Chap 4 : Ghen Với Bạn Thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- ê ku, dạo này mày lạ lắm nghe mầy. Chí Hoành bạn thân của cậu phát hiện ra cậu nhiều hành động khác lạ.

Vương Nguyên cùng Chí Hoành rủ nhau sang góc sân trường vắng nói chuyện.

- đồ khỉ, có gì lạ đâu.

- dạo này tao thấy mày cười ngu ngơ 1 mình như thằng điên, lúc thì huýt sáo, lúc thì hát đặt biệt là dạo này siêng học thể dục thế.

- tao vui thì cười thích thì hát, siêng học thì có sao đâu. Vương Nguyên thực sự cũng không để ý mình có những hành động đó.

- khà khà, tao biết mày mà, mày đang yêu phải không?.

Đúng là bạn thân nên Hoành nhận ra, nhưngNguyên không biết có nên cho Hoành biết nó đang thích một người con trai không. Cậu quá hiểu thằng bạn mà là nó ghét những kẻ gọi là pêđê, ... Bây giờ nói ra có khi nào mất luôn tình bạn không ta.

- yêu gì mày, mày tưởng tượng ra hả. Nguyên cố nói dối nhưng làm gì qua mặt được.

- nhìn tay mày kìa, mỗi lần nói dối liền run run, nó tố cáo mày rồi. Khai mau là con nào? Khà khà.

- ừ thì tao đang yêu thì sao? Biết dấu không được nên nói.

- từ khi nào hả phải từ sau hôm đi thi học sinh giỏi phải không?

- sao mày biết ?. Cậu hơi ngạc nhiên.

- thì biểu hiện từ hôm đó mà, người mày thích trong đám đó à.< Nguyên gật đầu.>

- là Hồng Mi chuyên toán hả. < lắc đầu>

Chí Hoành đoán từ nàng a đến cô z mà Vương Nguyên đều lắc đầu. Nó bực mình nói " đ* mẹ, không lẽ mày thích thằng l** nào rồi " Vương Nguyên lần này im lặng không nói gì.

- hử, không lẽ mày thực sự ...Hoành trợn mắt.

- phải, tao thích con trai đấy, mày miệt thị lắm phải không, tao biết mày ghét lắm mà. Vương Nguyên cắt lời Hoành, cậu nghĩ sớm muộn Hoành cũng biết nên thà nói còn để nó đoán già đoán non.

Hoành im 1 lát nghĩ nói sao cho thằng bạn không bị tổn thương. " đồ ngốc, tao có miệt thị ai đâu, tao chỉ không ưa mấy gã không ra nam đéo ra nữ , ẻo lã, nói ỏng ẹo nữa chứ. Còn dạng như mày gọi là gì nhỉ là g ..à là gay, họ cũng có quyền yêu và sống hạnh phúc chứ. Còn mày thích ai là quyền của mày."

- Thằng chó, mày đúng là bạn tốt của tao. Vương Nguyên tự nhiên quay sang ôm thằng bạn để thay lời cảm ơn.

Chí Hoành thì cũng tự nhiên đâm ra cười ngược ngạo đẩy người Vương Nguyên ra " đồ chó, mày lạm dụng "dê" tao hả, tránh ra coi". Vương Nguyên thì "xì, tao mà thèm....thích mày" nụ cười của cậu tắt ngay khi thấy anh thầy yêu Tân xuất hiện sau gốc cây phượng nhìn tụi nó nheo trán rồi quay đầu đi mất.

" ủa, sao kỳ vậy thường là thầy ấy chào hay cười với mình mới đi mà sao hôm nay nhăn trán đi một lèo vậy trời." Cậu không hiểu nên nhăn trán theo.

Vài ngày sau, chiều có buổi thể dục như thường lệ. Chỉ khác là cả lớp trở thành buổi học tra tấn, tự nhiên đè cả lớp ra kiểm tra 1 tiết không báo trước bằng ' chạy bền' chạ lè lưỡi, chỉ tội mỗi cho anh bạn Chí Hoành , thầy nói dạy môn mới là 'đẩy tạ' nên nhờ nó đi lấy nhẵn 6 quả tạ ( 1,5 kg/ quả) rồi ra chạy bền xong cuối buổi lại " được" nhờ mang đi cất, chỉ suốt buổi có 1 người thoát nạn vì bị hôm trước bị trật chân. ( chắc ai cũng đoán ra).

Vương Nguyên với thầy Tân vẫn bình thường nhưng cho đến cuối buổi thứ 6 thể dục ( Hoành vẫn khổ như thường):

- phù, mệt bỏ xừ, sao em phải chở chị về. Vương Nguyên cau mày đang nói với Thủy Ly.

- chị mày sẵn đường đón mày về còn chê à, muốn đi bộ zề hả ku.

- Thằng Hoành chở em về. ~ Đúng lúc Hoành mới chở con Mỹ Lan cùng lớp, còn vãy tay chào nữa chứ.

- há há, giờ sao hả cưng, em lái hay đi bộ, hơn nữa đàn ông con trai bắt chị chở hả. Thủy Ly cười chọc.

bà chị lười như đười ươi, có bằng không lái bắt thằng chưa có. Đã mệt gặp thằng bạn mê gái nữa. Đành thế phải leo lên lái, chuẩn bị đi thấy thầy Tân cũng lái xe đi ra. 2 chị em định chào thầy nhưng thầy Tân nhìn 2s xong nhăn nhó rồi đi mất.

??? Ổng sao vậy trời ?. Trên đường còn gặp thầy Tân lần nữa đang đứng bên đường mua đồ thầy nhìn cậu khi đang lái còn bà chị " vô duyên" tự nhiên cười như hoa, thầy cau mày mặt sầm lại. Vương Nguyên thì không hiểu gì hết.

Sau kì đó thầy Tân có vẻ xa lánh cậu và ít nói với cậu hơn. Thậm chí hơi cáu bẩn nữa.

******

- ba ơi, để con tối nay con ra coi đầm cá cho. Sắp đến kỳ thu hoạch bắt cá Vương Nguyên tình nguyện đi canh.

- cũng được nhưng một mình được không con. Ba cậu hỏi.

- không sao đâu ba tối con rủ Chí Hoành qua canh cùng mà.

- vậy thì được nhưng đừng có rủ đi phá là được. Mẹ cậu nói với cậu.

Vương Nguyên thì chỉ muốn tâm sự với bạn thân vì hành động lạ của người yêu. Nên tận dụng có không gian riêng để nói. "Dạ, làm như tụi con là lũ phá hoại không bằng".

Cái thằng hám gái giờ ở đâu thế không biết. Vương Nguyên lầu bầu khi đợi

Cậu đợi lâu nên quyết định mang đèn pin đi quanh hồ xem có dấu hiệu bắt trộm hay không. Tiếng bọn cóc nhái kêu rộn cả khu, cậu đi qua mé vườn trái cây ~ ông hàng xóm nóng tính của nhà cậu~ nhìn thấy buồng chuối chín cậu nảy ý định " xin" vài quả về để 2 đứa ăn. Cậu đang hái chuối bỗng nghe tiếng gọi cùa Chí Hoành

****-****

Hai đứa ngồi trong chòi gần nhau nói chuyện, Hoành ăn xong quả chuối vứt vỏ qua cửa sổ nói miệng còn chuối trong mồm Hoành không quan tâm bồ Nguyên là ai nên không hỏi nhưng nghe nói vậy nên hỏi cho biết :" tao chả thèm biết bồ mày là thằng nào, nhưng lỡ rồi nói tao biết là thằng nào đi?"

- à ừ tuần nào mày cũng gặp đó ~Nguyên ập ờ nói.

- Nói lẹ cho rồi khỏi mất công đoán.~ Hoành bóc thêm quả chuối bỏ mồm cắn.

- Thì thầy Tân chứ ai.

- ặc ặ..c, cái gì ..lão ác ôn đó hả ~ Chí Hoành nghe xong ăn chuối cũng nghẹn.

Vừa vỗ lưng vừa cười vừa kể câu truyện khi đi thi cấp huyện. Hoành có vẽ quan tâm nghe hết câu chuyện.

- ai ngờ lão ác ôn đó lãng mạn, đẹp trai to lớn mà lại.. Hoành ngừng nói cười gian.

- mà lại gì mày ~ Nguyên nheo mắt nhìn Hoành

- hè hè, mà lại thích thằng ngu như mày.

- thằng khỉ gió. Mà sao mày cứ gọi ổng là ác ôn hoài vậy.

- cứ buổi thể dục là ổng hành tao hoài, mệt muốn chết à, không gọi là ác ôn mà là an gồ ( angel) hả.

- ừ, cũng lạ thật sau cái hôm đó với bữa kia thầy làm kì lạ ghê.

- bữa nào vậy mày.

Nguyên kể buổi hôm tụi nó nói chuyện với hôm chở bà chị đi về rồi thái độ thầy Tân sau bữa hôm đó. Hoành ngẫm nghĩ 1 lát rồi lấy đèn pin gõ vào đầu cậu rồi ngao ngán nói :

- ăn gì mà ngu dữ vậy mày, mày không biết ổng đang ghen hả, mấy người như mày hay ghen lắm, mày chả biết gì cả.

- tao làm gì mà ghen hả ~ Nguyên vừa nói vừa xoa đầu.

- ngu khó đào tạo, ổng thấy mày ôm tao nên ghen báo hại ổng trút hết lên đầu tao nè, còn hôm mày chỡ bà hồ ly chắc ổng nghĩ mày chở gái chứ gì.

- thầy ghen sao không làm gì tao nhỉ. Nguyên đưa ra ý kiến.

- chịu, làm sao tao biết. Mày mau giải thích cho lão biết không ổng hành tao nữa thì khổ. Nếu không thì...he he ..tao kể cho người muốn nghe như bà ' hồ ly' chẳng hạn.

******

Nguyên suy nghĩ lời hoành có lẽ nó đúng, cậu tìm gặp thầy Tân gần nhưng thầy hình như tránh gặp cậu nên đành đến gặp thầy Khoa giúp. Thầy Khoa nghe hết lời Nguyên kể, thầy cú nhẹ vào đầu cậu nói " một đứa thì quá ngây thơ không biết gì, một đứa thì hở một tí là ghen lại ghen ngầm nữa chứ." thầy thở dài " ai biểu tui ghép cặp cho hai người chứ".

- Nguyên chiều sang nhà thầy nghe, để thầy giải quyết cho.

*****

Chiều chủ nhật Nguyên ghé vào nhà thầy Khoa , Cậu từng ghé nên không có gì lạ. Trong nhà chỉ có mỗi thầy Khoa nên thầy trò trò chuyện với nhau.

Một lát sau

- Tân, anh bó tay chú rồi, vào nhà nói chuyện đi. Giọng thầy Khoa ngoài sân.

- ừm, ơ sao em lại ở đây hả Nguyên . Thầy Tân vừa bước vào thấy cậu ngồi đó.

Hai người nhìn nhau, " hai người sao vậy?" thầy Khoa mới khóa cổng đi vào. " thầy Quân đâu rồi đâu Phong" cậu chỉ tay lên trên gác. Thầy Khoa cũng từ từ lên gác không quên ánh mắt như " hai người tự giải quyết đi.

- bộ anh không thích gặp em sao " THẦY TÂN " . Vương Nguyên cố ý nhấn mạnh hai từ cuối.

Nguyên quen gọi thầy nên khó đổi, ít khi gọi là anh khi đặt biệt lắm thôi, thầy Tân cảm thấy không ổn trong cách xưng hô.

- không, anh thích chứ. Chỉ hơi lạ khi ở đây thôi.

- anh thích ư, vậy tại sao thầy tránh né em, tỏ ra thờ ơ.

- làm gì có anh đâu có...

- có phải thầy ghen khi thằng Hoành bên em phải không.

Thầy Tân im lặng không nói gì nhìn cậu 1 hồi nói đúng câu " anh không.."

- Nếu không chứng tỏ anh đã không yêu em đúng không chứ tại sao anh tỏ thái độ như vậy. Như vậy chúng ta không còn gì để nói. Nguyên tỏ thái độ như kịch bản, cậu đứng dậy đi ra cửa đi ngang người thầy.

- Đừng đi em. Thầy Tân chụp tay cậu lại. " anh thừa nhận là anh khó chịu khi Hoành gần em".

- Thằng Hoành chỉ là bạn của em thôi.

- bạn mà ôm nhau thân thiết vậy, đã thế có hôm em chở một cô gái xinh đẹp nữa, anh sợ em chỉ quen anh cho biết nên anh sợ ...sợ mất em.

- sao anh không nói cho cho em biết mà phải im lặng như vậy. Nguyên im lặng vài giây mới nói.

- vì ~ thầy quay ra ôm cậu~ vì em chưa hề nói ' em yêu anh' với anh hứa chỉ cần em chấp nhận tình cảm của anh sẽ chấp nhận tất cả nhưng ..nhưng anh không chịu được.

Việc này làm lệch khỏi kịch bản thầy Khoa chỉ. " thì ra là do lời hứa khi đi thi huyện" cậu không ngờ thầy Tân yêu cậu nhiều như vậy. Trái tim cậu rung động nói lên

- em yêu anh. Câu từ miệng Nguyên nói bên tai làm thầy sững người. Hoành chỉ là bạn thôi, nó biết chuyện chúng ta rồi . Còn cô gái hôm em chở về là chị gái của em.

- thiệt sao. Thầy Tân tỏ ra vui mừng.

Nguyên chủ động ôm cổ thầy hôn thật lâu. Không nhớ rõ bao lâu 2 đôi môi rời nhau. " đủ chứng minh chưa anh thầy yêu của em" chẳng biết sao hôm nay cậu lại nói như thế.

2 đôi mắt nhìn nhau đắm đuối, " à hem" tiếng ho từ phía cầu thang. Thầy Khoa đứng đó. " hai đứa định ôm nhau trước nhà cho thiên hạ xem hả"

Nguyên ngượng đẩy thầy Tân ra nhưng thầy ôm chặt hơn nói :" người yêu tôi tôi ôm mặt kệ thiên hạ".

Cổng nhà kín thì ai mà thấy được, chỉ do cậu đỏ mặt quên là ở nhà người khác, nói gì bị nghe hết rồi nên ngượng thôi. thầy kia nhìn cười nên xấu hổ.

- này ông kia, xúi bậy gì cục cưng tui phải không, người yêu tui đâu có bạo dạn như thế này thầy Tân cười tươi nói.

~~~~~END CHAP 4~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tfboys