chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên đang mải suy nghĩ thì Vương Tuấn Khải phanh
xe lại, làm nó chúi đầu về phía trước, mặt
nhăn nhó một cách khó chịu.
-Nè! Đi kiểu gì vậy hả?
-Thôi nha! - Vương Tuấn Khải kêu - Muộn học rồi đó!
-Á! Muộn học! - Vương Nguyên lúc này mới tá hỏa
khi Vương Tuấn Khải nhắc đến hai chữ "muộn học".
-Đi thôi! Nhanh lên! - Vương Tuấn Khải kéo tay nó rồi
mở cửa xe.
Oh My God!
Khải à! Anh làm bạn trai em nha! - Nữ
sinh thứ nhất.
-Không! - Nhỏ thứ hai hét lên - Tuấn Khải phải
làm Honey của em!
-Bọn cậu bị điên sao? - Đứa thứ ba mắt
tức giận - Anh ấy là của tớ, hiểu không?
Một lũ con gái ùa ra, liên tục nhảy bổ vào
mặt Vương Tuấn Khải đòi làm quen.
-Cái gì vậy trời? -Vương Nguyên suýt nữa thì chết
ngửa với mấy người này.
Ngoài ra thì còn tất cả nữ sinh của trường
này nữa chứ!
Mắt mấy nàng không ngừng bắn ra rất
nhiều những hình trái tim có cánh trong
điên loạn...
-Ặc..! - Vương Nguyên kêu lên một tiếng.
-Sao vậy? - Vương Tuấn Khải hơi cúi người, khẽ nói
vào tai cậu.
-Anh chắc nhiều fan hâm mộ lắm nhỉ? -
Vương Nguyên nói khẽ.
-Còn phải hỏi? - Lắc đầu, Sehun nói -
Đương nhiên rồi! ( ghê quá :v)
-Nè! Muộn học rồi đó! - Vương Nguyên nhắc hắn,
nhăn mặt.
Vương Tuấn Khải không nói gì hết, kéo tay nó vượt
khỏi lũ mê trai. Ánh mắt tóe lửa của mấy
nàng thi nhau chiếu vào nó như muốn ăn
tươi nuốt sống nó...
-Ê! - Vương Nguyên gọi Vương Tuấn Khải - Sao tôi lại thấy
lạnh sống lưng thế nhỉ?
-Cúi mặt xuống đi! -Vương Tuấn Khải không trả lời
mà ra lệnh cho cậu.
-Tại sao? - Mắt Luhan tròn to, hỏi.
-Bảo thì cứ làm đi! - Khẽ nhíu mày, Vương Tuấn Khải
nói.
Vương Nguyên không hiểu mô-tê gì hết nhưng vẫn
làm theo.
Bốp.
-Cái gì vậy? - Nghe thấy tiếng động,
Vương Nguyên gặng hỏi và quay lại đằng sau
mình.
Mẹ ơi!
Cái ghế nhựa này ở đâu bay ra vậy?
Hình như là...
Vương Nguyên ngẩng đầu và nhìn thẳng trước.
Trước mặt Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, lúc này là một
cô gái với mái tóc được xõa dài quá
lưng...
Trên đầu còn một cái nơ màu hồng chói...
Vày thì ngắn...
Áo thì để mở hai cúc đầu, không thấy cái
nơ của bộ đồng phục đâu...
Khuôn mặt đầy vẻ tức giận nhưng công
nhận là cô gái ấy rất đẹp...
-Khải ca! - Chị nũng nịu, chạy lại ôm lấy cánh
tay hắn trước đôi mặt trợn tròn như heo
luộc của Vương Nguyên.
-Chị bỏ em ra! - Vương Tuấn Khải nhăn nhó, nhìn về
phía cậu đầy lo lắng.
-Sao gọi chị hoài vậy? - Chị cảm thấy
không thoải mái.
-Chị hơn em một tuổi thì phải gọi bằng
"chị" chứ! - Gỡ tay chị ra khỏi người mình,
Vương Tuấn Khải cầm lấy bàn tay Vương Nguyên.
-Đây là này là ai? - Trừng mắt nhìn
Vương Nguyên, chị hỏi.
-Vợ yêu của em! - Vương Tuấn Khải nói, nhấn mạnh
hai chữ "vợ yêu"
-Cái gì? - Chị quát lớn - Chị không tin!
Người em yêu là chị cơ mà!
-Dạ? - Lúc này Vương Nguyên mới lên tiếng, nhìn
thẳng vào mắt chị - Anh yêu chị?
-Không có! - Xua xua tay, Vương Nguyên hoảng
hốt - Chị nhận vơ quá rồi đó!
-Em không có... - Chị chưa nói hết thì
Sehun đã kéo Vương Nguyên đi mất.
Bốp.
Đi qua cái ghế nhựa chị vừa ném, Sehun
quay lại, đá bay thẳng vào mặt chị, lạnh
giọng nói.
-Lần sau đừng bao giờ nói thế nữa!
Chị thì ngẩn tò te chẳng biết gì, nói đúng
hơi là ngất luôn ở đó mà không ai biết.
...
-Này! - Vương Tuấn Khải gọi - Đừng tin những gì chị
ấy nói nhé!
-Ừ...! - Vương Nguyên gật gật - Mà rồi tin thì sao?
-Hả? - Vương Tuấn Khải trợn mắt nhìn nó.
-Đùa thôi! - Vương Nguyên cười cười - Mấy cái
kiểu này, tôi gặp nhiều ở trường cũ rồi!
-Ừ, may quá! -Vương Tuấn Khải thở phào, thấy trong
lòng nhẹ nhõm hẳn.
Vương Tuấn Khải lại "ngửa tay, ngứa chân" mà bế
Vương Nguyên lên và bắt đầu chạy lên lớp.
-Á! Làm cái gì vậy? - Vương Nguyên hét toáng lên
- Muộn học rồi mà!
-Muộn thì mới phải làm như vậy! - Cười
cợt, Vương Tuấn Khải nói.
-Mọi người thấy thì sao? - Vương Nguyên vẫn cứ
kêu trong thảm thiết.
-Kệ! - Vương Tuấn Khải vẫn chẳng phản ứng gì.
Luhan cứ kêu còn hắn cứ bế nó đi một
cách bình thản...
Không những thế mà còn kèm theo những
tiếng kêu oai oái của nó...
...
Lớp 11B2.
-Dạ, thưa cô! - Vương Tuấn Khải thở dốc tay vẫn giữ
khư khư con Nai nhỏ trong tay.
-Sehun... Oh Vương Tuấn Khải? - Cô giáo nhìn Vương Nguyên
và Vương Tuấn Khải, hỏi - Đây là...
-Là học sinh mới ạ! - Bế Vương Nguyên vào hẳn
trong lớp, Vương Tuấn Khải trả lời.
Vương Nguyên vẫn cúi đầu, không dám nói gì...
Mặt cứ đỏ lựng lên vì xấu hổ...
-Vậy sao? - Cô giáo như vỡ lẽ - Tại sao
em lại bế bạn thế này?
-Dạ, em thích, thưa cô! - Sehun hồn nhiên
trả lời.
-Thả bạn xuống đi! - Lắc đầu, cô giáo giục
hắn.
-Để em hỏi bạn ấy đã! - Gật gật đầu,
Vương Tuấn nói - Tôi thả em xuống nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro