chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-À... - Nghĩ ra điều gì đó, cậu giật mình rồi bảo :
-Bây... bây giờ xưng... xưng hô kiểu gì?
-Xưng hô? - Hắn tròn mắt nhìn cậu cười cợt:
-em bao nhiêu tuổi vậy?
-tuổi? - cậu hỏi lại.
-Cứ nói đi! - Hắn giục cậu nói.
-16! Thì sao? - Không hiểu gì nhưng cậu vẫn nói.
-Vậy sao? - Hắn sung sướng vô cùng rồi tiếp
-Tôi 17 tuổi ! Vậy thì...
-em gọi tôi là anh đi! - Cười gian như con ngan, hắn bảo.
-Hả? What? - cậu hét toáng lên -Vương Tuấn Khải ..anh..anh?
-Ừ! - Hắn gật gật đầu
- Dù gì thì từ hồi chiều tôi với em cũng đã có điều kiện sẵn với nhau rồi đó nha!
-Ưm... - Vương Nguyên đành lòng cười trừ đau khổ.
-Sao hả? - Hắn nói nhưng trong lòng không ngừng nghĩ ra thêm một điều kiện nữa để trói buộc cậu ở bên cạnh mình.
-... - Chưa bao giờ như lúc này mà cậu mất hết cảm giác thích cái cậu bé ngày xưa, mà chỉ muốn cầm dao phay phanh thây hắn ra thôi!
-Đồng ý hay không đây? Để tôi còn xuống nấu cơm và đồng nghĩa với việc là em sẽ ở lại! -
Hắn cười, nụ cười sặc mùi nguy hiểm rồi đứng dậy.
-Hả? - cậu tròn mắt.
Một mình cậu?
Ở lại đây?
Trong khi đó là bị mù đường?
Đúng là cái tên sát nhân! Cái đồ giết người!
-Chọn đi! - Hắn cúi người, nói nhỏ vào tai cậu.
-À... Ờ... thì... - cậu ấp úng, trong lòng không ngừng xem nên chọn cái gì thì tốt cho mình hơn.
-Nhanh lên, không thì... - Hắn bỏ lửng câu, đứngt hẳng dậy rồi quay gót chân.
-A... - Thấy hắn định bỏ đi thì cậu vội vàng cầm lấy bàn tay hắn, kéo lại
- Được, được rồi! Nhưng...
Dù chỉ là một cái kéo tay rất nhẹ nhưng cũng đủ làm hắn thấy như có cái gì đó chạy dọc cánh
tay mình một cách tê tê.
Hắn...
Có phải là thực sự thích cậu?
Không, không thể nào...
Nếu có thì cũng đã là quá khứ rồi..
Không được để cảm xúc này xen lẫn vào tâm trí một lần nữa...
Nhưng làm được không mới là điều đáng nói...
Dù gì thì hãy cứ để cho số phận quyết định
vậy...
Đâu ai đoán được tương lai sẽ ra sao...
-Đồng ý rồi đó! - Hắn thoát ra khỏi dòng suy
nghĩ, cười cợt rồi bế cậu lên.
-Này! - cậu hét toáng lên
- Làm... làm cái gì vậy?
-Thì xuống dưới nhà! - Hắn chu mỏ- Đi nấu cơm chứ còn sao nữa!
-Vậy bỏ tôi xuống! - cậu kêu - Tôi cũng có chân mà!
-Bỏ em xuống hả? - Hắn lỏng tay.
-Ừ! - cậu định nhảy xuống thì...
-Nằm mơ đi! - Siết chặt vòng tay, hắn vẫn cứ bế cậu xuống dưới nhà, bỏ ngoài những tiếng kêu
than trời đất.
Đặt cậu xuống, hắn lăng xăng chạy vào tủ lạnh rồi nói vọng ra.
-À mà quên mất là mỗi lần gặp tôi thì em phải...
-Hả? - cậu chết lặng, lại điều kiện biến thái gì nữa đây
- Mỗi lần tôi gặp anh phải thế nào?
-Cái gì đó? - Hắn quát - Gọi anh thì phải xưng em, nghe không?
-E... em? - cậu ấp úng, mắt trợn tròn.
-Còn sao nữa? - Hắn nói lớn - Điều kiện mà!
-Điều kiện? Rồi, tôi biết giữ lời hứa mà! Em thì em, sợ gì! - cậu hét lại, gia đình cậu biết giữ lời
hứa chứ đâu có nói dối bao giờ.
-Vậy nói một câu đi! - Hắn cười, nói vọng từ trong bếp ra.
-Như là.. câu gì? - cậu hỏi.
-Câu" Em yêu anh"! - Hắn nhắn mạnh câu "anh yêu em"rất nham hiểm.
-Cái gì?- Bình tĩnh, bình tĩnh cậu cố nói to - Em...em...
-Anh nghe không có rõ, em à! -Hắn nói.
-Em yêu anh! - cậu ức chế - Vậy được chưa?
-Ừ! - Hắn cười - Thôi đi vào đây đi!
Kẻ trong bếp, người ngoài phòng khách mà hình như cậu với hắn không biết tốn ca - lo nước bọt
khi hét mấy câu như vậy hay sao nữa!
Cậu chạy vào trong bếp, thấy hắn đã dọn ra nào là rau, củ, quả rồi là thịt cá, bò, heo...
-Chúng ta nấu nhé!- Hắn cười.
-Cất bớt đi! - cậu chỉ vào đống đồ - Ăn như thế này chắc tôi với anh thành hai con heo mất thôi!
-Rồi thì cất! - Hắn phụng phịu rồi đem bỏ vài thứ vào tủ lạnh
- Xong rồi đó! Bây giờ làm món
gì bây giờ?
-Sườn xào chua ngọt nha! - Nghĩ ngợi một lúc, cậu tươi cười.
-Ừ, em với anh cùng làm nha! - Hắn nhe răng,
lúc này cậu mới để ý là hắn có hai cái răng khểnh rất duyên.
-Vương Tuấn Khải Lấy cho tôi à nhầm em 500 gram sườn đi! - cậu nhẩm lại cách làm trong đầu, xong nói.
-500 gram là bao nhiêu? - Hắn gãi đầu.
-Trời ơi sao mà ngốc thế hả? - cậu cốc vào đầu hắn.
- Á !- Ôm đầu, hắn kêu rồi nhìn cậu.
Xoảng...!
Xoẹt, xoẹt...!
Cốp cốp...!
Sau một hồi những tiếng động kinh tai, cuối cùng thì một đĩa sườn xòa chua ngọt cũng được
ra đời.
-Oa! Nhìn cũng đẹp đó chứ nhỉ? - Hắn khen.
-Còn phải nói nữa sao? - cậu vênh mặt.
-Để thử xem nào! - Hắn lấy đũa, gắp thử một miếng và bỏ vào miệng
- Vợ anh nấu ăn ngon đấy!!
-Ai là vợ anh chứ? - cậu trừng mắt.
-em chứ ai! - Cười lớn, hắn ngồi xuống ghế và kéo cậu vào lòng mình.
-Xùy! - cậu thở dài.
-Bây giờ vào trong tủ lấy sữa với vài miếng bánh mì ra cho vào lò vi sóng hâm nóng lại đi! - Hắn
ôm eo cậu ,nói.
-Bỏ tôi ra thì mới làm được chứ! - cậu chu mỏ, nhìn hắn tỏ thái độ cáu kỉnh.
-Ừ! Quên mất! - Hắn buông cậu ra rồi giật mình, nói
- Mỗi lần gặp anh thì em phải...
-Phải làm gì? - cậu làm xong, quay ra hỏi hắn.
-Hôn anh một cái! - Hắn cười gian.
-Hôm nay anh ẩm-i-xê sao? - Nó quắc mắt.
-Không hề, chẳng lẽ em không biết giữ lời hứa
sao? - Hắn lắc đầu, tỏ ý thất vọng vô cùng.
-Không! - cậu nói - Chấp nhận luôn!
Tít...
Tít...
Tiếng lò vi sóng kêu lên, cậu lấy bao tay rồi bê
đồ để lên bàn. Rồi cậu tiến lại gần hắn...
Chụt...!
Cậu hôn vào môi hắn, một cái hôn phớt qua, thật nhẹ nhưng cũng đủ làm hắn đứng hình tại chỗ.
Chỉ là đùa thôi mà...
Tại sao lại làm thật...?
Rm không biết rằng anh không thể kiềm chế được cảm xúc bộc phát mỗi khi em hôn anh
sao...?
Rất nhiều những cô gái quyến rũ, dễ thu hút những tên con trai khác thì anh lại không nằm
trong số đó...
Vậy tại sao...?
Tại sao... em lại thu hút được ánh nhìn của
anh chứ...?
Thật là khó chịu quá...
Anh xin lỗi...
Nhưng hình như là anh thích em
thật lòng mất rồi...- Khải pov's
-Này! - cậu hua hua tay trước mặt hắn.
-... - Hắn nhìn cậu.
-Ăn đi, tôi đói lắm rồi đó! - cậu phụng phịu.
-Ừ! - Một lần nữa, hắn lại kéo cậu vào lòng mình,
cười vui.
-Há miệng ra đi! - cậu cầm một miếng bánh mì, xong khều khều tay hắn.
Trời đất ơi...!
Cậu đang làm cái quái gì thế này?
Nhưng thôi thì...
Lỡ rồi mà...
-A...! - Hắn há miệng - Ầm... Ngon làm đó!
-Ừ...! - cậu cũng cười.
Hắn và cậu bên nhau...
Ngồi ăn đến lúc lâu...
-No quá! - cậu nói
- Bây giờ anh cho e... em lên
phòng để tắm!
-Ừ! - Hắn bế cậu dậy.
-Đưa lên là được rồi! - cậu nhăn mắt.
-Không được! - Hắn lắc đầu rồi đi một mạch luôn.
Lên đến phòng...
-Thả xuống đi! - cậu đập vào vai hắn.
Hắn thả cậu xuống, xong nằm xuống giường, đôi mắt khẽ nhắm hờ...
-À..! - cậu gọi hắn.
-Sao còn ở đó? - Hắn hỏi nhưng mắt vẫn nhắm nghiền - Hay muốn anh tắm chung với em hả?
-Ơ... - Mặt nó đỏ lựng, xong tức giận - Tên điên! Biến thái!
Rầm...!
Cánh cửa phòng tắm bị đóng lại một cách không thương tiếc, hắn nhổm dậy, cười khì.
-Vương Nguyên!em ngốc thật đó!
Nửa tiếng sau...
Cạch..!
Cửa phong tắm mở, cậu bước ra trong chiếc áo hình con mèo và một chiếc quần soóc không
quá ngắn.
-Nè! - cậu gọi - Đi tắm đi!
-Ừ... - Hắn trả lời, lấy quần áo xong cũng đi vào phòng tắm.
Cậu ngồi trên giường, ôm cái gối to đùng, xong không biết làm gì hết...
-A...! - cậu thấy trên bàn có một cuốn tiểu thuyết tình yêu.
Cậu bắt đầu mở ra đọc, mặt bỗng nhiên đỏ lên khi đến mấy cái đoạn... ôm nhau.
-Đọc cái gì đó? - Hắn hỏi cậu, mái tóc còn ướt làm tăng thêm vẻ nam tính và tất nhiên em nào
gặp cũng phải sịt vài lít máu mũi.
-Tiểu thuyết thôi! - cậu bỏ lại, mặt đỏ bằng rồi leo lên giường nằm.
-Đọc mấy thứ đó mà mặt đỏ vậy sao? - Nằm lên giường theo cậu, hắn cười.
-Kề tôi à nhầm em! Mà lấy gối ôm chặn giữa đi!
- cậu kéo cái gối lại.
-Tại sao> Lí do? - Hắn hỏi lại.
-Chẳng may nữa đêm, ngủ say quá bị anh làm gì không biết thì chết e... em à! - cậu nhăn mặt
nhăn mũi lại.
-Haiz... - Hắn thở dài, bó tay với "người vợ" này
luôn.
Đêm tĩnh lặng...
Hai con người...
Chung một giường...
Nhưng mỗi người một góc...
Một suy nghĩ khác nhau...
------------------END----------------
NGHĨ SẼ CÓ H SAO =))) MƠ ĐI :V

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro