưa cho cậu cái cặp nói " không sao là tốt rồi, anh xin lỗi nha, anh vội quá". Anh vẫy tay tạm biệt còn nói " em là học sinh trường cấp 3 Trùng Khánh à vậy chúng ta còn gặp nhau đó"  

~~~~~~~~~~~~~

Âm thanh nước chảy dừng lại, tiếng cửa mở làm cắt dòng suy nghĩ của cậu. Cậu hé mắt thấy thầy Tân chỉ mặc áo ba lỗ với quần đùi . Ngực cậu thình thịch mắt nhắm như đang ngủ say. Thầy Tân nhìn cậu 1 chốc rồi, sang bên kia giường nằm bên cạnh cậu. Không gian trở nên im lặng không âm thanh. Cũng không rõ Vương Nguyên đang  giả vờ ngủ bao lâu nhưng mở mắt ra thấy thầy đang kê đầu lên tay nhìn cậu, giật mình ngồi dậy.

– thầy làm em giật mình ư. Giọng thầy sao êm ru.

– À, không ạ. Tim cậu vẫn đập nhanh.

Thầy cũng ngồi dậy nói như rất khó phát âm :

– anh thích em, Vương Nguyên 

– hả. Cậu như không tin vào tai mình nữa, mặt đờ ra.

Trong vài giây 4 mắt nhìn nhau không ai nói nỗi câu nào. Vương Nguyên  không dám nhìn nữa nở ra nụ cười khó khăn " thầy đang đùa à".

– Không, anh không đùa. Anh thật sự thích em. Thầy Tân đột ngột ôm cậu vào người, cậu đẩy nhưng không thoát khỏi vòng tay lực lưỡng đó. ( Rõ Ràng là thích mà còn dã bộ )

Vương Nguyên  đành im lặng nghe thầy Tân nói:

– anh thích em từ cái nhìn đầu tiên kìa. Em còn nhớ buổi khai giảng năm ngoái không, anh đã thích em bởi khuôn mặt hồn nhiên thánh thiền ( như thiên thần), ánh mắt ngây thơ ấy đã vào khắc trong tim anh rồi.

Vương Nguyên  không biết nói ra sao. Thầy Tân vẫn tiếp tục độc thoại :

– Nhìn em suốt cả năm qua nhưng chỉ nhìn từ xa, trời đã giúp anh gần em hơn là dạy lớp em. Được nhìn em, gần em nhiều hơn nữa.

Vương Nguyên  hơi rung động trước lời ngọt nhưng có gì sờ sợ nên chỉ im lặng.

– May mắn làm sao, trong cuộc đi thi học sinh giỏi này có em nên anh tình nguyện đi cùng. Và em đã nằm cạnh anh. < ầm ừ 1 lát > Vương Nguyên , em có thích anh không?

Một câu hỏi đột ngột làm Vương Nguyên  chưa biết trả lời ra sao giữa tình yêu trong quan hệ thầy trò.

– em... Cậu chập chừng.

– Có lẽ thầy hơi vội vàng, thầy xin lỗi. Thầy buông tay, dường như thầy xuống để đi.

– Thầy, em....không phải em không có tình cảm với thầy nhưng đột ngột quá nên em cần thời gian. Vương Nguyên  nắm tay thầy Tân lại không hiểu sao như sắp mất gì đó.

Thầy cười nói " anh  thầy hiểu" ~" em hãy ngủ đi mai còn phải thi". Thầy hôn nhẹ môi cậu rồi kéo cậu kê đầu vào bắp tay mình, đầu kề đầu. Nụ cười có vẻ hạnh phúc. Vương Nguyên  thì định lui ra vì ngượng nhưng cậu cảm nhận được hơi ấm từ thầy và trong lòng cũng ấm áp, an toàn hơn nên mặc kệ để thầy ôm cho đến sáng.

~~~~~~END CHAP 2 ~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro