Chap 12 : Anh Gọi Tôi " Bánh Trôi Nhỏ "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hè tới, Nguyên đã nghỉ học nhưng cậu làm không muốn về Trùng Khánh , có nhớ bố mẹ chút ít nhưng nổi lòng mất mát trong tim lớn hơn. " có lẽ, xin việc làm tích lũy kinh nghiệm đi làm và chút tiền vì hết năm học thứ nhất cậu chỉ nhận học phí mà thôi."

Sao không may mắn hay quá xui, không có bất kỳ nhà hàng, quán ăn hay chỗ nào chịu nhận cậu vào làm thêm, nếu có thì 2 ngày là' gút bai' vì vài lí do đơn giản : em không hợp làm ở đây, nhầm lẫn có người rồi nên... May thay, anh Minh, cùng phòng với cậu, giới thiệu cho cậu một chân phụ bếp tại một khách sạn lớn tại Bắc Kinh 

– Nguyên , ném mấy túi rác này ra thùng đi. Nhớ phân loại rác khô, rác ướt nha. Chú bếp trưởng sai cậu làm.

Dạ Nguyên  mang túi ra đi bỏ, công việc của phụ bếp mới vô làm là thế. " phịch" 2 túi rác yên vị nằm trong thùng rác. Có giọng ai đó quen quen lúc cậu đi quay lại gian bếp

– Bên Đại Hải có động tĩnh gì?

– ừ, theo dõi kỹ động tĩnh bên đó cho tôi.

....

Nguyên  nhìn người đàn ông mặc đồ vest xám, để râu mép trong rất lịch lãm. " chú Hưng" Nguyên nhận ra người đàn ông đó, bạn của bố mẹ cậu, người rất thương cậu hay ghé qua nhà cậu tặng những món quà, đồng hồ bạc khắc tên cậu là 1 trong số đó.

– chú Hưng. Nguyên vui mừng chạy tới chào chú.

– Vương Nguyên , là con sao. Chú Hưng tắt máy cười với cậu. " con làm gì ở đây ?"

– dạ, con làm phụ bếp ở đây.

Chú Hưng nhìn cậu mặc bộ đồ màu trắng của đầu bếp, chú gật đầu không hề có chút ngạc nhiên gì. " bố mẹ con vẫn khỏe chứ ?"

2 chú cháu nói chuyện một hồi, " sếp, tới giờ rồi ạ" một anh có vẻ là trợ lý của chú.

– chú phải đi đây, làm việc cho tốt nghe. Chú Hưng quay lại nhìn cậu lần nữa, ra cửa lớn.

Nguyên  cũng vẫy tay, quay lại gian bếp. " này cậu đổ rác tận Việt Nam  hả "

*****

– tao với mày đi hồ bơi đi, trời nóng bỏ xừ. Thằng Đông vác thân mập ngồi quán nước than thở.

– trời nóng thật nhưng tao đâu có đồ bơi. Ngày nghỉ hiếm hoi Đông rủ Nguyên  đi uống nước tán phét.

– mày lo gì, tao cho mày mượn đồ tao.

– thôi cha nội, mặc đồ mày tao bơi 1 hồi không biết quần trôi đâu rồi.

– thằng khỉ, quần tao hơi rộng tí thôi mà.

– hà hà, rộng tí mấy tao size 29 mày size 32 thì có chút mấy.Nguyên đưa hai ngón tay cái, chĩ hở ta 1 khoảng lớn.

– thằng trời đánh, cùng lắm mua cho mày cái quần được chứ gì.

– có thế chứ, đi liền, nhà giàu có khác. Nguyên cười rúc rích cười thằng bạn.

– im coi, mời còn xỏ xiên. Không thì thôi. Đông dù là con giàu nhưng không hề chảnh chọe, ghét gọi mình là ' con nhà giàu'.

– đi đi , đừng giận mập đại ca. Nhưng tao phải trả xe cho anh Thành  đã, chiều nay ảnh cần đi đâu đó thì phải.

Vì chỗ làm khá xa thấy cậu vất vả, anh Thành bạn cùng phòng, cho mượn xe máy đi làm cũng tiện cùng đường đi làm. Nguyên hay ghé tiệm vàng chỗ anh Thành làm việc đón về cùng.

*****

– Đông ơi là Đông, mày chơi khăm tao hả. Nguyên lèo nhèo về cái quần mới mặc trong phòng thay đồ.

– đâu có, tao thấy hợp mà. Thằng Đông cười rúc rích nhìn cậu.

– hợp con khỉ. Mày đào đâu ra cái quần thế này, thôi tao không bận nữa.

– kệ nó đi, nhanh người ta vào nữa. Đông kéoNguyên  ra ngoài đi ra bể bơi.

ha ha " hi hi".... Nguyên đi qua ai cũng nhìn cái quần bơi ngắn bó màu vàng , hình bánh trôii ngay chính giữa háng.

– thằng khỉ Đông, về nhà tao phải đập 1 trận. Mặt Vương Nguyên  đỏ lên muốn chui xuống hố giấu.

Tức muốn chết thằng bạn, tai cậu nghe gọi giọng một người con gái

– Nguyên Ca , Nguyên Ca  ơi. NaNa ở xa gọi cậu.

– NaNa, em cũng ở đây sao. NaNa mặc đồ bơi 2 mảnh màu hồng nhìn rất khiêu gợi tiến về phía cậu.

– em rủ anh Khải  mãi mới chịu đi. Mà " hic hich.." sao có đồ bơi anh "độc " thế, đẹp ghê. NaNa che miệng cười.

Nguyên  nhìn viên đạn về thằng bạn, may nó không bằng vật chắc lủng mất. Đông coi thằng bạn như muốn ăn tươi nuốt sống mình, nên đánh trống lảng

– đấy, có người khen đẹp còn gì, mà người đẹp này là ai hả Nguyên ? 

– học sinh tao dạy kèm tháng trước đó. NaNa, bạn anh tên là Đông.

– trời, tao biết dạy kèm người đẹp như thế thì đi ngay.

– anh quá khen.

....

Hai đứa nói cười hí hố, Nguyên  mặt đang đỏ lại thêm đỏ khi Vương Tuấn Khải  xuất hiện sau lưng NaNa nhìn cậu từ chân đến mặt, Vương Tuấn Khải  như sắp phá lên cười.

– khục, mấy đứa nói chuyện vui vẻ thế?

Mặt Nguyên đỏ như gấc nhìn thấy Khải  mặc mỗi quần bơi đen ngắn bó người ,ngượng thêm ngượng.

tỏm "-ngượng thì xuống dưới đi". NaNa với Đông nhìn nhau nháy mắt đẩy 1 phát làm Nguyên  ngã xuống bể nước cười ha ha chạy đi mất. Nhanh quá nên Nguyên  vội đập nước như chết đuối. " đưa tay cho tôi nào" Nguyên  vội nắm tay Khải  bình tỉnh lại. Tim đập từng hồi, mặt nóng như sắp làm sôi nước Nguyên  nhìn Khải  cười thân thiện với cậu.

– bộ "nhóc" chưa biết bơi hả, bánh trôi nhỏ ? >_^

~~~~~~~~~~

chóc anh Minh búng tay vào trán Nguyên 

– đang yêu hả cu. Cứ thỉnh thoảng tủn tỉn cười ha.

– làm gì có. Vừa nói vừa xoa trán.

Từ khi đi bơi về, nụ cười của Khải  cứ ám ảnh tâm trí Nguyên ,  từ ngày cậu gặp  Khải , anh chưa hề thấy thân thiện hay cười với cậu lần nào. Dù trong tâm trạng ngượng chín mày mũi, Nguyên  cảm thấy 1 cảm xúc khó diễn tả : hồi hộp, vui, 1 chút mừng, 1chút bồi hồi, ....

– sao cứ phá  Nguyên Nguyen   hoài, Minh

– kệ tao, tao chỉ quan tâm không được sao. Không lẽ phá mày mới được ?

– thách mày đó, cu. Thành vẫy tay gọi Nguyên  chỉ vào dấu chớp chớp yahoo trên màn hình. Rồi ngồi đấu khẩu với Minh.

Thì ra là người maimaitimgio kiếm gặp cậu, người này có tính vui tính, thú vị. Hầu như lên yahoo 3 lần trong tuần lên chat với cậu vào buổi tối.

( khi nào lấy vợ hả, cu < Minh>)

Nguyên  vừa chat, Minh và Thành lại đấu khẩu trở thành thường lệ. Nguyên  không biết có nên cảm ơn họ không nữa, nếu không có họ thì nơi cậu sống chắc buồn tẻ cỡ nào.

( đợi mày lấy zợ tổ chức chung < Thành>)

( vậy đợi cổ mày dài bằng hươu cao cổ đi < Minh>)

Maimaitimgio : hôm nay em có vẻ vui nhỉ?.

Nguyentucodoc : uả, sao ai cũng nói zậy, hjhj.

( đợi con bị hâm nào chịu lấy mày đã < Thành>)

( gái xếp hàng dài chờ tao mà tao không thèm. < Minh>)

Maimaitimgio : chắc hẳn đang yêu hả em.

Nguyentucodoc : em cũng không biết nữa.

( sao? mày tích lũy để dành tiền để lấy vợ á < Minh>)

( uhm, tao muốn kiếm nhiều tiền để sau này cô ấy hạnh phúc < Thành>)

Maimaitimgio : em chưa có người yêu chưa ?.

Nguyetucodoc : người yêu lấy ra mà có anh.

Maimaitimgio: hình như anh " cảm" em mất rồi. ( Kèm theo mặt thở dài)

.... Nguyên im lặng suy nghĩ về dòng chữ.

( nếu cần giúp thì nói cho tao biết < Minh>).

Nguyentucodoc : anh đùa vui ghê, anh biết em là ai mà " cảm", vả lại em là con trai mà.

( cảm ơn mày. Mà sao mày có công việc tốt mà không chọn chỗ ở tốt hơn nhỉ.)

Maimaitimgio : uhm, ( mặt thở dài), anh em mình gặp nhau được không.

( tao chuyển đi ai chia tiền phòng cho thằng lắm mồm như mày với Nguyên  )

Nguyentucodoc : hj, chuyện nhỏ. Bữa nào rãnh gặp nhau.

Maimaitimgio : uk, vậy ha. Thôi, anh phải đi làm đêm đây. (2 biểu tượng mặt hôn thả ra trái tim)

Nguyentucodoc : pp anh.

Nguyen tắt yahoo quay người tham gia vụ đấu khẩu của Thành và Minh.

– chết rồi Nguyên ơi, thằng Minh nó bị cong ùi thích anh em mình rùi.

– lũ chết rẵm, ờ thì tao " xương" tụi bây đấy, đưa má tao " hun" cái coi. Minh chồm tới với 2 đứa.

– no no, tụi này/ em hổng thèm. Thành , Nguyên  đẩy Minh ra cùng nhau cười.

~~~~~~~~~~~END CHAP 12 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tfboys